Ta Là Đại Pháp Sư

Chương 7: Q.2 - Chương 7: Cường giả chi lộ






Ta từ vô tận hắc ám miễn cưỡng mở mắt ra. Một con sóc nhỏ ngồi trên ngực, bị ta hù cho hoảng sợ. Nó nhanh nhẹn nhảy lên trên một cây đại thụ, nhưng vẫn giương đôi mắt to linh hoạt của nó chằm chằm nhìn ta.

Ta lắc lắc đầu rồi đứng dậy, những chuyện vừa rồi là giấc mơ sao? Cái tên hình dáng giống y hiệt như ta, nam tử tự xưng là ý thức trước đây của ta thật sự tồn tại trong tâm linh của ta sao ?

Ta nhìn ra xung quanh, phát hiện mình đang ở trong một nơi sâu trong khu rừng hoàn toàn u tĩnh. Bên cạnh chính là Lạp Nã Đặc, Hán Tư, Tạp La và Lực Ba bốn tên gia hỏa, bọn họ đều đang tĩnh lặng nằm ở bên đó, cũng không rõ là sống hay chết.

Ta vừa nghĩ đến dựng bọn họ dậy thì bọn họ đã bò dậy.

Lạp Nã Đặc hai tay ôm đầu, rên lên một tiếng dài hỏi: ”Chúng ta đang ở đâu đây? Sao ta không thể nhớ nổi chúng ta làm sao mà đến đây được nhỉ?”

Lực Ba cũng rên lên một tiếng nói:”Đầu đau quá, thực sự không hiểu có chuyện gì sảy ra nữa, Hỏa tinh linh và thú nhân chiến sĩ truy sát chúng ta đâu ?”

Ta đối với sự tình phát triển thế này đại thể cũng đoán ra phần nào. Khả năng là “người đó” trong tâm linh của ta hiện thân cứu chúng ta, cũng không rõ hắn dùng phương pháp gì làm bọn Lạp Nã Đặc quên hết những sự tình đã phát sinh.

Hắn lợi hại đến thế sao ?

Thấy bốn người bọn họ đều đã tỉnh lại, ta nói:”Chúng ta cũng đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, trước tiên quay về doanh trại là quan trọng, không biết đoàn trường bọn họ đã oan toàn về đến nơi chưa.”

Hán Tư nói:”Phất Lôi Đức bọn họ đã đi tiếp ứng cho đoàn trường rồi, có lẽ không phát sinh thêm chuyện gì nữa đâu. Trước tiên chúng ta tìm đường quay về đã.”

Vì thế, chúng ta tổ năm người “Chim mồi” trong khu rừng già sâu thẳm này, tìm đường trở về doanh trại của “Hoa Hồng binh đoàn”.

Cũng không biết chúng ta làm sao lại đến được trong khu rừng cực kì dày đặc này, ngay cả đường mòn cũng không có. Ta và Lạp Nã Đặc đành phải huy động binh khí chém cành, cắt cỏ làm đường tiến về phía trước.

Lúc huy động Á Dạ kiếm thì ta kinh dị phát hiện ra chân khí trong thể nội phát sinh biến hóa. Năng lượng quái dị từ mi tâm truyền xuống gia tăng hơn nhiều so với trước đây, khiến chân khí khí dị chủng sau khi được dung hợp sung mãn truyền khắp toàn bộ kinh mạch, trong chớp mắt kình khí bùng phát, ngay cả dùng Á Dạ kiếm cũng càng lúc càng thấy thuận tay hơn.

Ta nghĩ, đây đại khái là lễ vật của “hắn” lưu cấp cho ta.

Quả là không dễ dàng để mở ra một con đường mòn từ bên trong rừng già. Thấy sắp về đến doanh trại thì từ phương hướng doanh trại lại truyền ra thao thiên liệt hỏa cùng trận trận tiếng bạo tạc

Lực Ba vốn tinh thiện hỏa hệ ma pháp la lớn:”Không tốt, doanh trại có chuyện rồi, ta nhận thấy năng lượng dao động của một lượng lớn hỏa nguyên tố , khả năng là hỏa tinh linh….”

