Ta Là Đại Pháp Sư

Chương 25: Q.2 - Chương 25: Ngã Ngô Lai hựu hồi lai liễu






Khi ta tới hàn thành vương cung ở thủ đô của Băng Tuyết vương quốc, vô số vệ binh cưỡi ngựa chặn đường lại. Băng Thanh Ảnh bước tới trước nhẹ nhàng nói: "Các ngươi làm gì vậy, bộ không nhận ra ta sao?"

Đám vệ binh vừa nhìn thấy nữ thần "Băng tuyết thánh nữ" vội thối lui và thông báo tới nội cung. Bọn ta vừa đi được vài bước thì nhìn thấy một tuyệt sắc mĩ nữ vội vã đi lại, chính là Băng Tuyết Nhân tiểu nữ vương, tiểu bảo bối yêu dấu của ta.

Băng Tuyết Nhân nhảy thẳng vào lòng ta, mừng quá bật khóc: “Về rồi, rốt cuộc chàng cũng trở về, rốt cuộc ….”

Ta giơ tay đỡ lấy thân hình nóng bỏng của nàng, trong lòng ngập tràn tư niệm nhu tình. Tiểu bảo bối này thật làm ta nhung nhớ mà.

Lị Vi Nhã đứng trước ta, đôi mắt mĩ lệ nhìn chằm chằm vào ta nói: “Ngươi…….ngươi thật ra là Ngô Lai hay là Vô Danh?”

Đằng sau ta dù là Ca Ny hay Áo Lệ Na chư nữ trong lòng đều có chung câu hỏi, thấy được ánh mắt nghi hoặc của họ nhìn ta, ta bật cười: "Ta là Ngô Lai, cũng là Vô Danh, ta chính là hai người hợp lại."

Sau khi có được câu trả lời chắc chắn của ta, từ trong đôi mắt trong như thu thủy của Lị Vi Nhã một dòng lệ hoan hỉ chảy ra, yêu kiều kêu lên một tiếng rồi cùng Băng Tuyết Nhân ở bên cạnh nhào vào lòng ta, đôi tay ngọc ngà ôm lấy ta bắt đầu khóc nức nở.

Nàng là người con gái đầu tiên mà ta biết sau khi tới Thánh Ma đại lục, cũng là người đầu tiên ta thực lòng yêu thương. Trái tim của nàng, tấm lòng của nàng ta đều hiểu rất rõ. Trông nàng giống như một mĩ nữ lạnh lùng nhưng một khi đã thương ai thì hết lòng hết dạ, có được nàng quả thật là một vinh hạnh lớn của ta.

Lần này chúng ta ở tại vương cung, chung quanh là vệ binh và thị nữ của Băng Tuyết vương quốc. Bọn họ thật là đố kị khi nhìn thấy ta cùng với cả đoàn mĩ nữ đẹp tựa thiên tiên.

Ta không muốn nhiều người thấy cảnh ta âu yếm nồng nhiệt với bảo bối của ta, mang Băng Tuyết Nhân và Lị Vi Nhã dùng "Không gian chuyển di" tới phòng nghị sự không có một ai. Á Dạ, Ca Ny bọn họ vội vã đi theo, Lạp Cáp Nhĩ Đặc và Địch Lệ cũng lánh xa một chổ để thân mật.

Về phần Địch Nặc, Tái Lạp sáu con thái điểu vừa mới thu dụng đó ta không phải lo lắng, tự nhiên sẽ có người dùng nghi lễ khách quí mà khoản đãi bọn họ.

Sau khi mọi người tề tựu ở phòng nghị sự sảnh ta liền bắt đầu giới thiệu tất cả với nhau. Không khí giữa mọi người mười phần thân mật nhiệt tình.

Ta tới trước mặt Ca Ny nói: “Nguyên soái, lúc trước ta gạt ngươi, thật hối hận. Nhưng lúc đó ta vẫn còn là Vô Danh, trong ký ức ta không có sự tồn tại của nàng.

Kỵ sĩ chi hoa Ca Ny Tuyết Lan Đặc lấy can đảm ngẩng khuôn mặt tinh trí mĩ lệ ngẩng lên chăm chú nhìn ta, đôi má ửng hồng như ráng chiều hoàng hôn, lộ rõ vẻ mĩ lệ tuyệt luân, nhỏ giọng nói: "Ta không trách chàng, miễn là chàng……miễn là trong tim chàng có ta ……"

Ta cúi đầu mãnh liệt hôn lên đôi môi hồng nhuận của nàng, đồng thời cảm giác được tấm thân nàng trong nháy mắt trở nên cứng đờ như đang ở trên chiến trường phong vân mật hội.

