Một tháng trôi qua, đại hội đấu giá của Thanh Hoa lâu ở Bát Quan thành đã chính thức bắt đầu.
Hàn Vũ Thiên đi cùng người của Hàn gia tới Thanh Hoa lâu, ngồi ở một gian phòng kín có trận pháp ẩn giấu cao thâm.
"Công tử, mọi thứ đã an bài xong rồi."
Giao lão thì thầm bên tai của Hàn Vũ Thiên, hắn cũng chỉ nhẹ gật đầu nhìn xuống sàn đấu giá phía dưới.
Tông môn thế gia trong và ngoài Bát Quan thành, tham gia đấu giá đều có được một gian phòng riêng, mấy tán tu thì ngồi ở đại sảnh có màn sáng bao bọc lại che giấu danh tính.
Trời tối toàn bộ mới đông đủ tụ họp lại nơi đây, Mạnh Lang lão đứng ở dưới nói:
"Các vị khách nhân đường xa tới buổi đấu giá ngày hôm nay, lão phu rất vinh dự khi được đón tiếp, không để tốn thời gian của các vị đây là vật phẩm đầu tiên của buổi đấu giá."
Mạnh Lang gõ lên bàn liền có hai thị nữ đẩy ra một cái xe che vải đỏ, bàn tay lão nâng lên kéo cái khăn xuống, chính là một bộ bạch bào đính lên trên vô số vang ngọc châu báu, nhìn liền thấy độ giàu có của người tạo ra bộ áo bào này.
"Đây là Bạch Thạch Bào, về độ cao quý giàu có thì không cần phải bàn tới, nó còn là một bảo vật hộ thân cấp Thiên Cảnh, giá khởi điểm chính là 8000 linh thạch."
"Một vạn!"
"Một vạn 5000 linh thạch."
"Hai vạn!"
Vô số tiếng đấu giá tranh dành của các tu sĩ tán tu phía dưới, một âm thanh đã khiến toàn bộ ngậm miệng lại:
"Bốn vạn linh thạch."
Mạnh Lang ở trên sài đấu giá đếm lên 3 tiếng không còn ai trả giá nữa thì hô lớn:
"Bạch Thạch Bào thuộc về gian phòng 14."
Bạch Thạch Bào lập tức lóe lên rồi biến mất, nó đã được truyền tống đi cho người của Thanh Hoa lâu đưa tới gian phòng số 14.
"Đã có y phục thì cũng phải có trang sức, lão phu mạo muội giới thiêu cho các vị thứ gọi là Độc Viêm Trâm, trâm này có chứa kịch độc có thể trong chớp mắt giết tu sĩ Thiên Cảnh không chớp mắt, khởi điểm vẫn là 8000 linh thạch."
Mạnh Lang lão tháo tấm vải của một cái khây nhỏ ra, bên trong là một cây trâm ngọc tinh xảo tuyệt đẹp.
"Một vạn!"
"Hai vạn!"
"Ba vạn!"
Từng âm thanh tranh giành lại tiếp tục từ các tán tu phía dưới, một âm thanh nữ tử vang lên:
"Năm vạn."
Toàn bộ quản trường đều im bặc lại, ngay cả mấy người ở các trong gian phòng cũng hơi cau mày.
Hàn Vũ Thiên hứng thu nhìn về chiếc ghế số 326, hắn như có thể nhìn xuyên qua chiếc kia và biết nữ nhân đó dáng vẻ ra sao.
Sau ba tiếng đếm của Mạnh Lang, Độc Viêm Trâm đã thuộc về một tu sĩ ngồi ghế 326, Mạnh Lang lão lại rút ra một thanh kiếm nắm trong tay nói:
"Di Thiên Kiếm, có thuấn di trong khoảng cách ngắn mà giết chết đối phương, phẩm cấp chính là Thiên Cảnh cao cấp, khởi điểm như cũ vẫn là 8000 linh thạch."
"3 vạn!"
"Cút ra chỗ khác, 6 vạn!"
"Thuấn di trong khoảng cách ngăn cũng rất tốt, 8 vạn."
"10 vạn."
"15 vạn."
Toàn bộ đều câm như hến sau khi nghe 15 vạn thốt ra, dù có khả năng thuấn di nhưng thanh kiếm này nhiều lắm cũng chỉ 12 vạn linh thạch.
Mạnh Lang cho kiếm vào vỏ sau ba tiếng đếm liền cười nói:
"Gian phòng số 37 đã đấu thành công với giá 15 vạn linh thạch, Thanh Hoa lâu gửi lời cảm tạ sâu sắc."
Hàn Vũ Thiên ngồi xuống bỉu môi vẻ mặt khinh thường thanh kiếm kia, Hàn Vận Lai thấy vậy liền hỏi:
"Thiên nhi, thanh kiếm đó có gì không ổn à?"
Hàn Vũ Thiên mỉm cười nói:
"Thuấn di không qua chín bước, nó chỉ có thể thuấn di 5 lần duy nhất, sau đó chỉ có thể được tính là phế kiếm."
Hàn Ma Viêm kinh ngạc hỏi:
"Con biết được thông tin này ở đâu?"
Hàn Vũ Thiên mỉm cười thản nhiên nói:
"Kiếm phổ ở trong Hàn gia có ghi chép về nó, chỉ là phế kiếm không hơn không kém thôi."
Mấy vị gia chủ đều gật gật đầu đồng ý, tốn 15 vạn linh thạch để mua một thanh kiếm chỉ thuấn di 5 lần mà không quá chín bước thì khác nào dùng vàng mua rác chứ.
Chỉ mới ba món vật phẩm đầu mà lượng lịch thạch đấu giá lên đến vạn và chục vạn, thật khiến Hàn Vũ Thiên muốn biết đan dược của hắn sẽ có giá bao nhiêu đây?