Không đợi hắn nói xong, ta đã toàn lực chạy về phía doanh trại, trong lúc vô ý chân khí kì dị trong thể nội (ta còn nhớ rõ “hắn” hình như nói nó là ‘Ma Đấu Khí’,thế thì sau này kêu là ‘Ma Đấu Khí’ đi) tự lưu chuyển đến kinh mạch dưới chân, trong chớp mắt tốc độ của ta lập tức tăng gấp mấy lần bỏ rơi bọn Lạp Nã Đặc ở xa tít đằng sau.

Ta với tốc độ trước chưa từng có chạy đến doanh trại, tình hình trước mắt làm ta đơn giản là không dám tin vào mắt mình nữa: Doanh trại đã trở thành một biển lửa, nằm trên đất toàn là thi thể bị thiêu cháy, từ binh khí trên người của bọn họ ta nhận ra bọn họ đều là những chiến hữu trong nửa năm nay cùng ta can đảm tương chiến.

Làm sao……làm sao lại trở thành thế này……

Một tiếng bạo tạc (không hiểu tiếng gì ) đột nhiên nổ ra, chỉ thấy một tên thanh niên tuấn mỹ bay thẳng lên trời, sau lưng hắn một đôi cánh trong suốt vẫy động, hiển nhiên là một tên hỏa tinh linh biến thành hình người (dung mạo của tinh linh không phải tùy theo tuổi mà cải biến).

Một bóng ảnh quyến rũ tuyệt đẹp cũng nhảy lên theo hỏa tinh linh đó, trường kiếm trong tay như kinh điện đánh ra.

Đó là một vị tuyệt sắc mỹ nữ ta chưa hề thấy qua, thân mang kiếm sĩ khải giáp màu đen, dùng kiếm như gió, vô luận là kiếm thuật hay dung mạo đều quyết không ở dưới Ô Lan na Toa.

Ta xác định mình chưa từng gặp qua nàng, nhưng trong lòng lại có một loại cảm giác quen thuộc kì diệu không tên.

Mĩ nữ giáp đen một kiếm đâm vào trong lồng ngực của tên hỏa tinh linh, nhưng tên đó bất ngờ há miệng phun ra một cổ liệt diễm đốt về phía nàng. Mỹ nữ giáp đen bị phun trúng, hét lên một tiếng cùng hỏa tinh linh cùng lúc rơi từ không trung xuống.

Trong lòng ta linh quang chợt loé lên, đoán ngay ra thân phận của mỹ nữ giáp đen này – Lôi Nhân công quốc Phỉ Âu Á công chúa.

Ta vội vàng chạy vào trong doanh trại lúc này chỉ còn tàn tích sau khi bị cháy, nhìn thấy Ô Lan Na Ta cùng Phất Lôi Đức đại thúc cùng mấy tên lính đánh thuê đang chiến đấu kịch liệt với hỏa tinh linh, kiếm khí hỏa diễm tung hoành tứ phương.

Oánh ở một bên ôm lấy vị mĩ nữ giáp đen lúc nãy ta nhận là Phỉ Âu Á công chúa, chính đang dùng một thứ thảo dược xoa lên trên đôi mắt nàng ta.

Ngẩng đầu lên nhìn thấy ta, Oánh vừa kinh vừa mừng nói:”A, Vô Danh, ngươi quay về rồi. Cẩn thận bọn họ đều là trưởng lão cao thủ của hỏa tinh linh, ngươi không phải đối thủ, mau dẫn theo Phỉ Âu Á công chúa đột vây, đôi mắt của nàng lúc nãy bị một kích lúc lâm tử của một tên hỏa tinh linh trưởng lão làm thương rồi, thế nào cũng phải nhanh tìm thánh quang hệ pháp sư trị liệu mới được.”

