Ta Là Em Gái Pháo Hôi Của Nữ Chính Hệ Thống

Chương 9: Chương 9: Đức Chúa Trời yêu thương nhân gian




Đây là đêm ngon giấc đầu tiên trong năm của Dương Tố Hân. Nàng ngủ một cách yên bình và thoải mái, không còn một cơn ác mộng tuyệt vọng nào nữa.

Dương Tố Hân vừa mở mắt liền trực tiếp ngốc. Cha mẹ nàng dường như đã già đi cả chục tuổi, đôi mắt đỏ hoe tràn đầy lo lắng nhìn nàng.*

*Câu này cải biên không ít. Ta edit thế nào đều thấy lủng củng.

“Cha, mẹ, con đói.”

Dương Tố Hân mắc chứng biếng ăn nhẹ. Nàng không tìm ra nguyên nhân khiến khả năng khiêu vũ trượt dốc liền cho rằng đó là lỗi của mình. Có phải là nàng đã quá béo không? Để chính mình khi xoay tròn không có lần nữa bị ngã xuống, nàng ăn ít đi một chút, ít đi chút lại ngày càng gầy yếu. Có phải vì có quá ít thời gian tập luyện? Để chính mình múa đến thật tốt, nàng liền có gắng múa lâu hơn chút, lâu hơn chút

Nàng quên ăn quên ngủ đến mức ngày ngày đều rúc ở phòng tập, cơ thể ngày càng gầy yếu, tinh thần ngày càng sa sút. Cha mẹ đã nghĩ ra nhiều cách, thậm chí còn nghĩ đến việc nhốt Dương Tố Hân ở nhà nhưng vô ích, thậm trí, tình trạng của cô ngày càng tệ, tinh thần ngày càng bất ổn, dễ bực tức khiến cho mọi người rất lo lắng. Thực sự không còn cách nào khác, chỉ có thể để mọi chuyện đều phải theo nàng.

Nhưng bây giờ nàng gọi cha gọi mẹ, còn nói nàng đói? Ngay cả thái độ cũng rất ôn hòa.

Đói là tốt, đói là tốt!

Hai vị trưởng lão* vui mừng đến mức suýt rớt nước mắt, “Đồ ăn, ta làm đồ ăn ngay!”

*Thấy cũng dị mà thôi cũng kệ:)

Dương Tố Hân uống một bát cháo rau lại ăn một cái màn thầu, thật sự là trước đây chưa từng có. Vì đã thật lâu chưa có ăn nên dạ dày chỉ chứa được một chút, nhưng so với trước đây ăn một miếng lại nôn ra một miếng thì đã tốt hơn rất nhiều.

Ăn xong liền ngủ, còn không đến phòng tập ba lê nữa?

Hai vị trưởng lão lần này thực sự là sững sờ, cũng không dám hỏi thêm câu nào, lẳng lặng rời khỏi phòng bệnh.

Khi Diệp Anh lần nữa đến gặp, nàng đã tỉnh đang ngồi trên giường xem ti vi —— phát sóng trực tiếp chương trình “Diễn viên tú”, mẹ Dương Tố Hân đang ngồi cắt táo, cha nàng đi làm.

Chương trình phát sóng trực tiếp vừa vặn chiếu đến trên người Diệp Hạ, mọi thí sinh ở lại trại huấn luyện đều có thời gian ba phút trình diễn tài năng.

Diệp Hạ khiêu vũ xong, nàng khiêm tốn nói: “Tôi chỉ học một thời gian, nhưng sau đó vì quá bận rộn học tập của mình, lại có đủ loại cuộc thi nên đành phải bỏ dở.”

Bất quá, mọi động tác của nàng đều rất chuẩn rất hoàn hảo, nửa ngồi xổm, xoa sàn, đá bước nhỏ,* nhìn sơ qua cũng có thể biết kỹ năng cơ bản của cô không tồi, thậm chí là rất tốt.

*Thực ra ta phải đi tra nhưng sắp thanh lý truyện đi rồi nên lười không muốn edit kĩ ><

Nữ diễn viên Minh Lan là một vũ công chuyên nghiệp, nàng hiện tại lại liên tục gật đầu, có đánh giá rất cao về Diệp Hạ: “Tốt lắm, xem ra nàng đã học và luyện tập chăm chỉ.”