Ta toàn tâm toàn ý hôn nàng, thưởng thức đôi môi ngọt ngào như mật, cùng lúc tinh thần lực lượng xâm nhập vào tinh thần lực lượng hơn hẳn người thường bên trong trái tim nàng. Tấm thân đang căng thẳng của Ca Ny dưới sự chiều chuộng của ta trở nên nhu nhuyễn, bắt đầu xoay qua xoay lại vụng về đáp ứng nụ hôn của ta.

Cảm thấy được nàng không thở nổi, ta nới lỏng nàng ra, nói: “Ca Ny, bây giờ sinh mệnh của nàng và của ta đã hợp lại thành một thể. Nàng thuộc về ta, ta không thể bỏ qua một đại mĩ nữ như nàng đâu.”

Ca Ny không nói một lời, giấu gương mặt phấn vào lòng ta, tấm thân yêu kiều không chịu nổi kích động run rẩy không ngớt.

Áo Lệ Na, Phỉ Âu Á, Hổ Phách, Oánh bốn người lần đầu tiên chứng kiến cảnh này, khuôn mặt mĩ lệ thảy đều đỏ bừng nhưng không ai rời khỏi.

Ta lấy tay nghịch ngợm mái tóc dài màu đỏ của Ca Ny, đắc ý nhìn về hướng các mĩ nữ xung quanh, trong lòng chợt thấy như còn thiếu điều gì, liền nghĩ thoáng qua rồi nói: “Còn Toa Toa? Sao ta không thấy nàng vậy?”

Băng Tuyết Nhân mấy người tức thì lộ vẻ âu sầu, Ca Ny đang ở trong lòng ta lên tiếng: “Lai, khi chàng li khai, Ô Lan tỷ tỷ một mình ra ngoài đi dạo không ngờ bị ai đó phong trụ tâm linh của nàng, cho đến bây giờ vẫn còn vô tri vô giác. Bọn ta hàng ngày chỉ có thể truyền cho nàng chút ít chất lỏng làm thức ăn.

Trong lòng ta tức thì thấy đau đớn, “Chiến địa mân côi" Ô Lan Na Toa mặc dù không thực sự qua lại với ta, nhưng nàng chính là người mà Vô Danh thương mến. Hiện tại Vô Danh và ta là một, cảm tình của Vô Danh đối với nàng cũng ghi khắc lại trong tim ta, hắn yêu ai thì ta cũng yêu vậy, vì vậy cảm tình của ta đối với Ô Lan Na Toa cũng ngang với cảm tình ta dành cho bọn Băng Tuyết Nhân. Bây giờ nghe được câu chuyện của nàng trái tim ta như bị dao cắt.

Ta vội vã nói: “Toa Toa ở đâu? Mau mau dẫn ta tới xem.”

Băng Tuyết Nhân dẫn ta tới một căn phòng trang trí u nhã, trầm lặng, Ô Lan Na Toa nằm yên lặng trên giường giống như một mĩ nhân đang nằm ngủ chờ đợi hoàng tử tới đánh thức dậy.

Ta gấp rút bước tới bên cạnh giường, lấy tay vuốt ve nhẹ nhàng đôi má phấn. Có điều làm sao để trị liệu cho nàng thì thật không có biện pháp nào (căn bản là ta không biết gì về chuyện này), ta vội quay đầu lại nói: “Vũ Y, nàng lại đây.”

Trước khi Vũ Y bước tới giường đã dùng ma pháp kiểm tra thân thể Ô Lan Na Toa, thần tình hơi rung động, nói: “Tâm chi tỏa ', đây là độc môn của 'Quang nhan thiên sử' Lạp Phỉ Nhĩ 'Tâm chi tỏa', chính là dùng tinh thần lực lượng để phong trụ tâm linh của con người biến hắn thành hoạt tử nhân vô tâm vô trí. Chỉ là đối với Ô Lan muội muội hắn không hạ thủ đoạn quá tàn ác. 'Tâm chi tỏa ' tác dụng chỉ khoảng một năm, dù chúng ta không ra tay đi nữa thì sau một năm 'Tâm chi tỏa' cũng tự nhiên biến mất."

Ta giận dữ nói: “'Quang nhan thiên sử' Lạp Phỉ Nhĩ, ta đã nhớ tên ngươi rồi.”