Nguyên lai, sau khi Ô Lan Na Toa cùng Oánh dẫn Phỉ Âu Á công chúa về doanh địa thì cũng đã bị hoa tinh linh vương Liệt Diễm dẫn theo ba trưởng lão trong tộc cân tung theo, lúc bọn họ vừa quay về doanh địa thì liền phát động công kích, lính đánh thuê của “Hoa Hồng binh đoàn” tức thì thương vong trầm trọng.

Kiếm thuật của Phỉ Âu Á công chúa tịnh không dưới Ô Lan Na Toa, chỉ đơn bằng lực của mình mà giết được một tên hỏa tinh linh trưởng lão, nhưng chính nàng cũng trả cái giá đau đớn hai mắt mất ánh sáng.

Một hỏa cầu đột nhiên bắn tới Oánh đang chữa cho Phỉ Âu Á công chúa. Ta theo bản năng lướt thân tới phía trước, trong sát na đó đem toàn bộ “Ma Đấu Khí” trong thể nội tụ tập vào trên Á Dạ kiếm, một kiếm đâm vào trong hỏa cầu đó.

Hỏa cầu băng tán.

Ta lúc này mới ý thức được mình đã làm gì, ta không ngờ dùng cái loại “Ma đấu khí” kì quái đó ngạnh phá đi một hỏa diễm cầu mạnh mẽ của một tên hỏa tinh linh trưởng lão, xem ra “hắn” đã lưu lại cho ta một báu vật quý giá, hiện nay ta giống như là biến thành một người khác, hoặc có lẽ ta hiện tại ta có thể…..

Trong lòng cực kì hưng phấn, ta hét lớn một tiếng đưa kiếm lên đâm thẳng tới cái tên hỏa tinh linh vừa phát xuất hỏa cầu ấy, tức thì sinh ra một cỗ khí thế thảm liệt như thiên quân vạn mã chinh chiến sát phạt, kiếm khí trên Á Dạ kiếm rú rít, uy thế kinh người, chính là đệ nhất thức “Chiến Quyết” ta học được từ Lôi Tư –“Đĩnh tiến cương tràng.”

Sau khi “hắn” cải tạo xong thì uy lưc của “Ma đấu khí” lớn tới làm người ta khó mà tin nổi, nó từ trên Á Dạ kiếm chuyển hóa thành kiếm khí bắn ra, liền như thiểm điện bắn xuyên qua phòng ngự kiết giới của tên hỏa tinh linh đó, xuyên thấu qua yết hầu của hắn,

Đây thật sự là……thật sự là quá lợi hại.

Ta ý thức được “ma đấu khí” của ta trên thực tế là do năng lượng kì dị ở chỗ mi tâm chuyển hóa mà thành, chân khí mà bản thân ta luyện khí tu thành thành chỉ có tác dụng chuyển hóa, chân khí càng mạnh, chuyển hóa thành “ma đấu khí” cũng càng nhiều hơn, nhưng cổ kì dị năng lượng chỗ mi tâm của ta tựa hồ như là vô cùng vô tận vậy.

Dưới ánh mắt kinh dị của Oánh, ta xoay kiếm trước ngực nói với nàng :”Phó đoàn trường, người mau hộ tống Phỉ Âu Á công chúa li khai đi, ta tự tin có thể rời khỏi đây.”

Thân hình của Phỉ Âu Á công chúa đột nhiên run lên, bởi vì nàng nghe thấy một tiếng nói thập phân quen thuộc, một tiếng nói nửa năm nay luôn hồi hưởng trong mộng của nàng, nàng đột nhiên xoay mạnh thoát khỏi vòng tay của Oánh, kích động hướng ta nói: ”Ngô……Ngô Lai đại ca, là người sao? Muội là Phỉ Âu Á đó, Phỉ Âu Á của Lôi Nhân công quốc, người không nhận ra muội sao?”

