Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 153: Chương 153: Hỏa Tinh đao




Hàn Vũ Thiên vừa bước vào phòng đã là vẻ mặt không mấy vui vẻ nói:

"Trận này..."

Bên ngoài hoàng đế cũng là dựa vào ghế âm trầm nói:

"Là Tôn Thức ra trận."

Tôn Thức phi thân nhảy lên sàn đấu thì ở trong phòng của nhân tộc cũng lao ra một Tôn Thức khác.

Toàn bộ đều là hai mắt mở to như muốn rớt ra bên ngoài, hai Tôn Thức nhìn nhau, thần sứ Tôn Thức thì là không thể tin được lại có người giống mình như được đúc ra từ một khuôn vậy.

Tôn Thức bên phe nhân tộc thì nhếch môi rút ra thanh đao màu đỏ, trên thân đao khắc bốn chữ Tru Diệt Hoàn Thi.

"Hử?"

Hoàng đế đứng dậy sát ý ngập trời nhìn chằm chằm vào thanh đao đó một lúc rồi cười phá lên:

"Ha ha ha, ha ha ha, bao nhiêu năm rồi vẫn có kẻ cầm lên thanh đao này sao?"

Điều cười điên cuồng này làm cho mọi người xung quanh chú ý tới thanh đao trong Tôn Thức nhân tộc, Tru Diệt Hoàn Thi.

Một lão già trong đám đông sống thọ nhất bổng nhiên kinh sợ nói:

"Là một trong 2 thanh binh khí của 2 vị đại cường giả tối cao của thần quốc, Tru Diệt Hoàn Thi chính là thanh đao của Tô Lý Kha."

Mọi người kinh ngạc không hiểu liền nhìn về lão già, lão cũng không để bọn họ chờ lâu liền nói:

"Một cuốn điển tịch đã từng viết, ngày Hoàn Thi vừa lập nên đã có hai tồn tại đáng sợ, một là thái tổ hoàng đế, hai là nhân tộc đệ nhất."

"Thái tổ thì ai cũng đã biết, người lập ra đạo thần thống lĩnh thần quốc, đệ nhất nhân tộc lại rất ít được biết tới, hắn chỉ là một kẻ lang thang vang theo một thanh đao đi ngao du tứ hải."

Lão già nuốt nước bọt một hồi quan sát sắc mặt của hoàng đế, liền thấy hoàng đế không có ngăn cản thì nói tiếp.

"Đệ nhất nhân tộc Tô Lý Kha gặp được thái tổ kết thành chi giao, sau một thời gian tâm đồng ý hợp thì Tô Lý Kha thấy sự cai trị của thái tổ đã khiến một nước vốn bình yên đã trở nên loạn lạc."

"Nên đã tự mình cùng thái tổ giao phong trên đỉnh núi Tô Hoàn, sau này chính là điển tịch Hoàn Thi diệt loạn."

"Tô Lý Kha dùng thanh đao được kết từ dung nham vạn năm gọi là Hỏa Tinh đao, thái tổ dùng Thuần Thi kiếm đấu với nhau một tháng ròng rã."

"Không kẻ nào lại không biết thời kì của thái tổ là loạn lạc và nhiều máu tanh nhất, phe của Tô Lý Kha tuy ít nhưng hùng mạnh uy dũng, phe của thái tổ tuy nhiều nhưng lại sơ xuất."

"Nhưng tới cuối cùng vẫn là kiến nhiều cắn chết voi, Tô Lý Kha vì hận mà khắc lên Hỏa Tinh đao bốn chữ Tru Diệt Hoàn Thi, ném đao vào trong Hoàn Thi quốc rộng lớn, ngay cả thái tổ ngày đêm tìm kiếm cũng không thể thấy được nó."

"Và rồi 400 năm sau lại có một người sử dụng Hỏa Tinh đao, cùng một đám người tự xưng nhân tộc đứng dậy bạo loạn, đáng tiếc kẻ đó có trong tay Hỏa Tinh đao, nhưng lại không phải là Tô Lý Kha uy năng cường đại, sớm cũng thất bại."

