AAAA, làm sao đây? Phải làm sao đây?. Hạ Tiểu Mễ xách chân váy cưới đi đi lại lại, vò đầu bứt tóc kêu gào thảm thiết.
Mặt Hạ Vãn Tình đầy hắc tuyến, vươn tay ném cây son vào bức tường sau lưng nó, tạo nên một vết đỏ nhoe nhoét trông vô cùng đáng sợ.
Hạ Tiểu Mễ, ai biểu cô ăn cho lắm vô mà khiến bánh rơi xuống váy, bẩn hết kia. Còn chưa tới 10 phút nữa là lễ cưới bắt đầu, cô tính làm sao đây?. Hạ Vãn Tình hùng hổ.
Du Lăng Thần dịu dàng xoa xoa tấm lưng cho cô, giúp cô trấn tĩnh lại:Tình nhi, bình tĩnh, sẽ ảnh hưởng không tốt tới đứa bé đâu!. Trong lòng anh thầm khóc ròng, chẳng lẽ phụ nữ mang thai đều thay đổi tâm tính sao?
Cô cắn môi, nhắm mắt quay đầu hướng khác, không nói nữa.
Hạ Tiểu Mễ thầm mắng bản thân vì sao lại đánh rớt bánh lên váy trắng chứ? Giờ phải làm sao đây?
Chị hai!. Đúng lúc này, Hạ Lạp Dương chạy vào, cả người nhễ nhại mồ hôi, ôm một bộ váy cưới khác vào đưa cho nó:Chị mặc vào đi, em không biết có vừa không nhưng chắc cũng không cách biệt quá lớn..
Ôi Dương tử đáng yêu, Dương tử tốt bụng của chị, em thật là giỏi quá đi!. Hạ Tiểu Mễ hôn chụt vào má cậu một cái, sau đó phóng vào phòng mặc váy.
Đợi bóng nó khuất sau cánh cửa, Hạ Vãn Tình mới thắc mắc:Sao cậu có bộ váy đó vậy?.
A, à thì, ờ.....cái này.....bỏ đi, em đi qua tiệm đồ cưới, tiện tay mua khi nghe anh Thần gọi điện thông báo đấy!. Cậu cười khan, ấp úng nói.
Thực chất thì có đánh chết cậu cũng không nói là xông vào lễ đường của cặp đôi khác mà lột đồ cô dâu sau đó mang tới đâu.
Oa, hơi chật chút nhưng đại khái là mặc được, hơn nữa còn đẹp chứ!. Hạ Tiểu Mễ bước ra, vui mừng xoay một vòng.
Hạ Vãn Tình nhìn em gái, môi khẽ mỉm cười. Còn nhớ rõ cái ngày địa ngục ấy, cô còn tưởng đã mất đi người em bé nhỏ.........Khẽ lắc đầu, cô không muốn nhớ đến những kí ức khủng khiếp ấy nữa.
Tèo teo teo teo, tèo téo tèo teo........
Tiếng nhạc thánh đường vang lên, tim Hạ Tiểu Mễ đập thình thịch, đôi má nóng bừng.
Ông Hạ bước vào, trên người vận bộ lễ phục, vest đen. Trên gương mặt già nua hiện lên nụ cười ấm áp dịu dàng.
Hạ Tiểu Mễ sà vào lòng ông, mỉm cười:Cha, vậy là tiểu nữ sắp xuất giá rồi, cha ít nhất cũng nên khóc chớ!. Nó ghẹo.
Ông Hạ dí trán nó, mắng yêu:Cái con nhóc này, 20 tuổi đầu rồi mà cứ như trẻ con ấy!. Ông cười, sau đó đôi mắt lại ánh nước. Phải rồi, đã 20 năm rồi. Mới ngày nào con bé còn bô bô ba ba gọi ông, hiện tại nó đã sắp cưới rồi.
Hạ Tiểu Mễ nhận ra, nhưng nó cũng chỉ cười:Thôi nào, chúng ta đi thôi!. Sau đó rất thân thiết kéo ông Hạ đi.
Hạnh phúc bước đi ra ngoài, ven theo thảm đỏ mà hướng tới người phía cuối. Đó chính là anh, Lương Khúc Hành, người mà nó sắp được về chung một mái nhà.
Hạ Tiểu Mễ bước đến chỗ anh, nhe răng cười thật tươi. Anh nhẹ nhàng nhếch môi cười theo.
Ông Hạ trao tay nó cho anh. Khúc Hành nhẹ cầm lấy tay nó.
Đối xử tốt với Tiểu Mễ nhé!. Ông Hạ dặn dò.
Dạ, con nhất định sẽ đối xử với em ấy thật tốt!. Anh gật đầu, nghiêm túc nói.
Hướng mặt xuống phía dưới, nó có thể nhận thấy nụ cười cùng giọt nước mắt của bà Hạ, cùng với ánh mắt buồn bã nhưng đầy sự chúc phúc của Thôi Hoàng Ân. Đám cưới của nó còn có sự hiện diện của nhiều người khác, kể cả vị khách không mời-Trác Lý Ngôn. Nó thật sự vẫn không ưa nổi thằng cha biến thái này, vì vậy liền không khách khí mà trợn mắt với hắn ta khiến nụ cười gượng gạo trên mặt hắn liền đông cứng.
