Hạ Tiểu Mễ vừa được Khúc Hành trở về, đã thấy ba mẹ nó ngồi ở phòng khách. Nó hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng sà vào lòng mẹ nó, cười:Ay gu, phụ hoàng và mẫu hậu đã hồi cung rồi a?.
Bà Hạ cười hiền, xoa đầu Hạ Tiểu Mễ:Nghe nói con bị đập bóng, chảy máu cam?. Trong giọng nói của bà, khó có thể nhận ra sự run rẩy khổ sở.
Nó gãi đầu, le lưỡi:Chỉ là xuất chút huyết thôi mà, mẹ đừng lo. Hí hí hí, dù sao cũng đã chảy nhiều lần rồi!.
Nghe vậy, cả ông Hạ lẫn bà Hạ đều kinh hoảng, tờ báo trên tay ông Hạ bất giác bị nắm chặt.
Khúc Hành nhướn mi, nhìn biểu cảm của hai người, sau đó cười:Cô chú Hạ, Mễ Mễ có lẽ đã mệt, cháu nghĩ nên để em ấy lên nghỉ ngơi!.
Ông bà Hạ nhìn nhau gật đầu. Ông Hạ nhìn nó:Mễ nhi, con lên phòng nghỉ ngơi, lát xuống dưới dùng cơm, cùng chị hai con mở quà nhé!.
Nghe đến quà, hai mắt Hạ Tiểu Mễ sáng lên, nhanh chóng gật đầu rồi chạy lên phòng, vừa đi vừa ngân nga.
Đợi bóng dáng nó khuất, anh mới quay qua ông bà Hạ, sắc mặt trầm trầm:Cô chú, chuyện gì đã xảy ra với Mễ Mễ ạ?.
Ông Hạ thở dài, bỏ tờ báo xuống, đôi mắt u buồn......
===========================================================
Hạ Tiểu Mễ ngáp dài, bước từng bước xuống cầu thang. Hương đồ ăn xộc thẳng vào mũi khiến nó mềm nhũn cười, chạy lại bàn ăn, hít hà một hơi thật sâu, mỉm cười:Mẹ ới ời ơi, ai nấu đây mà ngon vậy ạ?.
Ngốc, là anh chứ còn ai vào đây?!. Khúc Hành xoa đầu nó, mắng yêu.
Ể? Sao không kêu em phụ?. Nó trợn mắt, há miệng trách anh.
Không thể suốt ngày cứ đi ăn quán được! Tôi cũng ghét phải bám rễ trong nhà vệ sinh!. Giọng nói lạnh lùng của Hạ Vãn Tình truyền tới.
Nó vừa tức tối vì bị châm chọc, lại vừa vui mừng khi cô chịu chấp nhận bà Hạ.
Cả nhà ngồi xuống ăn cơm, nó gắp lia gắp lịa, tay trái cầm đùi gà, tay phải cầm sườn ngọt, miệng nhồm nhoàm miếng thịt khác.
Lương Khúc Hành lắc đầu chào thua với tướng ăn vô cùng lịch thiệp của nó, gắp miếng rau vào bát nó:Đừng ăn thịt mãi thế, sẽ nhanh béo!.
Hạ Tiểu Mễ chán ghét gẩy bỏ miếng rau:Le vờ, em ghét rau, vị như đất í!.
Ồ, vậy ra là em đã ăn đất rồi à?. Hạ Vãn Tình đùa. Nói thật là câu đùa của cô chẳng hợp gì với vẻ mặt lạnh lùng đó cả. Nhưng nó vẫn phồng mồm:Xì....chị thật đáng ghét!.
Hahaha. Ông bà Hạ cùng Khúc Hành bật cười,căn nhà ngập trong sự ấm áp.
=============================================================================
Dạ, em biết rùi mờ, sẽ cẩn thận, nói mãi!. Hạ Tiểu Mễ vừa đạp xe trở về, vừa nghe điện thoại. Không nói khẳng định ai cũng biết đầu dây bên kia chính là Lương Khúc Hành.
Cúp điện thoại, nó mỉm cười nhẹ.
Bỗng dưng, như bị thứ gì đập vào gáy, cơn đau kéo đến, Hạ Tiểu Mễ ngã xuống xe, bóng tối dần chiếm hữu tâm trí nó....
.
.
.
Từ từ mở mắt, cơn đau nhức ở gáy cùng mệt mỏi khiến Hạ Tiểu Mễ không khỏi chửi thề.
Xung quanh nó chỉ là một mảng tối. Khẳng định là bị bịt mắt. Tay nó hình như còn bị trói, xung quanh lại có mùi ẩm mốc. Vậy....là nó bị bắt cóc ư?