"Hỏa Tinh đao cũng là tiếp tục thất lạc rồi lại rơi vào tay một kẻ nào đó, lại xuất hiện thêm một nhóm nhân tộc phản động, cứ diệt nhóm nhân tộc này thì Hỏa Tinh đao lại biến mất, sự việc lập đi lập lại tới mấy vạn năm không dứt, đây có lẽ là lần thứ mấy vạn của kẻ sử dụng Hỏa Tinh đao rồi."

Mọi người cuối cùng đã hiểu ra uy năng của Hỏa Tinh đao, có thể sánh ngang với Thuần Thi kiếm thì quả là một bảo vật hiếm có.

Những người thông minh thì không chú ý tới bảo vật, mà chú ý tới tình tiết trong câu chuyện của lão giả.

Kiến nhiều cắn chết voi, chẳng phải nói thái tổ yếu thế chỉ có thể dựa vào số lượng mới áp đảo được Tô Lý Kha, một câu này đủ để mọi người nhận ra Hỏa Tinh đao lợi hại hơn cả Thuần Thi kiếm.

"Quả thật các ngươi rất kiên cương, nhưng Hoàn Thi vẫn tồn tại vạn năm không đổ, mà những kẻ cầm vào Hỏa Tinh đao đều có kết cục thê thảm, trẫm thật sự muốn xem một đời này của Hỏa Tinh đao có thể làm gì khác biệt so với các tiền bối không?"

Hoàng đế Hoàn Thi nét mặt từ tức giận chuyển sang trêu chọc khinh thường tới cực điểm.

Tôn Thức bên nhân tộc cầm đao chỉ về phía hoàng đế Hoàn Thi nói:

"Các tiền bối đời trước hi sinh không phải là vô nghĩa, mà chính là mở ra một con đường mới dẫn tới chiến thắng của chúng ta, dù ta có chết ở đây thì thanh đao này cũng sẽ được truyền thụ cho thế hệ sau này, truyền đời đời cho tới khi Hoàn Thi quốc bị một đao xẻ đôi thì thôi."

Hoàng đế cười to khí tức phóng xuất tới cực đại tạo ra lôi vân và động đất run chuyển, Hàn Vũ Thiên cũng là xuất hiện phía sau tôn thức.

Âm Sát Thất Hồn phiêu miễu trong không khí tạo ra hỗ thuẫn ngăn cản pháp tắc của hoàng đế.

Toàn bộ đám người trên khán đài bao gồm cả thần sứ đều bị Âm Sát Thất Hồn tra tấn.

Riêng chỉ hoàng đế là còn giữ được tỉnh táo cười nói:

"Ngươi quả nhiên rất lợi hại, nhưng tiếc thay không ngang bằng cảnh giới với trẫm."

Hàn Vũ Thiên mỉm cười không chút bận tâm nói:

"Ta là có hứng thú với thứ ở đó hơn là với ngươi."

Theo ngón tay Hàn Vũ Thiên chỉ tới thì mọi người thấy được đó là đỉnh Tô Hoàn, ở đó là cung điện chính của hoàng tộc.

"Ngươi biết thứ gì ở bên trong sao?"

Hoàng đế trầm mặt đã bắt đầu nổi lên sát ý với Hàn Vũ Thiên.

"Đại khái là một thứ giúp người khác đột phá tới Thánh Tông."

<!-- PC_Midle1 -->

Một lời này kinh động tới toàn bộ mọi người ở đây, bao gồm cả thần sứ và nhân tộc hết thảy.

"Ha ha ha, ngươi là đang ăn nói hồ đồ sao? Làm gì có thứ đó chứ? Hoàng tộc bao năm đều là tự thân đột phá, chẳng có thứ gì gọi là giúp kẻ khác đột phá Thánh Tông cả."

Hàn Vũ Thiên nghiêng đầu vẻ mặt có chút thờ ơ nói:

"Vậy à?"

Vật có thể giúp một tu sĩ Thánh Nhân viên mãn hoặc Thiên Thánh đột phá tới cấp bậc Thánh Tông, điều này từ trước tới giờ chưa ai được nghe nói tới, ngay cả thần sứ cũng không có một chút thông tin gì.

