Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 103: Chương 103: Hỏa thạch và thủy thạch




Mạch Liên ngồi ở một gốc cây trong Linh Thú điện, lão bị đày ở đây cũng đã 2 tháng, chỉ biết đắp đất làm lò, mượn hỏa diễm của xích mã để luyện, dùng mấy gốc linh dược hạ phẩm trong đây là vật liệu, cứ như vậy mà luyện chế đan dược.

Hồng Thiên cũng không tốt hơn là mấy, dùng đá buộc vào khúc cây làm búa, đào được một vài quặng đồng thô sơ thấp kém, ngồi ở dưới đất mượn lửa của viêm ưng để rèn sắt, liên tục gõ búa luyện khí.

Hàn An và Hàn Phúc cũng đã được thăng chức làm trưởng lão để thay thế 2 lão già bọn họ, nhưng ngày nào 2 huynh đệ họ Hàn cũng tới thăm, đôi khi lại đem tới dược liệu và quặng sắt cao cấp, để bọn họ thỏa mãn công việc của mình.

"Haiz, thật không nghĩ tới cung chủ lại tức giận như vậy."

Hồng Thiên ngồi gõ quặng thở dài nói, Mạch Liên chăm chú luyện đan nói:

"Cung chủ bạo nộ là điều nằm trong dự tính, nhưng suýt chút lấy mạng cả đại đệ tử của mình, thật nằm ngoài dự đoán của cũng chúng ta."

"Thanh Hiên cũng bị đày làm khổ sai ở khố phòng, hắn cũng thật là xui tận mạng đi."

Hồng Thiên lắc lắc đầu cũng chỉ biết thở dài mà thôi.

Hàn Vũ Thiên sau một tháng nghỉ ngơi cũng đã khôi phục thương thế, từ ở phía xa lại có một quân đội hoàng thất đi tới.

Dẫn đầu là một lão vương gia Thánh Nhân, lão bước tới cung kinh hành lễ nói:

"Hoàng đế mới sắp được đăng cơ, hoàng tộc tới đây là gửi thiệp mời cho cung chủ, tới dự đại lễ sắc phong tân hoàng đế."

Hàn Vũ Thiên nhìn tấm thiệp hoàng óng ánh trong tay cười nói:

"Không biết vị hoàng đế này là người nào?"

Lão vương già cười đắc ý nói:

"Thái tử đương nhiệm Hồ Triều."

Hàn Vũ Thiên nở ra một nụ cười sâu xa nói:

"Vương gia thật lợi hại rồi, bản cung chủ không đi xem vở kịch này, e là sẽ bỏ đi một chuyện khá hay đây."

Lão vương gia cũng cười híp mắt sau đó dẫn người rời đi, Hàn Vũ Thiên chống cằm sắc mặt trở lại như cũ nói:

"Theo bọn chúng."

<!-- PC_Midle1 -->

Bốn bóng người xoẹt qua âm thầm theo sát đám người vương gia.

Vương gia sở dĩ tới đây tìm Hàn Vũ Thiên là vì biết chuyện thập thất hoàng tử làm cho vị cung chủ này bất mãn, không còn liên can gì tới hoàng tộc, vương gia lại có thêm cơ hội lôi kéo một thế lực như Vạn Niên cung chống lưng.

Tiêu Hạo ở Đoạn Tình viện cùng một đám thiếu niên luyện tập võ nghệ, ai cũng là một thân bản lĩnh có thể xem là thiên tài.

Lân Uy và Thanh Tuyền thì đang được đóng thành 2 khối băng, trên khối băng còn có tầng tầng phong ấn.

"Hai ngươi không phải nhân tộc, vậy mà dám đi theo bản cung chủ, không sợ ta thôn phệ sao?"

Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng nhìn 2 đứa trẻ bị băng đông cứng hỏi.

"Tiền bối rất tốt a, lần trước cứu chúng ta khỏi miệng kình ngư, bọn ta không sợ ngài sẽ thôn phệ."

Âm thanh của Thanh Tuyền vang lên vẫn đáng yêu ngây thơ như trước, Hàn Vũ Thiên nâng tay đánh lên thêm một đạo phong ấn.

Một kẻ là hỏa thạch mang trong người ngọn lửa đầu tiên rực cháy của thế gian.

Một kẻ là thủy thạch mang trong người dòng nước đầu tiên tạo ra sự sống.

