Tiễn Giang nắm lấy xà kiếm chém ra một vệt tử quang, Triệu Văn Đài song loan chém ra 2 đường bán nguyệt đánh tới.
Rầm một tiếng như sấm rền, từ trong khói đen đột nhiên bay ra 3 bóng người, vị thần sứ đầu tiên sử dụng thi nô trong chiến đấu, hai thi nô của nàng chính là xà nhân nửa trên là người nửa dưới là rắn, hai thi nô này sử dụng chính là chùy.
"Xuất hiện rồi."
Hàn Vũ Thiên híp mắt lại thật không ngờ tới 2 thi nô kia tu vi là Thánh Nhân viên mãn, khí tức mơ hồ muốn đột phá Thiên Thánh.
"Luân Phi Ảnh."
Triệu Văn Đài phong song luân ra như 2 con quay xoay tròn đánh với 2 thi nô, còn hắn lại lấy ra một cái luân sắc bén to hơn gấp mấy lần.
Triệu Văn Đài xoay luân ném tới Tiễn Giang, nàng ấy rít lên một tiếng như độc xà, xà kiếm to lên vài lần chém tới.
Tiếng kim loại va chạm chói tai, Tiễn Giang cơ thể bắt đầu to lớn hơn, trở thành nửa người nửa rắn như 2 thi nô.
"Hóa ra 2 ả muội muội của Tiễn Giang mất tích là do đây, thật là vô tình đó."
Hải Thu ôm mặt giả vờ làm ra bộ dáng đau thương cho 2 bộ thi nô kia, phía dưới sân Triệu Văn Dài bắt lấy luân ngưng tụ long khí chém ra long ảnh.
Tiễn Giang độc khí gia thân cùng với lớp vẫy rắn cứng cáp đã chặn trực tiếp một đạo long ảnh đó.
"Ta lúc trước là do sơ xuất, ngươi nghĩ mình đủ mạnh để đánh bại ta sao?"
Tiễn Giang trường tới một kiếm chém xuống, Triệu Văn Đài nhanh chóng né qua một bên, nhưng một cái đuôi sắc bén bổng đâm tới, hắn không hoảng sợ mà dùng luân ngăn lại, cơ thể va vào tường thủng một lỗ lớn, cái đuôi kia quấn lấy cái luân to ấy ném tới.
Triệu Văn Đài pháp lực ngưng tụ cũng ngăn được luân trước khi nó đâm vào ngực mình, tay trái của hắn nắm vào hư không như đã chộp được thứ gì đó liền kéo một phát.
Hai đường chỉ màu vàng đột nhiên xuất hiện, song luân đang ngăn cản 2 thi nô đột nhiên bay ngược về, chém vào 2 bên lưng của Tiễn Giang, chưa dừng lại ở đó, song luân đâm vào lưng còn bắt đầu xoay tròn cưa sâu vào da thịt của nàng.
"Ah!!"
Tiễn Giang đau đớn nắm ở trên đất, lưng thì bị song luân điên cuồng xoáy vài trong da thịt.
"Ah! Chết!"
Xà kiếm nâng lên hướng cổ của Triệu Văn Đài mà đâm tới, nhưng do quá đau đớn cánh tay nâng kiếm của nàng hơi lệch qua chỉ đâm vào vai trái của hắn.
"Ngươi mới là kẻ chết."
Triệu Văn Đài nén đau nắm lấy luân to đang ở trước mặt mình một đường chém xuống hướng cổ của nàng ấy.
Hai ngọn giáo ngăn lại được một đòn sát chiêu ấy cứu được Tiễn Giang một mạng, nàng ấy dùng đuôi cố gắng siết chặt một cái luân để nó ngừng quay, sau đó ném nó ra xa, cái còn lại cũng là bị ném ra xa.
"Thiểm Độc Xà!"
Xà kiếm phát sáng từ phía dưới chém lên muốn bỏ Triệu Văn Đài làm hai nửa.
"Hỏa Anh Vạn Luân."
Vết thương của nàng ta bổng nhiên bốc cháy, phía sau song luân lập lóe hỏa diễm hóa ra hàng vạn luân xoay vòng đánh xuống.
"Hai ngươi đã làm thi nô rồi vẫn không thể bảo vệ được ta, tỷ muội cái gì chứ!"
<!-- PC_Midle1 -->
Tiễn Giang nhảy lên ném lấy 2 cái thi nô về phía sau để chặn lấy vạn luân đang lao tới phía trước, thi nô bị vạn luân đâm phá không chút thương tiếc.