【Wuwuwu, học thần thật sự đúng là học thần, nhảy giỏi quá. 】

【Được rồi, được rồi, mọi người tùy tiện nhảy nhảy chút**. 】

**Đều là tiếng người nhưng ta đọc không hiểu:v

【Tôi lấy danh nghĩa mười năm học khiêu vũ ra cược, Diệp học thần không thể nhảy được những động tác này trừ phi có mười năm khổ luyện! 】

【Học thần chính là rất chăm chỉ rất chăm chỉ, chúng ta có tư cách gì kiêu ngạo, một bộ năm ba cái dự bị*! 】

*Thật sự là đọc không hiểu, ta cũng không phải hsk

Bốn người cố vấn đều bày tỏ ý định muốn nhận Diệp Hạ vào đội mình ngay lập tức, một học giả nổi tiếng lại tài năng, ai lại không muốn chứ?

Mẹ của Dương Tố Hân suýt chút nữa đã thẳng tay giật lấy điều khiển. Dương Tố Hân hít một hơi thật sâu, nhìn Diệp Hạ đang nhảy múa trên màn hình, tuy trong lòng vẫn còn buồn bã và tiếc nuối nhưng nàng lại nói: “Con không sao đâu.”

Nàng thích khiêu vũ.

Lại không phải chỉ có khiêu vũ trên thế giới này.

Ngay thời khắc đó, trong lúc mọi người không ai ngờ tới, Diệp Hạ đang nhảy lại lảo đảo một chút, đập mạnh một cái, ngã xuống đất. Các cố vấn nhíu mày, chính Diệp Hạ dường như cũng không ngờ tới, nhất thời có chút luống cuống. Nàng bình tĩnh đứng dậy, vẻ mặt thành khẩn lại đáng yêu: “Ah, thực xin lỗi, tôi sẽ nỗ lực gấp đôi để lỗi lầm này không bao giờ tái diễn!”

Các cố vấn ngay lập tức nhướng mày: Họ thích những đứa trẻ can đảm thừa nhận lỗi lầm của mình hơn là trốn tránh trách nhiệm. Nếu Diệp Hạ đem sai lầm này đổ lỗi đến việc học tập, ngược lại sẽ mất đi không ít hảo cảm.

【Ồ! Ta rất thích người giỏi giang lại thẳng thắn, từ hôm nay Diệp Hạ là nữ thần của ta! 】

【Học thần tỷ đã rất giỏi rồi. Học giỏi lại nhảy đẹp như vậy, tỷ nói xem chúng ta phải sống thế nào? 】

【Đó chỉ là một sai lầm, ai không mắc sai lầm đâu? 】

Kỳ thật khi Diệp Hạ sai lầm, Diệp Anh nhất thời cũng có chút nghi hoặc, bởi vì hệ thống ngay lúc ấy phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.

【Ký chủ kích hoạt hệ thống ẩn, hệ thống đang tải, vui lòng chờ. 】

Hệ thống ẩn? Diệp Anh không hiểu lắm, nhưng hệ thống không phát ra âm thanh nào nữa, có vẻ như phải đợi nó tải xong.

“Diệp Anh.” Dương Tố Hân cảm thấy một sự thân thiết khó giải thích khi nhìn thấy Diệp Anh. “Lại đây.”

Mẹ của Dương Tố Hân cũng có ấn tượng tốt với Diệp Anh, bây giờ nhìn thấy con gái vui vẻ, tâm trạng tự nhiên cũng tốt hơn, “Các con nói chuyện đi, mẹ đi ra ngoài một lát.”

Diệp Anh ngồi xuống trước giường bệnh, Dương Tố Hân nói: “Diệp Hạ thật sự rất lợi hại. Tôi nhớ rõ ràng nàng chỉ mới học mấy buổi. Nàng cũng không có luyện tập lâu như thế, vậy mà đã nhảy thực tốt thực tốt.” “

Diệp Anh: “Nàng đã phạm sai lầm.” Khi Diệp Hạ ngã xuống, rất giống với cú ngã của Dương Tố Hân.

“Không quan hệ.”

Dương Tố Hân tìm thấy đoạn video Diệp Hạ nhảy, nàng càng xem càng thích: “Thật kỳ lạ, tôi rất thích cách Diệp Hạ nhảy.” Nàng phát đi phát lại, lặp lại tới mấy lần video.

Diệp Anh trầm mặc một hồi, cũng không có đáp lại, “Cậu còn muốn đi gặp Diệp Hạ?”

