“Thưa Bệ Hạ, nguồn tin của Ngài hoàn toàn đáng tin chứ?” – Tiếng nói khàn khàn nhưng không hề yếu ớt vang lên, ông lão râu tóc bạc trắng vận giáp phục đen tuyền khắc Quốc huy Baranotine nhìn về phía Đức Vua đang cực kỳ phẫn nộ.
“Ngài đây là nghi ngờ Đức Vua Vĩ Đại của chúng ta sao, Thống Lĩnh Macroff?” – ngồi ở bên trái vị trí của ông, người lên tiếng là một mỹ nhân sở hữu vẻ đẹp ma mị, tóc dài xoăn màu nâu, đôi mắt xếch và hàng mi dài cong vút gợi lên những dục vọng sâu kín nhất của loài người, đồng tử xanh lam lấp lánh, mũi cao, môi trái tim đỏ hồng… thân hình đồng hồ cát được trang phục phù thuỷ bó sát, phô ra trọn vẹn những đường cong gợi cảm.
Drillaleon Macroff – Thống Lĩnh Quân Đội Hoàng Gia, người thứ hai sau Đức Vua nắm toàn quyền kiểm soát tuyệt đối quân đội tinh nhuệ nhất, hùng mạnh nhất và là niềm kiêu hãnh của Vương Quốc – liếc nhìn người phụ nữ thường xuyên khiêu khích phe Hoàng Gia.
“Elizabeth, cô không cần tiếp tục gây chia rẽ. Việc các người bỏ bê mảng Công Nghệ, dẫn đến thất bại trước tử thù của chúng ta vẫn là vết nhơ đối với đất nước, sự sỉ nhục của Hoàng gia. Cho nên, thay vì cay nghiệt đối phó chúng ta, lo mà phát triển người của mình đi” – nhàn nhạt đáp trả, ông lão nheo đôi mắt sáng ngời nhìn cô. Biểu tình trợn trừng mắt tức giận của cô khiến vị Thống Lĩnh thoải mái hơn không ít.
“Ha ha! Chọc đúng chỗ đau nhất nha… Quả nhiên lão tướng Macroff không chỉ có lưỡi kiếm sắc bén, lời lẽ cũng lợi hại không kém!” – ngồi bên phải Macroff, người đàn ông cao gần hai mét với tay chân thon dài, mảnh khảnh nhưng ẩn dưới chiếc áo thun xám đơn giản là cơ bắp chắc nịch. Sức mạnh người này không thể đánh giá qua vẻ bên ngoài – đó là bài học kẻ thù anh phải trả giá bằng mạng sống mới học được.
Anh là Chiến Binh Cao cấp tầng 7 duy nhất trên toàn Vương Quốc, Zenirx Redkillen. Tuy nhiên, chỉ là Phó Chủ Tịch Hiệp Hội Chiến Binh, vì người đứng đầu thế lực này là một Chiến Binh huyền thoại đã đột phá tầng 8 Ma pháp…
“Đủ rồi!” – âm thanh trầm thấp mạnh mẽ vang lên, chấm dứt tranh cãi giữa bọn họ. Phòng họp nằm sâu dưới lòng đất Cung Điện Hoàng Gia dường như run lên vì lời cảnh cáo của Đức Vua. Sát khí lại dày đặc hơn một phần.
-Thông tin này hoàn toàn chính xác, Thống Lĩnh Macroff. Chính Quốc Sư Tervirx đã xác nhận. Nhưng vì bận việc của Công Hội Ma Pháp Sư, cô không thể trực tiếp tham gia buổi họp hôm nay – cố gắng đè nén phẫn nộ điên cuồng trong tâm trí, ánh sáng đỏ tươi trong mắt Quốc Vương không ngừng nhảy múa.
Không khí lâm vào trầm mặc. “Á Thần” đã đích thân xác nhận thì dù hoang đường đến cỡ nào, chẳng ai có thể nghi ngờ. Ngồi bên trái Đức Vua, một người toàn thân phủ kín trong áo chùng đen to rộng, đầu đội mũ kim loại màu đen với những lỗ hổng ngang tầm mắt và khe ngang nơi đang phát ra tiếng nói trầm đục đến mức hơi khó nghe:
-Đức Vua Bệ Hạ đã nói, thì chắc chắn là vậy. Trước mắt, phải nhanh chóng xác định Ma pháp sư Cao cấp kia thuộc thế lực nào. Thần đề nghị tăng cường giám sát biên giới, cử thêm người điều tra các khu vực nguy hiểm, không thuộc quản lý của chúng ta… - Dừng một chút, người kia nhìn lướt qua ba người mới nãy còn tranh cãi – Hãy gác lại mâu thuẫn đi. Nếu không muốn bị kẻ thù âm thầm huỷ diệt, phải nhanh chóng hợp tác tìm ra chúng trước.
Sát khí mơ hồ rút đi một ít, Đức Vua khẽ gật đầu. Những Ma pháp sư Cao cấp quyền lực nhất mảng lục địa Tây Thế giới cũng âm thầm đồng ý với lời Phó Hội trưởng Công Hội Ma Pháp Sư Wallen Ejilary Draken.