Ha, tự nhiên Hạ Tiểu Mễ cảm thấy buồn cười. Trong truyện, chỉ có nữ phụ là đi bắt cóc nữ chính, vậy mà lần này lại đến lượt nữ phụ bị bắt cóc. Thật quá nực cười đi mà.
Tỉnh lại rồi hả?. Một giọng nói chua lòe loẹt vang lên.
Haiz, Hứa Lệ phải không? Cái giọng đó cô có biến thể nó thế nào tôi cũng nhận ra, không cần phải bịt mắt làm chi cho tốn công!. Hạ Tiểu Mễ lười biếng nhả từ.
Gru, chết tiệt!. Hứa Lệ rít lên, ra hiệu cho đám côn đồ ở cạnh tháo khăn cho nó.
Hạ Tiểu Mễ nhăn mày, bĩu môi:Hứa Lệ, cô bắt cóc tôi làm cái khỉ gió à?
Cô ta bật cười, nụ cười còn khó nghe hơn cả Mã Lệ Phi Xuân trong truyền thuyết (Maleficent ý, hiểu hơm?).
Hừ, bắt làm gì ư? Tất nhiên là vì cô đã cướp chồng tôi. Cái đồ trơ trẽn!. Ả đay nghiến nhìn nó.
Ồ, chồng cô? Ai cơ? Tôi nhớ trong cuộc đời vĩ đại của tôi, hình như chưa có phải đi cướp cái gì của ai nha!. Nó nhếch miệng tỉnh bơ.
Còn giả ngu? Chính là anh Hành đó!.
Ha, khi nào có giấy chứng nhận kết hôn rồi hãy nói nhé!.
Hứa Lệ lườm nguýt nó, tức giận không thôi.
Chị Hứa, đừng nó lườm, xem xem, mắt chị chuẩn bị lác rồi kìa! Và cùng đừng có tức giận, nếp nhăn của chị đang dày lên chị có biết không?. Nó nói với vẻ mặt vô cùng quan tâm khiến cô ta tức nổ não.
Đám côn đồ cũng nhịn cười tới nỗi gương mặt đỏ hẳn lên.
Hứa Lệ tức tối, chạy tới vươn tay bóp cổ nó, hét lên:Mày, đồ con điếm, chết đi!.
Hạ Tiểu Mễ nhướn người, thoát khỏi vị trí ban đầu, tránh khỏi nanh vuốt của cô ta khiến cô ả đâm mặt xuống đất.
Chưa đầy hai giây, dây trói ở tay Hạ Tiểu Mễ đã tự cởi được dây trói, nhếch miệng nhìn Hứa Lệ:Bắt cóc ư? Kịch bản cũ quá rồi đấy nhóc!.
Cô ta lồm cồm bò dậy, rít lên:Chúng mày còn trơ mắt ra đấy à? Bắt nó lại, đánh chết nó cho tao!.
Nghe vậy, đám côn đồ mới bừng tỉnh, lao vào nó.
Hạ Tiểu Mễ hừ lạnh, vươn chân đá một tên, rồi lại dùng tay đấm một đứa, nghiêng người lên gối vào bụng một thằng khác,... Cứ như vậy, lần lượt từng thằng từng thằng bị nó uýnh cho tơi tả.
Nó mải đánh đám côn đồ mà không ngờ Hứa Lệ từ đằng sau nó, cầm lấy ống thép phang thẳng vào gáy Hạ Tiểu Mễ khiến nó ngã xuống, đầu chảy máu, mũi cũng chảy máu theo. Đầu óc nó ong ong cả lên.
Đậu má.....Hứa...Lệ, cô c...chơi đê..đểu!. Khó nhọc nói, mắt nó dần dần khép, không giữ được tỉnh táo.
Trước khi nhắm hẳn mắt, nó thấy Hứa Lệ ngẩng đầu lên cười như mụ điên trốn trại, sau đó cửa nhà hoang bật mở, bóng dáng to lớn của một người đàn ông và một đám người mặc đồ đen bước vào, như những kẻ khát máu lao vào đánh đám côn đồ. Sau đó, người đàn ông kia dùng súng bắn vào chân Hứa Lệ, cô ta hét lên một tiếng.
Sau đó, người đàn ông chạy tới chỗ Hạ Tiểu Mễ, gương mặt hiện rõ trước mắt nó. Là.....anh, Lương Khúc Hành.
Gương mặt anh tràn đầy sợ hãi lo lắng cùng căm tức, hối hận. Đôi mắt đỏ lệ.
Hạ Tiểu Mễ cười, đầu ong ong cả lên, dần dần không còn nghe được tiếng gì, cũng không nhìn thấy gì nữa. Cả cơ thể như chìm vào một hố đen không đáy.
.....
.......
.........