Tiễn Giang thân hình bắt đầu to ra vài trăm trượng hóa thành một đầu độc xà to lớn, nàng ta há mồm nuốt lấy 2 thi nô vào trong bụng, sau đó là mọc ra thêm 2 cái đầu mãng xà khác.
"Xà Vương Thể!"
Tiễn Giang rít lên âm thanh chói ra lao tới cắn Triệu Văn Đài, hắn nắm lấy song luân hóa ra hoàng kim hỏa diễm đánh tới.
Chỉ một lần va chạm Triệu Văn Đài đã bị đánh bay, miệng nôn ra một ngụm máu đen không phải gì khác chính là trúng kịch độc.
Triệu Văn Đài lộn nhào tránh thoát hàm răng sắc nhọn chạy xung quanh, Tiễn Giang cơ thể to lớn đụng đỗ trụ đá đuổi theo phía sau.
"Hỏa Luân Khai Phá."
Song luân lóe lên ánh lửa được hắn ném tới phía Tiễn Giang, 2 song luân đâm thẳng vào mắt đầu mãng xà ở giữa.
Hàn Vũ Thiên quan sát cuộc chiến này một cách chăm chú không rời nửa giây, thứ này khiến hắn hồi tưởng lại cuộc chiến với Hàn Long năm xưa, khuấy đảo vạn vũ trụ rơi vào trong âm hàn suốt mấy nghìn năm.
"Lão già, hi vọng ngươi sống tốt để chờ ta trở về."
Hắn nhắm mắt lại cảm nhận từng sợi huyết mạch chảy trong cơ thể, hỏa diễm, thủy lưu, thổ nhưỡng, lôi đình, hắc ám, băng hàn.
Khí tức của những loại này ôn hòa, duy chỉ có hắc ám là chèn ép tất cả, vượt xa vài tầng so với những thuộc tính khác.
Một đạo độc khí đột nhiên đánh tới, nhưng nó chưa kịp chạm vào người của hắn đã tiêu tán không còn lại gì, Hàn Vũ Thiên chậm rãi mở mắt nhìn, con độc xà kia bị chọt mù 2 mắt đang giẩy giụa phun độc tứ phía.
2 cái đầu còn lại chỉ là do thi nô hóa thành, nếu nàng không đủ bình tĩnh để điều khiển nó thì cũng như tàn phế mà thôi.
Triệu Văn Đài nhanh chóng nắm lấy Công Luân ở dưới đất vung thẳng về phía cổ đầu mãng xà ở giữa.
Tam luân của Triệu Văn đài gồm Song Kim Luân là 2 cái luân nhỏ đã chọc mù mắt mãng xà, Công Luân chính là cái lớn đang được hắn ném tới.
Hai miệng mãng xà trái phải gậm lấy Công Luân, mặc cho miệng bị chảy máu vẫn không nhả ra.
"Khốn, khốn, khốn!"
Tiễn Giang rít gào đôi mắt bị mù không còn nhìn thấy đường, nhưng nàng ta vẫn còn khả năng cảm biến nhiệt của loài rắn, hướng ngay tới Triệu Văn Đài muốn nuốt lấy hắn.
Một cước mang theo băng khí ập tới đập nàng ta văng ra xa, Hàn Vũ Thiên kéo lấy cổ áo Triệu Văn Đài trở về trên tường, hắn cười nói:
"Trận này, nhân tộc nhận thua."
Mấy vị thần sứ lập tức đứng lên vẻ mặt tràn ngập sát ý, thật không ngờ tới Hàn Vũ Thiên lại ra tay đột ngột đến như vậy.
"Hàn Vũ Thiên, ngươi vì sao lại ra tay?"
Triệu Văn Đài kinh ngạc nhìn hắn, Hàn Vũ Thiên cười nói:
"Xem thử ở trên sàn đấu đi."
Triệu Văn Đài nhìn lại ở chỗ lúc trước có một thành xà kiếm luôn trong tư thể chật chờ đâm vào ngực hắn, nếu vừa rồi mãng xà cắn hụt thì thanh xà kiếm sẽ đâm vào ngực hắn.
"Ân Trạch Cổ Hoàn."
Hàn Vũ Thiên nâng tay một đoàn khí tức màu lục chảy vào cơ thể Triệu Văn Đài, thương thế và độc tố bắt đầu khôi phục và tiêu tán.