Không biết vì sao, trong tim ta đột nhiên dâng trào một cảm giác quen thuộc, nhưng ta thật sự không nhận ra nàng, ta vội nói: ”Công chúa, người nhận lầm người rồi, tại hạ là Vô Danh, là lính đánh thuê của “ Hoa Hồng binh đoàn”, chưa từng được gặp công chúa điện hạ người.”

Phỉ Âu Á công chúa vẫn không chịu tin, lẩm bẩm tự nhủ:” Không….không có khả năng, tiếng nói của Ngô Lai đại ca ta sớm đã khắc ghi trong lòng, làm sao có thể nghe lầm…”

Tình hình trạn chiến đã không cho phép chúng ta nói nhiều nữa, hỏa tinh linh vương Liệt Diễm huyễn hóa thành nhân hình ngưng tụ đại lượng hỏa nguyên tố, hai tay dang ra hét lớn:”Chước nhiệt phần thiên sát.”

Một phiến lớn hỏa diễm siêu nóng đột nhiên mạnh mẽ đốt tới hướng Ô Lan Na Toa với đám lính đánh thuê.

“Chước nhiệt phần thiên sát” là hỏa hệ cao cấp ma pháp, thuộc về loại hình công kích phạm vị lớn, hỏa diễm cực nóng đủ cho làm cương thiết trong chớp mắt bốc hơi, cực kì lợi hại, cũng chỉ có Liệt Diễm thân là hỏa tinh linh vương mới có thể dễ dàng như thế mà dùng ra ma pháp lợi hại tới như thế được.

Đám ma pháp sư của “Hoa Hồng binh đoàn” vội vàng hoặc xuất ra thủy hệ ma pháp nghênh tiếp, hoặc triển khai kết giới phòng ngự, Ô Lan Na Toa cùng kiếm sĩ và chiến sĩ thì né thân tránh sau lưng đám ma pháp sư.

Những ma pháp sư này đều là những người nổi bật trong đám pháp sư nhân loại, nhưng đối với kẻ trời sinh đã có cường đại hỏa hệ ma pháp năng lực như Liệt Diễm mà nói thì không là gì cả, ”Chước nhiệt phần thiên sát” hỏa diễm nhiệt độ siêu cao cũng không phải là thủy hệ ma pháp thông thường và kết giới có khả năng đề kháng được, trong chớp mắt bọn họ thân hãm vào biển lửa, kết giới bị phá chết thảm tại chỗ.

Đám ma pháp sư vừa chết, tình hình các chiến sĩ lập tức thập phần nguy cấp, biến thành cá nằm trên thớt chờ người ta làm thịt.

Ta mắt thấy Ô Lan Na Toa cùng Phất Lôi Đức đại thúc bọn họ sắp bị đại hỏa thôn phệ, không còn quan tâm tới cái gì nữa chạy vội lên, vận toàn bộ “Ma đấu khí” trong người, mạnh mẽ đánh tới biển lửa đang lao đến.

Ô Lan Na Toa chấn kinh kêu lên: ”Vô Danh, ngươi muốn làm cái gì thế? Mau li khai….”

Kì tích phát sinh, hỏa diễm nhiệt độ siêu cao “Chước nhiệt phần thiên sát” vừa tiếp xúc “Ma đấu khí” do ta toàn lực bức xuất ra ngoài cơ thể , không ngờ ngay lập tức bị ngăn trở. Nhưng phạm vi gần trượng của “Ma đấu khí” chỉ bảo vệ được Ô Lan Na Toa và Phất Lôi Đức đại thúc, số chiến sĩ và lính đánh thuê còn lại ngay lập tức bị hỏa diễm làm cho bốc hơi hết.

Một cảm giác chóng mặt xuất hiện, ta tức thì sinh ra một loại cảm giác giống như muốn nôn mửa.

Không tốt! Đã tới giới hạn rồi.