Mâu thuẫn giữa Hiệp Đoàn Ma Pháp Công Nghệ và Quân Đội Hoàng Gia đã kéo dài mấy ngàn năm, cho đến khi đương kim Quốc Vương – “Bình minh máu” Thales Rominon Exir De Jerx đăng cơ, Ngài đã nắm quyền Quân Đội Hoàng Gia, đồng thời được “Á Thần” Tervirx – người đứng đầu Công Hội Ma Pháp Sư, toàn lực hỗ trợ… điều đó khiến cho cục diện nghiêng dần về phe Quân Đội Hoàng Gia.
Trong khi Hiệp Hội Chiến Binh đối với ba thế lực còn lại đều giữ thái độ trung lập… thậm chí là bàng quang, không xâm phạm khiêu khích, cũng sẽ không im lặng nhường nhịn mặc họ chèn ép.
Tệ hơn nữa, trong cuộc thi Ma Pháp Công Nghệ Thế giới mười lăm năm trước, Vương Quốc chỉ đạt được hạnh nhất mảng Ma pháp, trong khi Công Nghệ lại về ba, thua cả đồng minh phía Bắc của mình và bị bỏ xa bởi đối thủ truyền kiếp phía Đông – siêu cường Thánh Quốc.
Trách nhiệm dĩ nhiên Hiệp Đoàn Ma Pháp Công Nghệ phải gánh chịu, do đó, uy tín của họ càng tụt dốc hơn. Phe Quân Đội không ngừng công kích, đào sâu “thất bại nhục nhã” của họ… thử hỏi sao Đoàn trưởng Molytwain Elizabeth không tức giận cho được?
Nhưng bất chấp mâu thuẫn giữa các phe phái, bọn họ đều ý thức được một vấn đề quan trọng nhất: Tất cả đều là thế lực sở hữu quyền lực chi phối Vương Quốc, đồng thời phải chịu trách nhiệm bảo vệ đất nước này.
Không có họ, hoặc chỉ cần họ yếu đi vì bất cứ lý do gì, vô số thế lực thù địch sẽ thừa cơ tàn phá mảng đại lục và chinh phạt Vương Quốc. Không còn ổn định, sẽ không thể cai trị… không ai muốn ngồi trên vị trí quyền lực tối thượng mà bên dưới chỉ có hỗn loạn và suy tàn.
“Được, ta chấp thuận đề xuất của Phó Hội trưởng Draken. Việc này giao cho Thống Lĩnh Macroff toàn quyền điều tra” – Đức Vua hạ giọng phân phó, nhìn về phía Đoàn trưởng Elizabeth, hay chính xác hơn là hình chiếu không gian của cô – “Elizabeth, điều tra những Kỹ sư Ma pháp khoảng 15 16 tuổi trên khắp Vương Quốc, thậm chí, của cả Thánh Quốc… Đưa cho ta bản báo cáo sớm nhất có thể”.
Elizabeth khẽ nhíu mày, nhẹ cất lời đáp ứng mệnh lệnh được giao. Dù cô không phục thế lực Quân Đội Hoàng Gia đến mức nào, không thể phủ nhận cai trị tất cả những ai sống trên mảnh đất này vẫn là Quốc Vương. Và cô chưa muốn mang danh “Phản quốc”.
“Phó Chủ Tịch Redkillen… Ta muốn lời giải thích việc Hiệp Hội Chiến Binh ngầm cho phép, thậm chí âm thầm hỗ trợ người của Công Hội Mạo Hiểm Giả thuộc Đế Quốc Terahemoth xâm nhập đất nước này” – Đức Vua vô thức phóng ra uy áp cường đại của Ma pháp sư tầng 7, lần này, cả Cung Điện Hoàng Gia khẽ chấn động. Ánh sáng đỏ rực lần nữa xoay chuyển trong đôi mắt Quốc Vương.
“Ây da… Ngài cũng biết đó, thưa Bệ Hạ, Chủ Tịch của chúng tôi không phải là người gần gũi cấp dưới. Càng ít khi để ý giải thích mấy hành vi tuỳ hứng của mình… thân là Phó Chủ Tịch, tôi quả thực rất khổ đó!” – Redkillen nhún vai, giang tay tỏ vẻ bất lực. Nhưng lời anh nói ra có mấy phần là sự thật, thì không nhiều người biết.
Dù sao, đa số nhận xét rằng Chủ Tịch đã đột phá tầng 8 Ma pháp, trên toàn lục địa phương Tây này trừ Bá Tước Dragonia Eluscius - Lãnh chúa Thung Lũng Rồng có thể ngang hàng về thực lực và “Á Thần” Tervirx hơn hẳn một cấp bậc… không có người thứ ba khiến Chủ Tịch bận tâm. Ông đã nhìn thấy cánh cửa mà phía sau là cảnh giới của Thần, thì Ma pháp sư như anh hay Quốc Vương cũng chỉ là hạng tầm thường mà thôi.