Hàn Vũ Thiên chậm rãi nói:

"Thi Tố là một hoàng đế tương lai đúng chứ?"

Hoàng đế trừng mắt sắc mặt trầm trọng nói:

"Ngươi biết con của trẫm sao?"

Hàn Vũ Thiên mỉm cười nói:

"Từng gặp qua hai lần, lần thứ nhất là ở Nam Cương quốc, lần thứ hai là ở Tử Vực, tới lần thứ 2 ta đã phát hiện trên người của Thi Tố ẩn giấu một luồng khí tức kì lạ."

Hoàng đế Diệt Thi quốc cau mày vẻ mặt ngưng trọng, Hàn Vũ Thiên nhếch môi nói:

"Hay đúng hơn là một trận pháp kết nối một vật gì đó, nó ẩn chứa pháp tắc cấp cao của Thánh Tông."

"Tới khi ta bị giam vào ngục đang tĩnh tọa thì ngươi lại bạo phát ra khí tức, thứ đó giống y hệt trên người Thi Tố, thời khắc đó ta đã nhận ra, ngay cả Hoàn Thi quốc phồn thịnh cũng không có nổi một Thánh Tông chân chính, mà chỉ là mượn nhờ pháp tắc của một pháp bảo cấp bậc Thánh Tông để đột phá."

Hoàng đế Hoàn Thi quốc như bị ngươi ta moi hết bí mật của bản thân ra nói, liền bắt đầu phát lực chuẩn bị tấn công hắn.

Hàn Vũ Thiên thở ra một hơi khí tức màu tím ẩn hiện trong không khí nói:

"Đang diễn ra thần phạt, ngươi định mất đi uy nghi đế vương trước mặt nhiều người như vậy sao?"

Hoàng đế Hoàn Thi quốc tới cuối cùng vẫn là nuốt lấy cơn giận, xung quanh quả thật có hơn vạn người đang xem, còn thêm mấy loại trận pháp chiếu ảnh trực tiếp cho các thành trì khác xem.

Bí mật giấu mấy vạn năm cuối cùng đã bị lộ ra trước ánh sáng, hoàng đế dù giận cũng không mất đi đế uy của mình.

"Hoàn Thi Long ta nói cho tất cả các ngươi biết, lời của tên này vừa nói hoàn toàn là sự thật, nhưng dù là như vậy các ngươi có dám tới Tố Hoàn sơn cướp đoạt bảo vật không?"

"Trẫm có 12 thần sứ, cùng với hoàng thất, mỗi người đều sở hữu huyết mạch thần cao quý, xem thử ai dám tới cướp bảo vật của Hoàn Thi gia tộc đây?"

Lời này uy hiếp cực lớn đến những người đang xem diễn biến của Thần Phạt, rất nhiều Thánh Nhân viên mãn tham muốn đột phá, nhưng nếu cướp đoạt thất bại kết cục sẽ là chết, tu vi mấy ngàn năm coi như tan biến.

Hàn Vũ Thiên rút ra Cửu Long Hàn kiếm chỉ về phía Hoàn Tố sơn nói:

"Hàn Vũ Thiên ta sẽ lấy tư cách cung chủ Vạn Niên cung Nam Cương quốc khiêu chiến hoàng tộc Hoàn Thi của Hoàn Thi quốc."

Một lời này khiến toàn bộ lại càng thêm khiếp hãi, đây là lần đầu tiên người của Hoàn Thi quốc nghe được lời khiêu chiến của một kẻ tới từ quốc gia khác.

Hàn Vũ Thiên thu kiếm lại mỉm cười nói:

"Nhưng đó là sau khi ta hoàn thành xong Thần Phạt với tư cách là nhân tộc tham chiến đã."

Hoàn Thi Long ngồi xuống uy áp thu về cất giọng thản nhiên nói:

"Vậy trẫm sẽ chờ đợi Vạn Niên cung của ngươi tới."

Hai Tôn Thức cũng không chờ đợi gì hơn liền lao tới đánh nhau, một đao một kiếm đều là khí tức màu đỏ va chạm.