“Ma đấu khí” của ta tuy nói không phải do luyện khí hình thành, nhưng nó cần ta lấy chân khí của bản thân mà chuyển hóa làm thành, ”hắn” tuy làm cho hiệu quả chuyển hóa “Ma đấu khí” của ta tăng gấp bội, nhưng đối với tu vi chân khí bản thân của ta không có tăng thêm một chút xíu nào, vẫn là rất yếu ớt như cũ.

Lúc này thì ta đã hao tận hết chân khí, năng lượng quái dị chỗ mi tâm cũng không còn cách nào chuyển hóa thành “ma đấu khí”, ”ma đấu khí” hộ tráo được ta tạo thành tức thì giảm mạnh, không duy trì được nữa sắp tiêu tan rồi.

Mấy đạo thủy trụ đột nhiên bắn thẳng qua, tuy chỉ kịp làm cho hỏa diễm nhiệt độ siêu cao chậm trễ một chút, nhưng ta và Ô Lan Na Toa mấy người thì chụp lấy cái cơ hội này nhảy ra khỏi biển lửa, tính cũng là qua khỏi một kiếp.

Chỉ thấy đằng trước của Oánh một con thủy hệ ma thú tiểu thủy quy (một loại rùa đen nhỏ biết phun nước) cùng lúc đang phun cột nước vào hướng biển lửa, trông dạng có điểm tức cười, bất quá lúc nãy còn chính là nhờ nó cứu chúng ta một mạng, cũng may Oánh có thể nghĩ ra cái loại biện pháp này (ma lực của nàng đã tiêu hao sạch sẽ, vô pháp triệu hoán cao cấp ma thú)

Phất Lôi Đức đại thúc đột nhiên ngẩng đầu lên trời phát ra một trận cuồng hống, nước miếng thuận theo khóe miệng chảy xuống, mắt cũng phát sáng cùng một dạng màu đỏ của lửa, khí tức phong cuồng vô hình tức thời tán phát ra.

Đây chính là trạng thái “Bạo tẩu” của cuồng chiến sĩ, lực lượng của ông trong nháy mắt bạo tăng gấp mấy lần, trong não cũng chỉ còn niềm tin phải chiến thắng địch nhân, quên hết tất cả những gì bên ngoài.

Tiến nhập trạng thái “Bạo tẩu”, Phất Lôi Đức đại thúc điên cuồng phóng về hướng Hỏa tinh linh vương Liệt Diễm, tốc độ nhanh như là thiểm điện.

Đã sống mấy ngàn năm như Liệt Diễm tự nhiên là biết Phất Lôi Đức hình thái đó biểu hiện cho cái gì, trong lòng đại kinh, giơ tay xuất ra “Hỏa diễm cầu” phóng thẳng tới Phất Lôi Đức.

Phất Lôi Đức đối với hỏa cầu bắn tới giống như không thấy, hỏa cầu đánh trúng thân ông tức thời biến ông thành một người lửa, nhưng thân hình ông gần như là không đình trệ, mang theo liệt hỏa cháy thân hung hăng tông tới Liệt Diễm, đại kiếm trong tay lập tức chém ra.

Phất Lôi Đức một "cú tông" này đủ làm cho nham thạch phấn toái, Liệt Diễm tuy là tố chất của tinh linh thân thể hơn xa nhân loại cũng chụi không nổi, kêu thảm một tiếng máu tươi phun ra. Hắn tịnh không ngờ Phất Lôi Đức lại vung đại kiếm chém tới mình.

Liệt Diễm lần này đem theo bốn tên hỏa tinh linh trưởng lão, bị Phỉ Âu Á công chúa và ta lần lượt giết mất hai tên, hai tên còn lại mắt thấy Liệt Diễm bị nguy hiểm, không hẹn mà cùng lúc phát ra hỏa hệ ma pháp công tới Phất Lôi Đức vốn đã toàn thân bọc trong hỏa diễm.

Lúc này thì ta đã hao tận toàn bộ chân khí, không còn có thể lại chuyển hóa “Ma đấu khí”, chỉ còn biết giương mắt nhìn ân nhân Phất Lôi Đức đại thúc của mình thân hãm trong hiểm cảnh mà không thể làm gì, trong tâm ta lúc này đau đớn như có đao cứa.

