Sau 5 ngày toàn bộ người đi diệt Tây Phỉ thành đã trở về Vạn Niên cung.
Ở trong Cấm Tự bí cảnh, là tên mà Hàn Vũ Thiên đặt cho cái bí cảnh mình đã lấy được ở Nam Quan thành trước kia.
Bên trong đây không khí trong lành, hoa cỏ linh khí, yêu thú, cầm điểu xuất hiện rất nhiều, như là một khu rừng sinh thái vô cùng rộng lớn.
Có Thánh Nhân cấp bậc, nhưng nhiều hơn lại là Vũ Cảnh viên mãn yêu thú, nếu số lượng này được thả ra ngoài, thì đủ lấp đầy một cái Nam Quan thành, gần cả trăm vạn con yêu thú.
Ai xuất hiện ôm theo đứa bé bước tới một khe đá, nàng ta bước vào bên trong đây u ám vô cùng.
Có những cái trụ nước chứa thi thể của những con quỷ hình thể khác nhau, điểm chung của bọn chúng lại chính là mùi máu tanh tưởi làm người khác chán ghét.
"Oa, oa, oa!"
Đứa bé trong ngực nàng ngửi được mùi tanh tưởi liền khó chịu gào khóc, Ai dùng một tấm vải hơi truyền một chút pháp lực vào, che đầu đứa bé lại, đứa bé lại ngưng khóc rồi ngủ thiếp đi.
Ai bước tới một bức tường, bàn tay đặt lên mở thành một cái cổng dẫn xuống phía dưới, nàng chậm rải bước xuống khung cảnh càng đáng sợ hơn trước rất nhiều.
Một cái hồ nước 300 trượng chứa đựng thi thể một con quái vật, bộ dáng của nó là đang phân hủy, nên không thể nhìn rõ toàn bộ bóng hình nó ra sao.
"Huyết tương..."
Ai bước tới cạnh hồ có một cái rương nhỏ, phía sau rương là có một ống liên kết với cái xác quái vật ở dưới hồ, cái ống liên tục hút lấy máu của quái vật rồi thanh lọc cho ra một chất lỏng màu lam nhạt.
Nàng mở rương ra liền thấy một cây châm nhỏ, ở duôi châm là một ống đựng chất dịch lam nhạt kia, đây tựa hồ là một ống tiêm.
Ai vén tấm vải ra thì thấy đứa bé gái với mái tóc rêu phong đang nhìn mình nở nụ cười, nàng trong mắt có chút không nỡ nhưng vẫn cần ống tiêm lên.
"Bé con... có trách thì trách ngươi sinh ra ở thế giới tàn nhẫn này, đừng trách ta biến người thành một bộ dáng này."
Ai đâm kim vào vai trái của đứa bé, chất dịch màu lam nhanh chóng từ ống kim truyền vào thân thể của đứa bé, chất dịch vừa vào đã bắt đầu tấn công những mạch máu.
"Oa!"
Đứa bé khóc lớn một tiếng rồi bất động, dường như đã chết không còn hơi thở của sự sống, nàng ấy ôm đứa bé trong lòng nước mắt trải dài.
Đây là đứa bé thứ 30 trong lần thí nghiệm hóa quỷ này, nàng ấy là không muốn sát hại trẻ con, nhưng lệnh của chủ nhân nàng ấy sao lại có thể chống lại.
Thời gian mấy năm nay Chiêu Linh và Chiêu Hoa mất tích, chính là theo Hàn Vũ Thiên chỉ điểm thu thập quỷ tộc, bọn chúng số lượng không nhiều, nhưng mỗi con là mỗi tiềm năng khác nhau, nếu triệt để khai phá được thì Hàn Vũ Thiên sẽ lại có một đội quân bán quỷ bên cạnh ủng hộ.
Vật thí nghiệm của bọn họ ban đầu chỉ là những kẻ bị truy nã trong các thành phụ thuộc, sau trận đại chiến với Tây Phỉ thì bọn họ dùng tù binh để luyện ra bán quỷ.
Tỉ lệ thành công là 1 trên 100, nên số bán quỷ hiện tại chỉ có 3000 người thành công, còn đối với Quỷ Cú là con quái vật phía dưới hồ này, tỉ lệ thành công là bằng 0, dù kẻ có thể chất Thiên Thánh, khi bị tiêm huyết tương của nó đều bị bạo thể mà chết.
Mà xác con Quỷ Cú này là Hàn Vũ Thiên tìm được bên trong cái bí cảnh này, đây thật ra là nơi phong ấn nó lại, nhưng hiện tại thi thể đang phân hủy đồng nghĩa với việc bí cảnh sắp sụp đổ, Hàn Vũ Thiên đã tạo ra một cái hồ nước có thể giữ nguyên phần thi thể còn lại của Quỷ Cú, để bí cảnh này không bị sụp đổ.