“Tôi nghĩ, tôi muốn hỏi một chút, xem nàng học khiêu vũ như thế nào, tại sao lại có thể giỏi đến như vậy, đây có phải là cái gọi là thiên tài không?” Khuôn mặt trắng nhợt của Dương Tố Hân tràn đầy mong đợi, Nàng lại lần nữa cảm nhận được sự cố chấp của mình,may mắn thay, nàng rất nhanh nghĩ lại, nàng không chỉ có khiêu vũ.

Diệp Anh nói: “Nếu có cơ hội, tôi sẽ hỏi nàng cho cậu.”

“Cảm ơn nha!”

“Không có chi.”

“Nào, ăn táo đi, ngọt lắm.”

“Cảm ơn.”

Khi Diệp Anh rời khỏi bệnh viện, hệ thống cuối cùng cũng hoạt động trở lại.

【Cô thật may mắn. 】

- ---Nghe ý ngươi thì chính là tôi kích hoạt hệ thống ẩn, là gì vậy?

【Sự sống hấp hối là do cướp đoạt, tái sinh cũng sẽ là do cướp đoạt. Mở khóa hệ thống ẩn: Thiên Tứ*. Đạo cụ mới: Sáng tạo. 】

*Thiên Tứ: Chúa ban. Để Thiên Tứ cao thâm hơn:)

【Tình yêu thiếu quyết đoán của Trần Ngư (chưa sử dụng): Điểm sáng tạo: 10

Lời nói dối ngọt ngào của Chu Trạch Khải (chưa sử dụng). Điểm sáng tạo: 15

Nỗi ám ảnh của múa ba lê của Dương Tố Hân (chưa sử dụng) Điểm sáng tạo: 40 ( Điểm sáng tạo của người tái sinh có thể đồng thời phản phệ người cướp đoạt ). 】

【Tên của Diệp Hạ “Nữ thần hoàn mỹ trong tương lai” đã thay đổi ---- “Kẻ cướp đoạt tài năng“. 】

【Thiên Tứ là giao phó, sáng tạo là tái sinh. 】

【Với cái đầu của cô chắc chắn sẽ không hiểu tất cả những điều này tượng trưng cho cái gì. 】

- --- Tượng trưng cho cái gì?

【Tôi không biết nữa, chính tôi cũng cảm nhận được*. 】

*Không hiểu lắm đừng hỏi ta

Hệ thống có vẻ hơi phiền muộn. Nó luôn tin rằng mình có thể tạo ra một nữ thần toàn trí toàn năng bằng cách cướp đoạt tài năng của người khác. Cũng giống như Diệp Hạ, để tạo ra một nữ thần bằng cách thu thập tất cả những thứ tốt đẹp của toàn vũ trụ, đó bất quá chỉ là sự hy sinh nhỏ bé. Bây giờ nói với nó rằng không phải. —— Một Nữ Thần toàn trí toàn năng trong mắt cậu đã trở thành một kẻ chuyên cướp đoạt.

Cho nên chủ thần tạo ra 1103 cái hệ thống nữ thần trước đó, là bởi vì chưa thể tìm ra một nữ thần thực sự?

—— Chẳng lẽ là vì nó may mắn? Vớt phải một người mập mạp ngu xuẩn, còn muốn chết, dám nghĩ không dám làm, lương tâm tràn lan khắp vũ trụ? Do nhầm lẫn à?

Hệ thống nhất thời không thể chấp nhận cái này chênh lệch, muốn nổ tung.

- --- Đây điểm sáng tạo là cái gì nha?

【Điểm sáng tạo có thể sáng tạo, làm như thế nào tùy thuộc vào chính cô. 】

Diệp Anh cười nói: ---- Ngươi là lần đầu tiên tiếp xúc, không biết sao?

【...】

- --- Điểm sáng tạo của Trần Ngư thế mà lại không bằng Chu Trạch Khải?

【Trần Ngư là đối với chính mình, còn Chu Trạch Khải là đối những người khác**. 】

**Kiểu tình yêu của Trần Ngư là tự hại mình, còn Chu Trạch Khải là nói lời ngon ngọt với người khác ó. Hiểu không:')

- --- Ra vậy, điểm sáng tạo của Dương Tố Hân cao nhất vì nàng là một người tái sinh.

【... Đúng vậy. 】

Diệp Anh về nhà liền không ngừng suy nghĩ về cách sử dụng cái điểm sáng tạo này, hiện tại nàng đã có 65 điểm sáng tạo.

Có thể sáng tạo các vật thể mới sao? Hay tạo khả năng bị cướp đoạt của nàng?

【Điều quan trọng nhất bây giờ, chính là cô phải để bản thân từ béo thành gầy. 】

- --- Vậy thì tôi nên tạo ra thứ gì, thuốc ăn kiêng?

