Ta Là Em Gái Pháo Hôi Của Nữ Chính Hệ Thống

Chương 12: Chương 12: Thiên phú sáng tạo






Diệp Anh không có ngồi lâu ở nhà Dương Tố Hân, nàng ấy còn phải làm bài tập, cũng không thể cùng nàng chơi*. Diệp Anh chỉ có thể đi tìm Trần Ngư, thuận tiện nghĩ một chút nên làm thế nào mới có thể kiếm được càng nhiều điểm sáng tạo sáng tạo. Cái điểm sáng tạo này có thể ngộ nhưng không thể cầu**, nhưng cũng có rất nhiều người cần trợ giúp.

*Chết, không nghĩ đến trường hợp này >.<

**Hình như là tục ngữ gì ý:v Mà ta đang mệt ghê ó:v nên không có tra. Đại khái theo ta đoán thì ngộ Hán Việt là gặp, cầu thì chắc các nàng biết rồi. Ta đoán ý nó đại khái là gặp thì lấy được nhưng tìm kiếm mong chờ thì không được ó:)

Mặc dù Trần Ngư cùng Chu Tử Hiên đã chia tay, nhưng nàng vẫn là rất thích chơi LoL*, lúc này vẫn đang ở quán net chơi đến thật vui vẻ.

*LoL - League of Legends - Liên Minh Huyền Thoại - là một trò chơi video kiểu đấu trường đánh nhau nhiều người cùng chơi 3d trên màn hình mà các nàng hay chơi ý:) Chọn nhân vật nhập vai xong đi đánh nhau này:)Ta cũng chưa chơi bao giờ:v nói đúng hơn là chưa chơi mấy game này bao giờ:v nên cũng không biết miêu tả thế nào:')

"Nhớ mang cho tớ hai cốc trà sữa nha!"

---- Trà sữa:) ----



---- Ta hâm lên bắt đầu thế đấy:))

Bất quá khi nàng đi qua, cửa chính quán net phát sinh một trận cãi vã. Là Lý Nhã.

---- Bộ đây là ai vậy các nàng:')

"Về nhà cho chị, không chị đánh cậu."

"Em chơi nốt ván này thôi, nốt ván này thôi được không? Được không? Xin chị* đó!!"

*Lý Nhã Tống Hoài có phải chị em không thì ta không biết:v Thấy 2ng không cùng họ ta cũng hoang mang lắm:v nhưng thấy để 'tỷ':) Chắc xưng chị - mày thì hợp nhưng ta cũng nói qua rồi:v ta không thích xưng hô này:v

Lý Nhã nổi giận: "Tống Hoài đồ ngốc, hôm nay chị đánh chết cậu! Sang năm thi tốt nghiệp cậu còn chơi!? Chơi con khỉ! Cậu muốn để cha mẹ tức chết mới hài lòng sao?"

Diệp Anh còn nhớ Tống Hoài, hệ thống nhìn trúng "Thiên phú trò chơi" của cậu.

---- Đây nữa:v sao ta edit mà ta chả nhớ gì:v:vv

【?】

【Không phải tôi nhìn trúng, mà là tôi thay cô nhìn trúng.】

Thật không nghĩ tới, Lý Nhã cùng Tống Hoài thế mà quen biết. Nàng không có đi lên quấy rầy, lách qua hai người tiến vào quán net. Trần Ngư nhìn thấy Diệp Anh liền giương giương cằm: "Cắm ống hút cho tớ*!" Ngón tay nàng lướt nhanh trên bàn phím, đánh đến trong mắt lửa cháy phừng phực.

*Câu này hơi thất lễ nhưng ta cảm thấy bạn bè phải như vậy tự nhiên:)

Diệp Anh cắm ống hút đưa tới bên miệng nàng, Trần Ngư sùn sụt hút hết nửa cốc.

Bên cạnh Trần Ngư không còn máy trống, Diệp Anh tìm một cái máy tính, mở giao diện tài liệu.

"Cô biết Diệp Hạ cướp đoạt cái gì à?"

【 Gặp một người nữa bị cướp đoạt, tôi mới có thể nói cho ngươi. 】

Xem ra chủ động tìm tìm người bị đoạt là không thể. Bất quá Diệp Hạ nàng hẳn là cướp đoạt "Kỹ thuật diễn"*. Trước đó nàng không có được tiếp xúc qua ngành giải trí, người bị đoạt có lẽ là sinh viên hay giáo viên trong lớp. Xét đến Diệp Hạ nàng được đánh giá rất cao, tỉ lệ là sinh viên không cao.

*Gốc: 不过按照叶夏的行动轨迹来看,她应该掠夺过"演技" --- Cải biên rất nhiều nên ta lưu ý, tại không biết edit.