Nếu ta có thực lực, hoặc là “hắn” ở đây, cũng có lẽ tất cả đều khác rồi.

Ô Lan Na Toa và Oánh tình hình tương tự như ta, đều đã hao tận hết chân khí ma lực, muốn xuất thủ cũng vô lực rồi.

Một mũi tên dài phát ra thanh quang đột nhiên như điện bắn tới một tên hỏa tinh linh trưởng lão, tên trưởng lão này giơ tay phát ra một đạo hỏa tường phòng ngự, nhưng không nghĩ đến mũi tên dài đã được gia trì thêm ma pháp, chớp mắt xuyên thấu hỏa tường bắn trúng bả vai của lão ta.

Hán Tư, Lạp Nã Đặc, Tạp La và Lực Ba thân ảnh của bốn người xuất hiện trong doanh trại, bốn tên gia hỏa này cuối cùng chạy đến kịp rồi.

Hỏa hệ ma pháp của Lực Ba đối với hỏa tinh linh vô hiệu, nhưng tâm linh ma pháp của Tạp La có thể gia trì lên trên mũi tên của Hán Tư, làm nó khả dĩ xuyên thấu được nhiều ma pháp kết giới (nguyên tố ma pháp gia trì có thể tăng lực phá hoại của vũ khí, tâm linh ma pháp gia trì có thể làm binh khí không chịu ảnh hưởng của ma pháp nào).

Chiến phủ (rìu chiến) của Lạp Nã Đặc cũng được Tạp La tiến hành gia trì tâm linh ma pháp, hắn huy động chiến phủ chém tới bọn hỏa tinh linh.

Chịu sự công kích ma pháp của ba tên hỏa tinh linh, dù đã hóa thân thành cuồng chiến sĩ Phất Lôi Đức đại thúc cũng không thể chịu nổi, trong chớp mắt bị hỏa diễm đốt thành tro than, nhưng một kiếm toàn lực của ông cũng chém đứt tay phải của Liệt Diễm, máu tươi tuôn như mưa.

Mục tiêu của Lạp Nã Đặc là hỏa tinh linh trưởng lão bị Hán Tư bắn bị thương, cùng lúc vung chiến phủ chém đồng thời xuất ra tuyệt kĩ “Chân không nhận”, một đạo đạm thanh sắc quang man từ trên lưỡi rìu bắn ra.

Ma lực của tinh linh trưởng lão lúc tiêu diệt đám ma pháp sư “Hoa Hồng binh đoàn” thì đã tiêu hao không ít, lại thêm bị Hán Tư một mũi tên bắn trúng bả vai hành động chịu ảnh hưởng lớn. Lúc bị “Chân không nhận” của Lạp Nã Đặc chém trúng, khi tiếng hét thảm của hắn vang lên thì cũng là lúc chiến phủ của Lạp Nã Đặc đã chém rớt đầu của hắn.

Chỉ còn lại một tên tinh linh trưởng lão mắt thấy tình hình bất diệu, vồi nâng Liệt Diễm lên bay lên trên trời, nhưng chúng ta đã sớm mệt đứt cả hơi mong bọn chúng sớm đi còn không được, sức đâu mà truy đuổi nữa.

Ô Lan Na Toa vô lực ngồi phệt xuống đất, nhìn chung quanh tro cát và thi thể bị đốt đen của những chiến hữu, khuôn mặt đầy bụi bặm của nàng bị nước mắt chảy thành hai đạo lệ ngân, nhãn thần trống rỗng than:”Xong rồi, ‘Hoa Hồng binh đoàn’ bắt đầu từ hôm nay biến mất khỏi Thánh Ma đại lục rồi.”

Phỉ Âu Á công chúa giương đôi mắt đã được đắp thảo dược lên than:”Đều tại ta, nếu như không phải vì cứu ta, các người cũng không….”

