Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 17: Chương 17: Long Trảo




Hàn Vũ Thiên bước vào sâu bên trong đã thấy linh khí trên trời như mây che khuất những ngọn cây cao vài trăm trượng.

Một tiếng rít chói tai truyền tới, một con hổ ba đầu bốn cánh bay ngang qua Hàn Vũ Thiên, thành hình nó cao đến 700 trượng.

"Thu nhỏ bản thể sao?"

Hàn Vũ Thiên híp lại nhìn cự thú hình hổ ba đầu kia, hắn thấy được mỗi lần nó vỗ cánh đều có pháp tắc lây động, chỉ có yêu thú tu vi Thánh Nhân mới làm pháp tắc lây động và tùy ý biến đổi thân hình.

Cách đó không xa là một đầu giao long trảo nắm hắc kiếm, thanh kiếm quỷ dị tản mác âm hàn lạnh lẽo, giao long kia bay qua để lại một lớp băng mỏng từ pháp tắc mà thành.

Mặt đất rung chuyển dữ dội để lại từng vết nứt sâu, một con kỳ nhông miệng như mũi khoan trồi lên, toàn thân phóng xuất một cổ năng lực nặng như thái sơn.

Hàn Vũ Thiên con ngươi co rút kinh ngạc vô cùng, chỉ là một cái Lang Lăng thường ngày không đáng nhắc tới, vậy mà hội tụ ba đầu yêu thú thánh cấp, theo sau còn có Hợp Đan và Vũ Cảnh yêu thú đầy đất.

Hàn Vũ Thiên đạp không đuổi theo ba đầu yêu thú thánh cấp, bọn chúng sẽ cho hắn biết đáp án ở sâu trong Lang Lăng này là gì.

Một cái di tích cổ lão rộng lớn ập vào mắt Hàn Vũ Thiên, di tích này đơn giản chỉ là một cái đại sảnh cũ nát, nhưng trên đó là những hoa văn cổ lão mà chỉ thời đại khởi nguyên mới đọc được.

Hàn Vũ Thiên liếc nhìn một chút toàn thân đã đỗ mồ hôi hột, hắn chỉ vừa mới trùng sinh đã gặp được một thứ tới từ thiên ngoại thời khởi nguyên.

Hắn nhìn kỹ lại một lần nữa thì biết trận pháp này hình thành chưa tới vạn năm, hiển nhiên kẻ tới từ thiên ngoại kia tới đây chỉ một ít thời gian.

Hàn Vũ Thiên thở ra một hơi trọng khí, hắn cảnh giác nhìn xung quanh sợ một cái gì đó bổng nhiên đánh tới hắn.

"Chủ nhân, ta mang tới cho ngài hai tên cường giả nhân tộc Thánh Nhân, dùng để bồi bổ."

Giao long từ trong miệng phun ra hai đoàn ánh sáng, bên trong là hai nhân tộc bị băng giá đông cứng tay chân.

Hàn Vũ Thiên chỉ lẳng lặng quan sát mà không ra tay cứu giúp, tu vi hiện tại một cái quất đuôi của một trong ba yêu thú thôi, đã khiến hắn chết không cam lòng, nói gì tới chuyện cứu người.

Hổ ba đầu hừ lạnh nói:

"Có thánh kiếm mà chỉ bắt được hai nhân tộc, hổ đại gia ngươi bắt được ba tên cho chủ nhân."

Con hổ ba đầu cào móng vuốt về phía trước liền có ba cái lồng giam xuất hiện, bên trong ba cái lòng đều nhốt một nhân tộc Thánh Nhân.

Kỳ nhông thì không cao ngạo không siểm nịnh quăng ra một viên pha lê, bên trong là một tinh linh tộc hiếm thấy.

"Tinh linh tộc?!"

Hổ ba đầu và giao lòng cầm kiếm trợn mắt kinh ngạc, phải biết tinh linh tộc trên đại lục vô cùng hiếm thấy, bọn họ không nguyện ý xuất hiện thì không kẻ nào có thể tìm thấy.

Tinh linh tộc là tộc có pháp lực thuần khiết nhất, dùng thuật pháp đều mạnh hơn nhân tộc mấy lần, yêu thú thôn phệ một tinh linh tộc có khi lại so sánh ngang với bốn năm nhân tộc cùng cấp.

"Lão tam, ngươi tìm đâu ra tên tinh linh này vậy?"

Hổ ba đầu thu lại thần sắc kinh ngạc cười hỏi.

Kỳ nhông chỉ là thản nhiên nói:

"Vô tình gặp được thôi, vận khí tốt ấy mà."

Giao long hừ lạnh nói:

"Không muốn bọn ta tránh giành công lao thì nói đại đi."

Trong lúc ba đầu đại yêu thú đưa ra phần thưởng của mình, thì phía trên trời mây linh khí xuất hiện một cái long trảo.

"Phàm tộc ngu xuẩn, lại dám xuất hiện ở đây?"

Một âm thanh làm cho toàn bộ yêu thú kinh sợ đến phát run, từng con cúi đầu áp thẳng xuống trên đất.

"Mẹ nó, lại nữa sao?"

Hàn Vũ Thiên chớp động hóa thành linh quang trốn dưới bụng con kỳ nhông.

"Phàm nhân, ở đâu vậy?"

Ba đầu yêu thú thánh cấp kinh hãi nhìn xung quanh không thấy ai cả, ngoại trừ mấy kẻ bị bắt kia.

Hàn Vũ Thiên thì là sợ hãi đến phát lạnh, một trảo vừa rồi có thể đập nguyên hồn của hắn hóa thành tro bụi.

Nếu không kịp thời trốn tránh chỉ sợ là vạn kiếp bất phục dưới một cái long trảo này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.