...
Sau rất nhiều những câu nói đầy xúc động của cha xứ, ông mới bắt đầu hỏi câu trọng tâm:Cô dâu Hạ Tiểu Mễ, con có đồng ý lấy chú rể, dù cho có khó khăn hay hoạn nạn, những lúc vui sướng cũng như khổ đau, những lúc giàu có hay nghèo khó không?.
Hạ Tiểu Mễ mỉm cười, vui vẻ gật đầu nhìn thẳng vào mắt anh:Con đồng ý, một ngàn lần đồng ý!.
Vậy còn chú rể Lương Khúc Hành, con có.....
Lương Khúc Hành, anh có đồng ý làm chồng của em, dù cho sau này em không nuôi nổi anh không? Anh có đồng ý nuôi em ngày ba bữa, dẫn em đi chơi, giặt đồ cho em, nấu cho em ăn, không mắng em, hoàn toàn nghe lời em không?. Cha xứ chưa nói xong, Hạ Tiểu Mễ đã chen vào.
Mọi người đều phụt cười, Hạ Lạp Dương thì phun ngay ra một câu:Biết ngay thể nào cũng thế này mà.
Khúc Hành dở khóc dở cười, sau đó gật đầu đồng ý:Được, anh đồng ý với vợ, sẽ làm mọi việc cho vợ, giúp vợ gánh cả thế giới! Đổi lại......sinh cho anh một đội bóng nhé!. Nói rồi, anh tà mị cười. Nụ cười khiến Hạ Tiểu Mễ đỏ mặt, còn mấy cô FA lâu năm thì gần như thét lên vì vừa ghen tị vừa sung sướng.
Khụ khụ, giờ chú rể và cô dâu trao nhẫn cho nhau!. Cha xứ có chút đau khổ khi bị cướp mất lời thoại, ho khan lên tiếng.
Khúc Hành cười cười nâng chiếc nhẫn trong hộp lên, sau đó nhẹ nhàng xỏ vào ngón tay thon nhỏ của Hạ Tiểu Mễ.
Hạ Tiểu Mễ cũng tương tự trao nhẫn cho anh. Vừa đeo, nó vừa hỏi:Anh, sao cha xứ không đọc phần có ai phản đối vậy ạ?.
Chắc ông ấy quên thôi!. Anh mỉm cười xoa xoa đầu nó. Có giời mới biết chính anh là người yêu cầu cha xứ không đọc phần đó. Bởi.....nếu thật sự có ai muốn phản đối, anh sẽ không thể kiềm chế mà giết chết tên đó ngay tại chỗ đâu.
Bên dưới, Chu Vân Dực nghiến răng nắm chặt tay. Hắn có ý định sẽ nói phản đối để Hạ Tiểu Mễ thấy được độ men lỳ của hắn. Nhưng xem ra thật sự không thể giành lại nó rồi!.
Nói thật nếu để Hạ Tiểu Mễ biết được ý nghĩ của Chu Vân Dực, hẳn nó sẽ không khách khí mà cho hắn ta một đạp bay sang tận Cô dâu 8 tuổi đâu.
===============================================================================================
Lễ cưới kết thúc, tới tối, Hạ Tiểu Mễ và Lương Khúc Hành ngồi trong phòng. Hạ Tiểu Mễ đếm xong đám tiền cưới, xong liền thỏa mãn mà vươn vai nằm phịch xuống giường.
Chồng ơi, tiền cưới của bọn mình tới tận gần 1 tỷ đó. Cả đời em chưa bao giờ thấy nhiều tiền thế này. Hí hí hí! Thật là hạnh phúc quá đi!.
Ừ!. Anh cười gượng. Chắc chắn bản mặt của nó sẽ không thể hạnh phúc như vậy nếu biết số tiền mà anh chi ra cho đám cưới này cộng với tuần trăng mật là hơn 3 tỷ rưỡi rồi đâu nhỉ?!.
Anh nhìn nó, gương mặt đỏ lên, sau đó tà mị chống tay xuống đè nó phía dưới:Bà xã, chúng ta....động phòng thôi chứ nhỉ?!.
Động phòng......mặt Hạ Tiểu Mễ nóng lên, hai tay đặt dấu X trước ngực, lắc đầu nguầy nguậy:Không không không không, chúng ta không thể a.
Anh phì cười, nâng tóc nó lên khẽ hít một hơi:Nếu không thì sao bà xã có thể sinh cho anh một đội bóng chứ?.
Mặt nó càng lúc càng đỏ, sau đó đáng thương nhìn anh với cặp mắt cún con:Ông xã....em sợ đau mà!.
Nhìn vẻ mặt đáng thương của nó, anh chỉ biết chào thua, hít một hơi sau đó nằm xuống cạnh nó, ôm nó từ phía sau, cọ cọ vào gáy:Vậy hôm nay tạm tha cho em. Ngày mai chắc chắn phải bồi thường cho anh!.
Hạ Tiểu Mễ cười khì khì, vui vẻ gật đầu. Nhưng thâm tâm thì há há cười, :Còn lâu nhé cưng, Muahahaha, còn lâu nhá!.
Và sau này, họ có thể chung một giường hay không thì còn tùy thuộc vào ngòi bút của tác giả là tui đây.
----Happy Ending-----