Ô Lan Na Toa lắc đầu nói: ”Cái này không liên quan đến người, khi chúng ta tiếp nhận nhiệm vụ này thì cũng đã nên nghĩ đến cái giá phải trả lớn như thế nào, chết trên chiến trường vốn là cách trở về của lính đánh thuê.”

Ta đi đến chỗ Phất Lôi Đức đại thúc hóa thành tro bụi, nhặt đại kiếm có dấu lửa cháy xém lỗ chỗ đau lòng nhịn không được mà rơi lệ, nói: ”Đại thúc, xin lỗi, nếu như ta mạnh hơn một chút, người cũng không phải…Ta Vô Danh, tại đây tuyên thệ, ta nhất định trở thành tuyệt thế cường giả, sẽ tiêu diệt hỏa tinh linh tộc vì người báo thù, người có nghe được không ?”

Bàn tay nắm chặt lưỡi kiếm của ta bị lưỡi kiếm cắt phải, tiên huyết thuận theo thân kiếm nhỏ giọt xuống đất.

Ta vận mạnh kình đẩy đại kiếm vào sâu trong lòng đất, sau đó lấy từ cổ xuống cái vòng màu đen có hình dáng cổ xưa, vòng lên trên chuôi kiếm, để nó thay ta bầu bạn Phất Lôi Đức đại thúc, người vừa là anh vừa là cha ta.

Tiếng hét trầm của Lạp Nã Đặc đột nhiên vang lên : ”Là người nào?”

Ta nghe tiếng nhìn lên, chỉ thấy hắc ảnh lướt qua là một đại hán thân mang khải giáp màu đen đã bị phá hỏng nặng nề, bất ngờ hiện thân trong doanh trại.

“Lôi Tư thúc thúc!” Ô Lan Na Toa hô lên một tiếng nhảy vào trong lòng của đại hán đó khóc tới trời sầu đất thảm, nàng dù sao cũng chỉ là một thiếu nữ mười mấy tuổi thôi,” Hoa Hồng binh đoàn” toàn quân bị diệt đối với nàng mà nói đả kích thật là quá lớn, hôm nay thấy được Lôi Tư vốn như trưởng bối, nàng cũng không nén nổi bi thương và tuyệt vọng trong lòng nữa, khóc rống lên.

Lôi Tư tuy không rõ đã phát sinh chuyện gì, nhưng thân kinh bách chiến nhìn thấy thảm trạng xung quanh cũng đã đoán được tám chín phần mười, thở dài nói:”Tiểu nha đầu, con cũng không nên quá đau buồn, đây chính là số phận của lính đánh thuê chúng ta, số mạng đã định như thế, không nên cưỡng cầu. Nào, Phỉ Âu Á công chúa sao ...”

Ô Lan Na Toa từ trong lòng ông ta đứng lên, lau nước mắt rồi nói: ”Mắt của công chúa bị ma pháp của hỏa tinh linh làm bị thương rồi. Vết thương rất nặng, cần phải sớm tìm một thánh quang hệ pháp sư trị liệu mới được.”

Phỉ Âu Á công chúa nói: ”Lâm Tạp đại hiền giả của Ba Bố Ni Tạp vương quốc hiện nay chính ở nước ta giúp chúng ta đối kháng với đại quân thú nhân tộc, các người đưa ta về nước là được rồi.”

Oánh nói:”Thế này thì tốt quá rồi. Hừ, Lôi Nhân công quốc các người còn thiếu chúng ta một nửa thù lao chưa trả, huynh đệ trong đoàn của chúng ta cũng không thể chết như thế, phải vì bọn họ mà làm một phần mộ bắt mắt, bọn họ đều là anh hùng chân chính.”

Ô Lan Na Toa bảo: ”Tốt, thế thì chúng ta bắt đầu lên đường đi đến Lôi Nhân công quốc.”