Hỏa Tinh đao rực cháy màu đỏ máu, hỏa khí bốc ra như muốn thiêu rụi nơi đây thành dung nham nóng chảy, thần sứ Tôn Thức thì dùng kiếm ngăn lại bị sức nóng làm cho phỏng cả 2 tay.

"Huyết Phi Luận Kiếm."

"Huyết Phi Luận Đao."

Cả 2 bạo phát huyết quang mang theo sức nóng kinh người va chạm vào nhau, hỏa khí tràn lan khiến cho đất đá nóng lên, hơi nước nghi ngút.

Mọi chuyện tưởng chừng như đã dừng lại thì hai luồng huyết quang một lần nữa chói sáng va chạm.

"Ngươi chỉ vì ham muốn đoạt được truyền thừa của Tô Lý Kha tiền bối, mà học lỏm được vài chiêu thức, lại còn tự xưng là ta trở thành thần sứ cho bọn dơ bẩn này."

Tôn Thức cầm Hỏa Tinh đao liền tục công kích tới Tôn Thức thần sứ.

"Ngươi chỉ là thiên phú ngang bằng ta, nhưng vì sao cái tàn hồn ấy lại chọn ngươi?"

Tôn Thức thần sứ thổi ra hai đạo gió xoay, xuất hiện chính là hai bộ cốt thi cầm song đao.

"Lý Kha tiền bối biết ngươi vẫn còn tạp niệm, bây giờ vẫn không buông bỏ thì ta trảm ngươi."

Tôn Thức cầm Hỏa Tinh đao nét mặt đã trở nên âm trầm, Tôn Thức thần sứ bạo phát thực lực lộ ra chân thân là một thanh niên tóc đen nói:

"Lộ Tự ta chưa bao giờ phục ngươi, dù còn tạp niệm cũng không tới lượt người nói tới!"

Lộ Tự toàn thân huyết quang, hai bên thi cốt di chuyển mang theo phong thuộc tính trái phải đánh tới.

"Hỏa Tinh Bạo Liệt!"

Tôn Thức một đao quét ngang ngăn chặn 3 đòn cực mạnh của 3 kẻ tu vi Thiên Thánh.

Tôn Thức hơi lui về sau một bước nhưng vẫn dũng mãnh ngăn lại một đòn của Lộ Tự.

Hỏa Tinh đao bạo nổ hỏa diễm thổi bay Lộ Tự và 2 thi cốt, vết bỏng dài trên cơ thể 2 thi cốt, nhưng chúng vốn đã không có sinh mệnh hay linh hồn nên không có cảm giác.

Lộ Tự hứng trọn hỏa diễm thì đang đau đớn ở trên sân, Tôn Thức nâng đao khí thế xung thiên.

"Hỏa Tinh Cường Đạo, Liệt Hỏa Thiêu Rụi!"

Một đao rơi xuống, Lộ Tự đột nhiên phóng ra hỏa diễm hóa thành ánh lửa né tránh, hắn đã thiêu tốt sinh mệnh để đạt được Phần Hỏa Thiên Thể.

"Đúng chỉ là học lỏm, dùng trạng thái đó phải cần thiêu đốt sinh mệnh?"

Tôn Thức hơi lắc đầu sang trái đã bốc lên hỏa diễm toàn thân, hỏa diễm lại càng rõ ràng là một bộ giáp huyết quang cực đẹp.

Nhìn lại Lộ Tự cũng chỉ là được lửa bao bọc không khác gì ngọn lửa có linh tính vậy.

Lộ Tự không nói gì mà một thân hận ý lao tới tấn công Tôn Thức, Tôn Thức cũng chỉ dùng đao đỡ lấy từng đợt tấn công điên cuồng hắn.

Lộ Tự đánh tới mức sinh mệnh tiêu hao ngày càng nhanh chóng, nhưng lại khiến mỗi một đòn hắn vung ra ngày càng mạnh.

"Lưu Tinh Hỏa Lôi."