"Được lắm, xem trận sau ta đây sẽ xé xác các ngươi!"
Hải Thu tức giận ghim đinh ba ở giữa sân đấu, biểu thị hắn chính là kẻ ra tay tiếp theo, Hàn Vũ Thiên mỉm cười chậm chậm bay xuống sàn đấu.
Người ở bên trong định bước ra thì thấy Hàn Vũ Thiên sẽ đấu trận này liền lui về, Triệu Văn Đài cũng không ý kiến gì lập tức lui về phòng.
Tiễn Giang đứng dậy lập tức há 3 cái miệng máu lao tới Hàn Vũ Thiên, hắn không chút động thái gì vung tay một đạo bạch quang cắt nàng ta thành 2 nửa.
"Ngươi!"
Tiễn Giang chỉ nói được một từ, con ngươi màu tím chuyển thành màu xám mất đi sự sống.
"Ngươi lại dám giết thần sứ sao?"
Các vị thần sứ con ngươi co rút lại thật không thể tin được Tiễn Giang vậy mà bị giết trước mặt tất cả bọn họ, Hàn Vũ Thiên chấp tay sau lưng nói:
"Trận chiến của ta và tên thần sứ kia chưa bắt đầu, nàng ta tấn công trước đây là chuyện không liên quan tới Thần Phạt, ta động thủ đánh trả là điều tất nhiên mà."
Lão già áo lam rút kiếm không gian pháp tắc nổ vang một đạo kiếm từ trên cửu thiên giáng xuống, Hàn Vũ Thiên híp mắt hắc ám bay múa hóa thành ma trảo chặn một đạo kiếm khí kia.
Hắn thân hình lóe lên một kiếm chém tới phía lão già áo lam, nhưng mà một cây đinh ba đã cản lại đòn này, Hải Thu hừ lạnh nói:
"Lão già tránh ra, để một mình ta đủ giết hắn rồi."
Hải Thu sức mạnh đột nhiên tăng vọt sóng biển cuộn trào hóa sân đầu thành thủy ngục trong tức khắc, Hàn Vũ Thiên lui về sau toàn thân đột nhiên phóng xuất thủy diêm u ám ngược lại với màu lam tinh khiết của Hải Thu.
Chỉ trong phút chốc nước dâng lên ngập cả một sân đầu, bắt đầu tràn lên khán đài, Hàn Vũ Thiên rút ra Thủy Thiên Thương lướt sóng lao tới.
"Sóng Xoáy Hải Đảo."
Hải Thu lướt sóng tạo ra từng cơn lốc xoáy ập tới, Hàn Vũ Thiên quét ngang một thương tạo ra sóng dữ.
Ầm ầm sân đấu như bể chứa đầy, nước từ trong đó tràn ra ào ào làm cho bên ngoài náo loạn không thôi, 2 đạo xoáy nước một đậm một nhạt lao lên không trung va chạm ầm ầm.
Vạn Niên cung, Giao lão cơ thể toàn thân thương tích, Tây Phỉ thành đã phóng xuất toàn bộ tài nguyên, bồi dưỡng tu sĩ trở thành ngụy Thánh Tông đã bắt đầu áp đảo Vạn Niên, hiện tại chỉ có thể mở trận pháp duy trì.
"Cung chủ, tình thế nguy cấp xin ngài hãy xuất thủ."
Thải Thuận Nhi, Luân Chi, Hồng Thiên, Mạch Liên và tất cả quản sự quỳ ở trên đại điện, ai cũng là người đầy thương tích.
Tàn hồn Hàn Vũ Thiên xuất hiện chấp tay nói:
"Một lần xuất thủ là không đủ, nhưng ta chỉ còn một lần xuất thủ, nếu như thất bại mọi thứ mấy chục năm qua xem như dã tràng xe cát rồi."
Tàn hồn cau mày không biết phải làm như thế nào, đột nhiên một gợn sóng vô hình xuất hiện, khiến hắn mỉm cười nói:
"Ta cho các ngươi một chút pháp lực tiếp tục nghênh địch, vài canh giờ nữa sẽ có bất ngờ tới đấy."
Hắn nâng tay pháp lực từ trong chiếc ghế chủ vị bay ra, một lượng pháp lực khổng lồ gia thân khiến bọn họ mạnh mẽ hơn trước vài phần.
Bọn họ nhìn nhau không nói gì xoay người bước ra khỏi đại điện, bên ngoài chính là các vị cường giả Tây Phỉ bao vây Vạn Niên cung.