【 Không phải ai bị cướp đoạt cũng không muốn sống như Dương Tố Hân. Nhiều người sau khi bị đoạt thiên phú, sẽ dần dần tiếp nhận được hiện thực này, chỉ cho là "Thương Trọng Vĩnh*", tầm thường sống đến hết đời. Cho nên tôi mới nói, đức sáng tạo thập phần khó có được, 'Điểm sáng tạo' càng không thể tùy tiện sử dụng. Cô trong khoảng thời gian ngắn có thể thu hoạch được 65 điểm sáng tạo, là vận khí tốt. 】

*Gốc: 伤仲永 --- Tên 1 tác phẩm nghị luận của Vương An Thạch (1021-1086) - nhà kinh tế, chính trị, nhà văn, nhà thơ lỗi lạc thời Bắc Tống (960–1127), được chọn lọc từ các tác phẩm sưu tầm của ông. Câu truyện kể về một người gốc Tấn Tây (nay là huyện Tấn Tây, tỉnh Giang Tây) tên là Thương Trọng Vĩnh, thông minh tài giỏi nhưng lười, không chịu học, cuối cùng không còn gì. Câu truyện nhắc nhở người đời phải chăm học:v.

(*) Thế nên Dạ Tranh quyết định:) Edit nốt chap 6 (hết cái này là hết nha) sẽ ở ẩn đi học:v. Ta sẽ còn quay lại vì triệu chứng bệnh trầm cảm của ta không thuyên giảm, nhưng ta vẫn cần học. Ta quay lại chắc sẽ làm mới toàn bộ:) tiếp tục độc thoại:P. Vì ta không biết nói chuyện với ai hết, nói chuyện vs ta ảnh hưởng rất nhiều đến tinh thần. Ta cũng không muốn bị nhét vô viện:'). Viết và edit truyện là hình thức giải tỏa duy nhất mà ta có thể nghĩ ra.

Dương Tố Hân sáng tạo thiên phú cần 40 điểm sáng tạo, giống với điểm sáng tạo nàng cho nàng ấy'. Diệp Anh nhìn từng ngọn đèn nhỏ bay vào thế giới của Dương Tố Hân.

... Có lẽ phải cần một chút thời gian mới có thể dung hợp với nàng.

—— Cướp đoạt cũng không phải là một lần hoàn toàn biến mất, mà là chậm rãi biến mất, đối với người bị đoạt chính là quá trình từng chút một lún sâu vào tuyệt vọng*.

Cho nên bây giờ Diệp Anh chỉ còn lại 5 điểm sáng tạo.

Hệ thống nghĩ đến liền đau lòng.

【 40 điểm đã có thể sáng tạo một chiến thuyền cỡ nhỏ. 】

—— Tôi muốn cái đó làm gì.

【 Đó là thí dụ! 】

Sáng tạo vật cần điểm sáng tạo không nhiều, quan trọng là thiên phú.

Bỏ phiếu tên truyện

Tác giả có lời muốn nói:

Điểm cái cất giữ rồi các thiên sứ QAQ*

*Cái này ta chỉ thấy trong bản convent, ta cũng không biết nữa, không có bản gốc bảo ta edit ta cũng chịu:v.

- -----------------------

Hôm nay ta nhìn thấy 1 vài chỗ khác cũng đăng cái ta edit ra:v Ta hổng hỉu sao nhưng ta cũng chả thấy giận:) còn có cảm giác khá là... thành tựu:) chỉ là ta drop rồi thì ở đấy chắc là....:).

À ta cũng nhận ra, ở vài chỗ kiểu ấy bị đăng thiếu nhá:v --- có vài chỗ thiếu cả chữ còn đầu thì thiếu mỗi ảnh. Tâm huyết tìm ảnh của ta thế mà lại đăng thiếu ảnh mới tức:v Yêu cầu nơi nào đó thêm chức năng ảnh nha, cho các độc giả người ta đỡ thèm tí!!

Ta đăng là rất nhiều ảnh nha! Các nàng không đọc chỗ ta cũng tìm chỗ nào có ảnh mà đọc chứ:v Cả quá trình edit ta kiêu ngạo nhất ở phần tìm ảnh đấy!!

- -----------------------

Haha, đùa thế thôi. Cảm ơn mọi người đã theo ta khoảng thời gian qua:).

Mặc dù ta edit chậm, cũng không tốt chút nào, mặc dù tính tình ta cũng rất tệ.

Ta đã rất vui vẻ a.

Nói thật thì ta cũng không chắc chắn về bệnh tình của ta, nhưng ta cũng không muốn nói với cha mẹ.

Bỏ edit, ta đúng là không nỡ một chút nào. Bất quá thành tích vs chỉ số IQ biến mất từng ngày đang nhắc nhở ta. Thực xin lỗi nhưng ta không thể tiếp tục.

Viết truyện ta cũng đã bỏ lâu rồi.

Mới edit 6/166 chap mà đã bỏ, chắc ta thứ hai không ai chủ nhật:').

Ta sẽ quay lại.

Cũng đã sắp 1h30 rồi, chúc các nàng ngủ ngon mơ đẹp, sáng sớm tỉnh dậy nhặt được 30tr ha:))!!

Còn có, ta không phải người phóng khoáng, cũng không rất ích kỉ. Ta không cần lượt vote, ta cũng không cần nổi tiếng. Nhưng ta cũng muốn được ghi nhận. Các nàng đọc đâu ta không quản, không quản được, cũng không muốn quản. Các nàng nhớ cho ta 1 cái tên thôi là đủ --- ta là Bạch Hạ Sênh Ca.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.