Ta lại nói: “Vũ Y, nàng có đủ sức giải trừ 'Tâm Chi Tỏa' không?"

Vũ Y mĩm cười nói: “Chủ nhân đừng lo, phương pháp phá giải 'Tâm chi toả' đối với người mà nói thì tịnh không khó, chỉ cần đưa tinh thần lực lượng mạnh hơn kẻ chế trụ vào tâm trí Toa Toa thì có thể đánh thức nàng."

Ta dùng ngón trỏ điểm vào mi tâm của Ô Lan Na Toa, rồi ngưng tập tinh thần lực lượng. Vũ Y hướng về các người khác lấy tay ra hiệu, bọn họ nhẹ nhàng lui hết ra khỏi phòng.

Tinh thần lực lượng của ta như trường giang tràn vào bên trong của Ô Lan Na Toa, phát hiện ra tâm linh của nàng quả thật đã bị phong bế bởi một thứ tinh thần lực lượng, không thể giao tiếp với bên ngoài được.

Ta ngưng tụ tinh thần lực lượng thúc đẩy vào tâm linh bị phong bế của nàng, giống như là vẩy nước sôi lên tuyết làm tuyết tan chảy ra và tâm linh của nàng cũng khôi phục lại tự do.

Một tiếng rên dài êm ái dễ nghe phát ra từ đôi môi anh đào của Ô Lan Na Toa. Bờ mi vàng óng ánh khẽ lay động, đôi mắt xanh biếc tuyệt vời nhẹ nhàng mở ra.

Vừa thấy ta, gương mặt phấn của nàng trở thành ngạc nghiên vui mừng, kích động nói: “ Vô Danh….không phải, Ngô Lai, chàng phải cẩn thận, thiên sứ sẽ tập kích chàng đấy….”

Ta nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, dịu dàng nói: “Đừng lo lắng nữa Toa Toa, bọn họ chỉ là tra xét coi Vũ nhi trở về chưa. Toa Toa, thật không phải với nàng, là ta đã liên lụy tới nàng. Ta nhất quyết sẽ bồi thường cho nàng. Toa Toa, từ nay trở đi, nàng là một đóa mân côi của ta. Nàng có bằng lòng cho ta cái vinh hạnh này không?"

Ô Lan Na Toa tự nhiên không hề biết gì về những chuyện đã xảy ra, nhưng những lời của ta đã làm cho nàng vừa xấu hổ vừa vui mừng, hạnh phúc ngã vào lòng ta, ngẩng đầu nói: “Hiện tại chàng là Vô Danh hay là Ngô Lai?”

Ta cười nói: “Vô Danh là ta, mà Ngô Lai cũng là ta, nàng chính là bảo bối của cả hai người.”

Ô Lan Na Toa cực kỳ xấu hổ ứ nhẹ một tiếng, dấu khuôn mặt mỹ lệ vào lòng ta, không dám nhìn ra.

Sau khi ta dìu Ô Lan Na Toa rời khỏi phòng thì thấy Vũ Y, Băng Thanh Ảnh, Ca Ny chư nữ không ít người đứng phía ngoài, cùng hoan hô như có tính toán từ trước.

Lị Vi Nhã tiến tới trước ta "túm" lấy Ô Lan Na Toa, cười nói: “Toa Toa, hoan nghênh nàng chính thức gia nhập chúng ta."

Sau khi khuôn mặt đỏ ửng của Ô Lan Na Toa đã giảm bớt, nàng âu yếm nhìn ta, tình cảm nồng nàn vô hạn trong ánh mắt, làm cho ta cũng muốn say đắm ngất ngây.

Nhìn những mỹ nữ xung quanh, ta hào khí ngất trời nói: “Hiện tại, chúng ta đã đại đoàn viên, ta Ngô Lai mới thật là hồi sinh. Tốt, từ ngày Thiên giới hết hại Hạ Nông đến làm cho Toa Toa bị thưong, ta Ngô Lai cùng với Thiên giới bọn ngươi đã kết thành thế bất lưỡng lập. Nếu ta không làm cho bọn ngươi ăn không ngon ngủ không yên thì ta không phải là Ngô Lai nữa.”

Sau lưng ta mười hai thần ma vũ dực bất ngờ hiện ra, ma lực cùng hợp lại tạo thành năng lượng quang trụ cực lớn, hướng lên trên không trung, trong một tích tắc phong vân cũng đổi sắc.

Các chư vị trên thiên giới à, ta Ngô Lai đã trở về rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.