【Nhắm mắt lại và tự cảm nhận, cô sẽ biết mình đang thật sự thiếu thứ gì. 】

Diệp Anh nhắm mắt lại, trầm tư hồi lâu, cuối cùng ở trong một thế giới cằn cỗi nhìn thấy một hố đen đổ nát, chữa trị hố đen đó, nàng liền có thể chân chính trở lại là Diệp Anh, là chính mình mà tồn tại*. —— đương nhiên, cái này thật sự cũng không phải ám chỉ chính mình gầy một chút, so với những thứ khác, béo cũng thật không quá quan trọng.

*Câu gốc: chân chính biến thành chính mình. Ta nghĩ mãi không ra từ đồng nghĩa cho đỡ lửng củng nên thêm một tí. Trời lạnh quá, tay ta cứng như đá đánh máy lại càng chậm rồi...

Diệp Anh lần nửa mở mắt là vào sáng hôm sau, nàng một mực không hề xuất hiện, cũng lại không có ai đến tìm nàng. Nhìn mình trong gương, dường như không có gì thay đổi nhưng lại giống như có chút khác biệt, không thể nói rõ cụ thể, mụn trên mặt đã biến mất, những vết mụn đỏ lại vẫn còn. Sau một đêm, nàng đã tiêu hao 20 điểm sáng tạo.

【Cha mẹ tốt của cô lại đang xem chương trình phát sóng trực tiếp của Diệp Hạ, hơn nữa còn mua một bộ đồ hải quân về thưởng nàng, ý tứ rõ ràng. 】

Diệp Anh không phản ứng, chỉ cảm thấy rất đói, xuống lầu vào bếp tự nấu cho mình một bát trứng ốp la sốt cà chua.

“Nếu tôi thực sự tạo ra được một loại thuốc ăn kiêng, những người béo phì khác có thể giảm cân sao?”

*Trứng ốp la sốt cà chua --- Hình ảnh ---

--- Tặng kèm --- Hình ảnh ---

--- Hình ảnh ---

--- Hình này phải chăng đẹp hơn rất nhìu ><

--- Hình ảnh ---

=))

【Đương nhiên có thể, chỉ cần một chút thôi cũng có thể khiến cô trở thành nữ thần! Cô sẽ có ngực lớn eo thon*! Cô rốt cục vẫn chưa hiểu giá trị thực sự của 'điểm sáng tạo'. 】

*Đỏ mặt. Câu gốc -- các chỉ số hoàn hảo nhất:) hoặc -- cơ thể lồi lõm hoàn hảo nhất:)

Thông thường chỉ có thể dựa vào các tác động bên ngoài như tập thể dục, uống thuốc, ăn kiêng hay hút mỡ để thúc đẩy quá trình giảm cân. Những người bị cướp đoạt, vì gầy đối lập với béo, bị đoạt 'gầy' thì chỉ còn lại 'béo'.

- --- Điểm sáng tạo này có chút phản khoa học, không nên xuất hiện.

【Loại năng lực này không phải ai cũng có được! 】

Không chỉ muốn cho những kẻ cướp đoạt tái sinh, mà cả những kẻ chưa cướp đoạt thiên phú của người khác - đương nhiên, hoa ngôn xảo ngữ của phụ nữ cũng không giống nhau. Hơn nữa, bất cứ ai muốn sở hữu đều chính là điên cuồng cướp đoạt, vì khoái cảm như đạt được thành tựu lớn lao nào đó mà mất dần lý trí.*

*Đoạn này kì thật ta chán rồi nên edit tệ:) Và ta cũng chả sửa:) Dù sao edit xong là xong, đến đọc lại một chữ ta cũng không muốn cơ mà:)

Lúc này, hệ thống đột nhiên toát mồ hôi lạnh, cũng may là tâm trí Diệp Anh kiên định, không nghe theo lời dụ dỗ của nó, nếu không cô sẽ là nữ thần thứ 1104 thất bại.

Sau bữa sáng, Diệp Anh gửi một tin nhắn cho Dương Tố Hân.

【Cô định làm gì? Cô có biết nó khó như thế nào để sáng tạo không? Bạn thậm chí không có đủ cho chính mình, bạn đưa nó lại cho người khác?! 】

- --- Nàng cho tôi 'điểm sáng tạo', tôi trả lại giấc mơ cho nàng, có gì sai à?