Một âm, một dương tương sinh mà cũng tương khắc lại đồng dạng nằm trong tay Hàn Vũ Thiên, nếu hắn nguyện ý lại đi luyện ra song kiếm âm dương, trong cùng một cảnh giới hắn là vô địch.

Hàn Vũ Thiên mỉm cười chạm lên khối băng, xem ra một cái nguyên hồn hao tổn lại đổi được vận khí vạn năm có một, hắn thật sự chẳng còn oán hận nào trong lòng nữa rồi.

Một cái hang động ẩm ướt nhưng tràn đầy sự ấm áp phát ra, Triệu Lệ Diễm và Hồ Vân sinh sống ở đây tuy nói là không đầy đủ, nhưng lại ấm áp hạnh phúc vô cùng.

"Hồ Vân."

Một âm thanh từ bên ngoài truyền vào trong, Hồ Vân vừa bước ra thì đã thấy Luân Chi đứng ở ngoài chờ.

"Có việc gì sao?"

Hồ Vân nhướng mày thật không nghĩ tới Luân Chi sẽ tới đây, Luân Chi cau mày trầm giọng nói:

"Tân đế Nam Cương lại sắp lên ngôi, nghe nói là vị thái tử kia."

Hồ Vân sắc mặt đại biến gấp giọng nói:

"Phụ hoàng của ta như thế nào rồi?"

Luân Chi lắc đầu hơi dừng lại một chút nói:

"Theo như một đệ tử Vạn Niên ẩn giấu trong hoàng thành truyền tin tới, bọn họ là đang bị bắt giam, vương gia trong tối thật sự đã động thủ."

Hồ Vân nắm chặt tay tức giận đến gân nổi đầy thân nói:

"Chẳng phải là đang làm hại Nam Cương sao? Đang trong thế khó như hiện tại lại đi nội đấu tranh ngôi, một lũ thân là nhân tộc mà lại không bằng cầm thú."

Luân Chi liếc nhìn vào hang động một lúc nói:

"Cung chủ có lệnh, ngươi và nàng ấy nên tới hoàng thành một chuyến, dù sao cũng đã là thông gia trong tối, cung chủ sẽ không để vương gia lộng hành đâu."

Hồ Vân nhướng mày hỏi:

"Thông gia là sao?"

Luân Chi cười cười vỗ vai hắn nói:

"Cung chủ bề ngoài lãnh khốc vô tình như vậy, nhưng trong lòng lại ngầm đồng ý tình cảm của 2 ngươi, ta nghe Trương Tuân Vinh sư huynh nói, Tuyệt Tình thật sự chỉ có thể chết đi hoặc truyền bào thai, nếu không cung chủ nhất định sẽ thu về để tránh đại đệ tử của mình chịu đau khổ."

Hồ Vân lúc này lại kinh ngạc như tìm ra điều gì đó nói:

"Xem ra ta trách nhầm ngài ấy, nhưng dù sao biểu hiện trước đó của ngài, khiến cho ta nghĩ ngài ấy đã thật sự từ bỏ đại đệ tử của mình a."

Luân Chi đem tới một cổ xe ngựa tu vi Hợp Đan viên mãn và mấy bộ y phục hoàng gia, chuẩn bị cho Hồ Vân và Triệu Lệ Diễm đi tới hoàng thành.

Tiêu Nhiên sau mấy chục năm tưởng chừng nàng ấy đã không tại thế, nhưng nàng vẫn là đang được Vạn Niên cung kéo dài tuổi thọ.

Hiện tại là một bà lão hiền hoà ngồi trên xe lăn xem trẻ con đùa giỡn ở Đoạn Tình viện, Tiêu Hạo và Hàn Vũ Thiên từng tới thúc giục nàng tu luyện, nhưng nàng vẫn kiên quyết từ chối, bọn họ bất đắc dĩ chỉ còn cách kéo dài tuổi thọ cho nàng.

Hàn gia hiện tại cũng đã chia làm rất nhiều nhánh, mỗi nhánh đều tu băng thuật khác nhau, nhưng điểm chung đều là sẽ giữ một thức trong Băng Tiên Điển làm chủ đạo.

Mạch chính của Hàn gia là mấy lão quái và một số người tu luyện được Băng Tiên Điển hoàn chỉnh, để tránh tình trạng bị kẻ thù sưu hồn đoạt đi công pháp.

Và cũng để chỉnh đốn lại Hàn gia thành một hệ thống lấy chủ mạch làm đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.