"Oa, oa, oa."
Trong tay nàng hơi ấm sự sống lại lan tỏa, đứa bé ấy sống lại một cách thần kì nào đó, lại còn có phần khỏe khoắn hơn trước.
Hàn Vũ Thiên lúc này cũng là xuất hiện ở cổng tầng hầm, hắn khoanh tay dựa vào tường quan sát Ai.
"Đứa bé này có ý chí sống thật kiên cường, thật sự rất kiên cường."
Nàng ấy ôm đứa bé cứ sợ rằng nó sẽ lại rời bỏ thế gian này, một lần nữa.
Hàn Vũ Thiên xoay người trước khi rơi đi hắn hơi liếc mắt nhìn đứa bé nói:
"Tương lai sau này, ta rất mong chờ biểu hiện của ngươi, Cú."
Hàn Vũ Thiên rời đi không chút động tĩnh, hắn dù sao cũng phải tạo ra một thứ gì đó vô tình tàn độc, để cân bằng với một đám người ở Vạn Niên cung, dù sao bọn họ có một số ít lần cãi lệnh hắn, Hàn Vũ Thiên cần tạo ra một lực lượng có cấp độ tương đương với vẻ bề ngoài của Vạn Niên cung, hoặc có thể là hơn và tuyệt đối nghe lời hắn, đội quân bán quỷ chính là một lớp bảo hộ tốt nhất hiện tại.
"Như Ý, cầu sự như ý, đó là ý nghĩa trong tên của con."
Ai ôm đứa bé đứng dậy, ánh mắt ẩn sâu trong mắt nạ đã ẩn chưa một giọt lệ hạnh phúc, nàng ấy bước tới cổng liền cảm nhận được một chút âm hàn còn lưu lại ở đây.
Ánh mắt vừa mới hạnh phúc lại là ẩn lên một tia do dự, Hàn Vũ Thiên phân thân tu luyện cũng là Băng Tiên điển, nên lưu lại một chút khí tức âm lãnh cũng là điều đương nhiên.
Nhưng Hàn Vũ Thiên vốn là che giấu khí tức rất tốt, hiện tại là sơ ý lưu lại một đạo này, là nhắc cho nàng nhớ đừng lúng quá sâu vào thứ gọi tình cảm này.
Kết cục của Triệu Lệ Diễm ban đầu đã làm cho Hàn Vũ Thiên lưu ý về những thủ hạ của mình, không được để bọn họ tiếp xúc quá nhiều với kẻ khác.
"Haiz, Như Ý, ta không chăm sóc con được rồi."
Ai thở dài ôm đứa bé ra khỏi mật thất liền thấy bên ngoài, Ố đã chờ sẵn ở đây.
"Chủ nhân muốn ta chăm sóc, Cú."
Ố thản nhiên lên tiếng thẳng thắng vào vấn đề, Ai cũng là nhẹ gật đầu đặt đứa bé lên bàn nói:
<!-- PC_Midle1 -->
"Tên của nó là Như Ý, hứa với ta chăm sóc nó thật tốt."
Nàng ấy nói xong liền bước ra khỏi căn khe đá âm u này, Ai sợ mình không kềm lòng được sẽ làm trái lệnh Hàn Vũ Thiên.
"Hứa với ngươi sao?"
Ố nhìn lên trần nhà toàn là gai đá nhấp nhô cười nhạt nói:
"Hờ, ta chỉ hứa với chủ nhân thôi, đừng có nghĩ cân lượng của các ngươi trong lòng của ta là cao lắm vậy."
Ố ôm lấy đứa bé bằng đôi mắt tràn ngập hận thù:
"Cú, mang đầy hận thù tới thế giới này."
Ố biến mất cùng với đứa bé, ở trong khoảng không vừa rồi Ố biến mất, lại xuất hiện Tiêu Hạo.
"Không ngờ lại còn một nơi như vậy? Sưu tầm quái vật à?"
Tiêu Hạo khoanh tay quan sát một chút khung cảnh xung quanh, hắn vừa rồi lại không nghe được cuộc trò chuyện của 2 nàng, hiển nhiên chỉ vừa mới đi tới đây.
Hắn lóng ngóng tay như thế nào lại vô tình chạm vào một cái cần gạt, nó lại mở ra một mật đạo khác, nếu 2 nàng ấy ở đây cũng không hề biết nơi đây lại có thêm một mật đạo.
Tiêu Hạo tò mò bước xuống phía dưới, toàn cảnh tối đen khiến hắn phải dùng hỏa diễm đốt lòng bàn tay để rọi đường.