【... Cạn lời*. 】

**Câu gốc: 说不过你。--- Không nói lại được cô --- kiểu khen đểu ý, kiểu kiểu gì ý nhở... kiểu 'cô thì giỏi rồi tôi không nói lại được' đấy đấy:)

“Đừng vội, ngươi nên nghe một câu.”

【?】

- --- Chúa Trời yêu thương nhân gian, đến mức ban xuống Con Trưởng của Ngài, mặc kệ có bao nhiêu người tin tưởng, đứa con ấy sẽ mãi không bị hủy diệt mà có được sự sống vĩnh hằng.

( Ghi chú:《Giăng》)*

*Câu gốc: 神爱世人,甚至将他的独生子赐给他们,叫一切信他的,不至灭亡,反得永生。(注:《约翰福音》)---- Kinh Thánh.

Đừng hỏi ta.

Ta không biết.

Ta thật sự không biết.

Ta thật sự là không biết cái gì hết.

( ai thấy mấy câu này quen không ạ:))

- -------------

Kiểu mỗi khi edit lại phải nhìn lại xem chap trước chính mình edit xưng hô như thế nào.

Phát hiện mình để lung tung hết.

Các nàng nói xem ta nên để hiện đại hay cổ đại đây:)?

Đáng lẽ là hiện đại:) nhưng cứ cô ấy cô ấy bla bla nó cứ giống nhau nghe ngứa tai lắm ý:')

Ta sẽ để cố định là

- -- Tôi, cô, anh

- -- Nàng ( thay cho 'cô ấy')

- -- Nó ( thay cho hệ thống)

- -- Tôi, ngươi, cô ( hoặc tôi cậu mi anh bla bla, các nàng cho cái ý kiến đi:') cứ im im ta biết đâu mà lần:') ( với hệ thống)

- -- Cậu, tớ ( Trần Ngư) ( Có nên thêm cả Dương Tố Hân không nhỉ?

Không thích có thể nói với ta.

Mà chương này sao dài thế khum biết:) ta đúng là quá mức chăm chỉ, aizz

Tìm đâu được một người lazy nhưng vẫn cố gắng edit như ta chứ >< ( câu này lại quen quen ><)

À quên không thông báo.

Dạo này ta sẽ ra chậm tí nhá ( đừng đòi hỏi, không drop là tốt rồi:))

Ta thật sự đang cầu một người edit tiếp cho ta, nàng editor nào muốn thì qua wattpad của bachhasenhca liên hệ ta nhé.

Nghe ta nói này.

Edit truyện của Duy Khách sẽ nổi tiếng đấy:) quyển này chưa ai edit ngoài ta đâu:) Ta có thể 'nhường' nhá:)

Các nàng chỉ cần edit tiếp thôi lấy truyện của ta edit đi cũng được, giá rẻ lắm:) ghi cho ta cái nguồn chút là được:)

Truyện Duy Khách nhiều người thích. Tin ta đi, ta cho các nàng này là cơ hội nổi tiếng, ta thật sự rất “tiếc” đó:))

NỔI TIẾNG đó:) có quyến rũ không? Có mê người không:)?

Không cần kĩ năng edit quá tốt, vứt qua gg dịch rồi chịu khó chỉnh sửa vs tra mạng tí là được thôi:) Ta cũng làm vậy mà:) Dễ lắm luôn ý:)

Đừng edit quá tệ là ổn.

Cái này ai cũng làm được luôn đó:)

Các nàng phải chăng rất muốn nổi tiếng a? Phải chăng muốn mọi người trên thế giới có thế nhìn thấy một người là nàng a?

Không cần ngại ngùng, ai mà chả muốn nổi tiếng a ---

Ta đã “dẫn đường chỉ lối” cho các nàng rồi, sao không chịu ngoi lên a?

Muốn nổi tiếng sao?

Qua đây với ta nào ---

Ta có mắt nhìn, có thể biết truyện nào có thể nổi tiếng a ---

Ta có thể “giúp” nàng a ---

- -- Ngoài ra ta cũng nhận người edit cùng nhé:), chỉ là edit vs ta thì hơi khổ đó:), nên tốt nhất vớt luôn truyện này đi rồi chịu khó tí, trong truyện sẽ là một mình nàng edit phải chăng rất hãnh diện nha:) sẽ nổi tiếng ngay thôi:)

- ---------

Đêm khuya gió lạnh phải chăng rất đói? Ta lại cho các nàng một chút đồ ăn:)

Xem nào, món gì hợp hoàn cảnh này đây nhỉ:)?

Trời đêm lạnh như vậy, ta biết các nàng muốn gì, chờ ta:)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.