Không đợi Đức Vua nổi cơn thịnh nộ mà trút giận lên mình, Redkillen đã lên tiếng: “Tuy nhiên, sau khi ổn định tình hình trước mắt, giải quyết tên Ma pháp sư Cao cấp không biết từ đâu chui ra này… tôi nhất định sẽ giải thích thoả đáng cho Ngài, thưa Bệ Hạ”. Không phải vì sợ hãi Nhà Vua, anh đơn thuần không thích gây thù vô cớ, bớt một rắc rối không có gì thiệt…
…
Hít sâu một hơi, Quốc Vương ngã người ra sau, tựa lưng vào ghế. Khó khăn lắm Ngài mới có thể bình ổn khao khát huỷ diệt tất cả, ham muốn tàn sát mọi sinh linh đang ngày càng phát triển mạnh mẽ hơn trong tâm trí.
Nếu không phải thứ rác rưởi kia vô dụng như vậy… - rũ mi mắt che đi sát ý mãnh liệt, Nhà Vua nghĩ về giọt máu bị Ngài ruồng bỏ do không đủ điều kiện để tiến hành nghi thức kia. Không biết vì sao, dạo gần đây “nó” cứ liên tục xuất hiện trong những chuyện quan trọng của Ngài. Đã là rác rưởi thì không thể xem là người, Ngài gọi thứ đó là “nó”.
Tộc Kruid… Ma pháp khí Cao cấp… giờ lại đến Bá Tước lánh đời năm ngàn năm, cả tên Ma pháp sư Cao cấp bí ẩn... - nhớ lại hình ảnh thu được thông qua tin tức truyền về của “Thập Nhị Huyết Pháp Sư” được Ngài phân phó theo dõi nhóm mạo hiểm giả chống lại Dongua Alberine và thứ rác rưởi kia, Đức Vua cau mày.
Tên Ma pháp sư thần bí có thể đột ngột xuất hiện, khống chế nhóm Ma pháp sư do chính tay Ngài đào tạo, chứng tỏ tối thiểu phải cấp 7. Lại ở gần lãnh địa của Bá Tước Thung Lũng Rồng đến vậy… Đây không thể là trùng hợp. Nhưng mục đích của hắn là gì? Vì sao cảm thấy sự thật ở rất gần, nhưng không thể chạm đến?
Đã vậy, “Thập Nhị Huyết Pháp Sư” không thể tiếp tục bám theo thứ rác rưởi kia từ lúc “nó” rời Làng Linhering. Họ báo lại là uy áp Ma pháp sư Cao cấp vẫn bao bọc nhóm người kia, mà như vậy, họ không dám làm ra hành động gì để tránh bị khống chế lần nữa. Ngài đã đoán đám đó được tên Ma pháp sư thần bí bảo vệ trở về Hắc Thành, nhưng ngay cả sau đó, không hiểu sao đoàn người rời Thung Lũng Rồng vẫn được uy áp cường đại che phủ?
Mà uy áp này không tới tầng 8, nên không phải Bá Tước can thiệp. Vậy chỉ có thể là tên thần bí kia làm. Thế là, Đức Vua lệnh cho “Thập Nhị Huyết Pháp Sư” trở lại Làng Linhering – nơi kẻ thần bí từng ẩn náu, tàn sát tất cả không chừa một sinh vật sống nào.
Chứa chấp tội phạm, xử đồng tội. Đồng thời, cảnh cáo kẻ mưu đồ bất chính trên mảnh đất này rằng, không nơi nào an toàn cho hạng sâu mọt, ruồi bọ như ngươi đâu!
Căn cứ vào hướng đi của nhóm người kia, Đức Vua đoán chúng muốn vượt biển? Nhưng đi đâu, và để làm gì? Ngài có thể phong toả khu vực đó, bắt gọn chúng. Thậm chí có thể phải đối đầu với Ma pháp sư Cao cấp thần bí cũng không quá đáng lo. Tuy nhiên, người thần bí lại từ Thung Lũng Rồng tiến ra… không đời nào Bá Tước – một Ma pháp sư tầng 8 không hay biết. Trừ khi, bọn họ đã đạt thành một dạng hiệp định nào đó.
Cái Quốc Vương quan tâm chính là họ đã giao dịch cái gì? Nếu manh động tấn công nhóm người kia, liệu có cùng lúc khiêu khích đến vị Quý Tộc sở hữu sức mạnh chỉ kém mỗi “Á Thần” và tên Ma pháp sư Cao cấp thần bí không?
Quá mơ hồ, cảm giác như Ngài đã bỏ sót điều gì đó.
Để tránh hấp tấp làm ra hành động có thể gián tiếp dẫn đến nội chiến, Đức Vua quyết định tạm thời tiếp tục theo dõi. Dù sao, Ngài không tin thứ rác rưởi kia có thể được bảo hộ mãi. Khi nó đã rời khỏi lãnh địa Bá Tước đủ xa, Ngài sẽ không ngần ngại cho Hải Quân thuộc Quân Đội Hoàng Gia xuất kích.
Cũng đã đến lúc vĩnh viễn chôn vùi vết nhơ này rồi. Đấng Cai Trị Tối Cao của Vương Quốc nhắm nghiền mắt...