Hắn dò đường một hồi lại dò trúng một khuôn mặt làm, Tiêu Hạo giật bắn mình té về sau, một nữ tử vô cùng quen thuộc đang được cơ thể trơ trụi nằm cơ mình bên trong khối pha lê chứa đầy nước.
Tiêu Nhiên, phải đây chính là Tiêu Nhiên mẫu thân của Tiêu Hạo, thế nhưng là hắn đã tự mình mai tán cho mẫu thân, không lý nào Tiêu Nhiên ấy lại có thể ở đây được, Tiêu Hạo dụi mắt một lần nữa hơ lửa tới gần để nhìn rõ.
Quả nhiên không sai vào đâu được, đây đích thị là Tiêu Nhiên bằng da bằng thịt, Tiêu Hạo vô cùng khó hiểu muốn quay người rời đi, Hàn Vũ Thiên lại đột nhiên ở phía sau hắn.
"Ngươi tới từ khi nào?"
Tiêu Hạo giật bắn mình có chút không ngờ tới, Hàn Vũ Thiên là mỉm cười nói:
"Câu đó ta phải hỏi ngươi mới đúng, vì sao lại vào Cấm Tự?"
Tiêu Hạo thở ra một hơi trọng khí nói:
"Tò mò."
Hàn Vũ Thiên búng tay đột nhiên mấy khối pha lê xung quanh phát ra hào quang lam nhạt, khiến căn phòng u tối đã sáng lên.
Hắn bước tới một cái bàn đá lấy ra một bộ ấm trà, Hàn Vũ Thiên lại thò vào cái sọt lá bên cạnh, lấy ra một gói trà đã trộn lẫn nhiều nguyên liệu, từ từ cho vào ấm rồi đổ nước sôi vào.
"Chờ gì nữa? Ngồi đi."
Hàn Vũ Thiên nhìn Tiêu Hạo đang cảnh giác nói, Tiêu Hạo bước tới ngồi xuống đối diện với hắn.
"Ngươi vì sao lại giấu mẫu thân ở một cái chỗ như thế này?"
Tiêu Hạo ngữ khí có chút rối loạn nói ra, nhưng mãi tới 30 nhịp hô hấp Hàn Vũ Thiên mới cử động tay phải cầm lấy bình trà.
Tay trái lại lật 2 ly trà lên, sau đó từ từ rót mỗi ly một nữa, hương trà thơm mùi hoa cúc nhàn nhạt.
"Mời."
Hàn Vũ Thiên không gấp gáp trả lời câu hỏi của Tiêu Hạo, mà thản nhiên nâng ly trà lên, Tiêu Hạo cũng không chối từ cũng là nâng ly uống cạn.
Vị trà thơm mùi hoa cúc, hòa lẫn một chút vị ngọt thanh của táo, uống vào trong cơ thể lại ấm áp của loại nguyên liệu không biết tên.
"Hà..."
Hàn Vũ Thiên thở ra một hơi tràn đầy khói của ngụm trà nóng vừa uống.
"Ta là đang muốn đem mẫu thân trở về."
Hàn Vũ Thiên nói ra một câu làm cho Tiêu Hạo kinh hãi không thôi, hắn gấp giọng nói:
"Mẫu thân đã chết, ngươi làm cách nào để đem người về?"
Hàn Vũ Thiên hơi híp mắt lại nói:
"Dù chỉ là phân thân, nhưng thông qua ký ức mơ hồ của bản thể trước đó, hình như khi mẫu thân mất đi, linh hồn vẫn là còn nằm trong cơ thể, không thể nào thoát ra được."
Tiêu Hạo khó hiểu vẫn là yên lặng lắng nghe, Hàn Vũ Thiên hơi nhìn ly trà còn đọng lại 1 giọt, bàn tay xoay xoay nhẹ ly để giọt trà kia đưa qua đưa lại.
"Nói một cách nào đó, khi con người chết đi mà linh hồn không thể vào luân hồi, mắc kẹt ở thế gian sẽ có 2 khả năng xảy đến, một là tiêu biến vĩnh viễn, hai là hóa thành oan hồn hại người."
"Mà mẫu thân là chắc chắn thuộc về dạng thứ nhất, mặc kẹt trong nhục thân không thể luân hồi, chỉ chờ ngày tan biến."
Tiêu Hạo cau mày thật sâu, Hàn Vũ Thiên nghiêng ly trà để giọt trà duy nhất còn đọng lại kia từ từ rơi xuống bàn.
"Ta cần tận dụng cơ hội linh hồn của mẫu thân còn chưa có tiêu tán, phải cải biến nhục thân của người, để phù hợp với linh hồn một lần nữa dung hợp sống lại, chúng ta phải uốn nắn mọi thứ hoàn chỉnh, trước khi người thật sự tiêu tán."
Tách, giọt trà kia cũng là rơi xuống mặt bàn hóa thành một vũng lan tràn xấu xí, không còn là giọt nước tuyệt đẹp nữa.