Tôn Thức nhảy lên trời cao Hỏa Tinh đao lóe lên huyết quang, mũi đao ngưng tụ một quả nham thạch nóng chảy.

Hỏa diễm bốc lên sau đó là từng đợt lôi bạo, Hàn Vũ Thiên kinh ngạc nhìn quả cầu có chút quen mắt, nhưng không nhớ chắc đã gặp ở đâu.

"Ngươi!"

Lộ Tự kinh hãi cũng tràn đầu phẫn nộ quát lớn:

"Tới cuối cùng vẫn là ta không bằng hắn, sư tôn... ta hận!"

Cùng lúc đó 2 thi cốt cũng bạo phát thực lực chính là Thiên Thánh tu sĩ lao tới, hai bóng đen khổng tước của Hàn Vũ Thiên một lần nữa xuất hiện ngăn lại vào thời khắc quan trọng.

Lộ Tự tuyệt vọng nhìn lưu tinh cháy rực kia rơi xuống, ầm vang một tiếng kinh trời, khói bốc lên kèm theo tiếng sấm chớp đọng lại, Lộ Tự toàn thân bỏng nặng nằm ở trên sàn đấu.

"Tôn Thức... vì sao từ nhỏ đến lớn sư tôn vẫn không hề xem trọng ta?"

Lộ Tự thì thào từng câu yếu ớt, Tôn Thức hạ xuống ngồi bên cạnh Lộ Tự nói:

"Sư tôn rất xem trọng ngươi..."

"Là do ngươi tự mình đánh mất sự xem trọng đặc biệt mà sư tôn dành cho mình."

Lộ Tự đôi mắt mơ hồ tới giờ vẫn chưa nhận ra lỗi lầm của mình nói:

"Vì cái gì? Ta còn không biết mình đã làm gì sai nữa cơ mà..."

Tôn Thức lắc đầu nói:

"Ngươi nhớ viên hồng tủy sư tôn giao cho chúng ta tìm không?"

Lộ Tự liếc nhìn Tôn Thức hỏi:

"Liên quan gì chứ?"

Tôn Thức lắc đầu thở ra một hơi trọng khí nói:

"Sư tôn muốn chúng ta dùng nhân nghĩa để lấy nó từ tay dân làng ở thôn Hồ Liêm, ngươi vì thấy bọn họ không có tu vi đã trắng trợn cướp đoạt, dùng thủ đoạn lừa mình dối người còn trước khi rời đi tẩm thuốc độc vào giếng khiến bọn họ đều chết, kể từ một khắc ấy sư tôn đã chẳng còn xem trọng ngươi."

Lộ Tự con ngươi co rút giờ phút này mới hiểu ra khuất mắt bấy lâu nay cười lớn:

"Ha ha ha, chỉ vì một đám côn trùng mà ông ta lại vứt bỏ ta, ha ha ha."

Tôn Thức trầm mặt một lúc nói:

"Sư tôn là làm theo di nguyện của Tô Lý Kha tiền bối, lấy nhân nghĩa trị thiên hạ, vừa được lòng dân vừa giữ được sự phồn thịnh lâu dài, chứ không phải trị theo kiểu ngu dân như Hoàn Thi quốc này."

"Đời đời đều khiến cho các tu sĩ nghĩ mình là thần là thánh, nhưng bọn chúng đâu biết mình đang bị Hoàn Thi hoàng đế giam trong một cái lồng nhỏ, ngày ngày tạo ra từng cái câu chuyện nực cười khiến bọn chúng tin tưởng tới lúc chết."

"Ngoài Hoàn Thi quốc ra còn có rất nhiều lục địa khác, chỉ vì bọn chúng mãi chìm đắm trong ảo tưởng, nên không hề biết."

"Nhưng ta vẫn không hiểu được ngươi Lộ Tự, ngươi biết được mọi việc mà vẫn làm như vậy?"

Lộ Tự mỉm cười thì thào nói:

"Bởi vì ta... không đủ kiên định trước lời dụ dỗ của..."

Câu cuối chưa kịp buông khỏi miệng thì Lộ Tự đã tắt thở, khí tức cuối cùng đã tiêu tán theo gió.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.