Ta do dự một hồi, nói: ”Đoàn trường, phó đoàn trường, Lôi Tư tiền bối, ta không cùng đi với các ngươi nữa đâu. Ta nghĩ, ta nên đi lưu lãng các nơi trên Thánh Ma đại lục, tự mình rèn luyện, muốn bản thân trong khoảng thời gian ngắn nhất mạnh mẽ lên. Vừa rồi ta đã phát thệ, sẽ có một ngày phải tự tay chém chết Liệt Diễm vì Phất Lôi Đức đại thúc báo thù.”

Lạp Nã Đặc bảo:”Thế cũng tốt, Vô Danh, ta cũng cùng ngươi đi.”

Ta vỗ vỗ lên bờ vai rộng của hắn, nói:”Không, ngươi còn nên cùng đoàn trưởng bọn họ đi đến Lôi Nhân công quốc đi, loại tu luyện này chỉ thích hợp với một người thôi, cám ơn ngươi.”

Đôi mắt của Ô Lan Na Toa dán chặt vào ta, trong đó có một loại thần thái làm trong lòng ta chấn động, nàng nhẹ nhàng than: "Vô Danh, ngươi quyết định rồi sao ?"

Ta chầm chậm gật đầu.

Người nàng khẽ run lên, rồi dịu dàng nói: ”Vô Danh, ngươi phải cẩn thận, ngàn vạn lần cẩn thận. Vì…… vì ta……”

Dự cảm trong lòng ta thành sự thật rồi, nghĩ không ra mà ta cũng không ngờ được mỹ nữ đoàn trưởng “Chiến địa mân côi” Ô Lan Na Toa này lại thật lòng đối với ta…..

Không biết vì sao, đối diện với diễm phúc lớn như thế, ta không ngờ không có chút cảm giác vui vẻ nào, ngược lại trong lòng xuất hiện một loại áp lực trầm trọng, đây rốt cuộc là cái chuyện gì? Ta không phải luôn luôn thầm yêu nàng sao? Như nay Ô Lan Na Toa đã lộ ra tình hoài của nàng với ta, nhưng ta vì cái gì……

Ta gật gật đầu nói:”Được, ta biết rồi.”

Gác Á Dạ kiếm lên vai, ta nhìn lại đám chiến hữu trong nửa năm nay đồng sinh cộng tử với ta lần cuối rồi quay đầu bước dài li khai bọn họ.

Ta không dám nhìn thẳng vào đôi của Ô Lan Na Toa, trong đôi mắt đẹp như làn thu thuỷ đó ẩn hàm quá nhiều tình cảm, nhiều tới mức ta căn bản vô pháp chịu nổi.

Lần này ly biệt, không biết sau này còn có thể gặp lại bọn họ không.

Lần lãng tích thiên nhai này, ta ngoại trừ muốn rèn luyện ý chí và vũ kĩ của bản thân để sớm chính mình đạp nhập vào cảnh giới cường giả, ta còn một tính toán khác, đó chính là tìm biện pháp làm tỉnh giấc “hắn”. Nhớ rõ “hắn” từng nói với ta, lúc chúng ta dung hợp lại làm một thì ta có thể trở thành tồn tại cường đại có thể so bì với Thiên Thần Ma Vương. xem ra từ lúc “hắn” làm ta có được “Ma đấu khí” cái loại chân khí quái dị và lợi hại thế, “hắn” tịnh không có nói bậy.

Trên cổ ta đột nhiên có một loại cảm giác quái dị, lấy tay sờ thử thì phát hiện cái sợi dây chuyền mà ta đã móc lên chuôi đại kiếm của Phất Lôi Đức đại thúc bây lại xuất hiện trên cổ của ta.

Xem ra, cái sợi dây chuyền đen thui thủi không bắt mắt này tuyệt không phải là thứ bình thường, không ngờ có thể tự quay về thân chủ nhân, xem ra chắc là bảo bối “hắn”, ta không tránh được đối với thân phận trước đây của mình càng thêm hiếu kì.

Đạp lên cành khô đầy mặt đất, ta bước trên con đường cường giả của riêng ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.