Tiêu Hạo đã hiểu ý của Hàn Vũ Thiên liền gấp giọng nói:
"Vậy chúng ta phải làm như thế nào đây?"
Hàn Vũ Thiên nhìn thẳng vào mắt của Tiêu Hạo, hắn vẫn là thở dài nói:
"3 giọt tinh huyết Thánh Tông."
Tiêu Hạo nghe xong liền vô cùng kinh ngạc không thôi, đây chính là tinh huyết mà không phải huyết nhục, tinh huyết là một giọt máu dạng rắn được Thánh Tông dùng đại lượng nguyên lực để tạo thành.
Một giọt 1 tinh huyết chính là một phần năm cái mạng của Thánh Tông, mất đi một giọt liền là thiếu đi một giọt, muốn tái tạo tinh huyết, về sau cũng chỉ có thể đoạt của kẻ khác mà luyện hóa, nhưng Thánh Tông thứ nhất là không dễ dàng giết chết, thứ hai chính là bọn họ trước khi chết sẽ hủy hết tinh huyết, không cho đối phương có được chỗ tốt từ mình.
"Ta có thể..."
"Ngươi lấy ra 3 giọt tinh huyết, chưa nói tới việc có thể hay không, mà nếu là có thể thì ngươi về sau sẽ chỉ mạnh ngang với một ngụy Thánh Tông, con đường tu luyện cũng là dập tắt hi vọng."
Hàn Vũ Thiên trầm giọng nói, hắn lại hơi suy ngẫm một chút nói:
"Ngươi là 1 giọt, Kiều Nguyệt Nga nếu là ta mở lời cũng sẽ có khả năng được thêm một giọt nữa."
Tiêu Hạo nhướng mày trong mắt dường như có một tia hi vọng nói:
"Vậy chỉ cần thêm một giọt nữa, nhưng là tìm ở đâu đây?"
Hàn Vũ Thiên sắc mặt có chút ngưng trọng giơ 1 ngón tay trước mặt nói:
"Tinh linh hoàng, Linh Vệ."
Tiêu Hạo trầm mặc nói:
"Dù tinh linh tộc và Vạn Niên cung đã là một, nhưng thế lực nàng vẫn là riêng biệt, không chịu sự quản thúc của người."
Hàn Vũ Thiên cũng là nhẹ gật đầu nói:
"Không sai, chính vì vậy ta mới đau đầu không biết tính toán ra sao."
Hắn đột nhiên nghĩ tới một biện pháp duy nhất hiện tại nói:
"Tuyên chiến."
Tiêu Hạo cau mày vẻ mặt tràn đầy không hiểu nói:
"Tuyên chiến, ý ngươi là gì?"
Hàn Vũ Thiên cười nói:
"Tinh linh tộc có một bí mật, ngươi chỉ cần tuyên chiến với Linh Vệ, nếu đánh bại nàng ấy, ngươi sẽ có được 3 nguyện vọng, bất cứ điều gì mà ngươi muốn, tinh linh hoàng sẽ bằng mọi giá làm được, dù có bỏ mạng."
"Nếu thua thì sao?"
Tiêu Hạo nhướng mày hỏi, Hàn Vũ Thiên vuốt vuốt cằm nói:
"Ngươi sẽ bị đem đi cho Nguyên Sinh Thụ hấp thu, làm nguồn năng lượng cung cấp cho khu rừng."
Tiêu Hạo nhìn về phía khối pha lê đang chứa mẫu thân của mình, trong lòng đã hạ quyết tâm nói:
"Đi thôi."
"Không vội."
Hàn Vũ Thiên ngăn cản Tiêu Hạo, sau đó lấy ra một khối ngọc giảng, đây vốn là của bản thể đã lưu lại chuẩn bị cho Tiêu Hạo, đạo phân thân này chỉ là đem nó ra ngoài sớm hơn một chút mà thôi.
Tiêu Hạo cầm lấy ngọc giảng thần niệm dò xét liền có chút kinh động, hắn là ấp a ấp úng nói:
"Đây..."
"Hỏa Long Chiến Pháp của long tộc."
Hàn Vũ Thiên nhẹ gật đầu trả lời nghi hoặc của Tiêu Hạo, Hàn Vũ Thiên cười nói:
"Trở về Đoạn Tình viện tu luyện đi, mọi chuyện tiếp theo ta tự có an bài."
Tiêu Hạo nhẹ gật đầu hóa thành một đoàn hỏa quang rời đi, Hàn Vũ Thiên tay bấm pháp quyết đánh lên hang động này một đạo kết giới ngăn cách, kết giới này tựa hồ còn cường đại hơn cả mấy cái trước đó bản thể bố trí ra.