Theo sự xuất hiện của hoàng tử và vương gia thì nhóm người bị kẹt ở giữa đã được cứu.
"Chúng ta mau rời khỏi đây thôi."
"Không nhờ 2 vị chắc là ta chết mất."
"Mau rời đi!"
Từng nhóm người phóng ra khỏi Thần Phạt, phía bên ngoài đều là những hoàng tộc đang nằm trên đất thất khiếu chảy máu, bọn họ là bị khí tức kia ảnh hưởng suýt nữa mất mạng.
Từng người đều khách mời tu vi cao đỡ lấy rời khỏi thành trì thứ 3 này, bọn họ làm vậy chỉ là để gây thiện cảm với hoàng tộc về sau, nếu có chuyện gì xảy ra thì việc làm này của họ, giúp được không nhỏ lời ích.
Hàn Vũ Thiên ngón tay nhất chuyển bắn ra bạch quang hướng phía Thi Tố mà đánh tới.
Cùng lúc này Thi Lâm cảm nhận được nguy hiểm liền tung đòn công kích, một chưởng toàn lực vỗ ra mới ngăn được một tia bạch quang kia.
"Chưa tới trăm năm đã là Thiên Thánh?"
Hàn Vũ Thiên mỉm cười đánh giá Thi Lâm một chút, Thi Lâm thấy mái tóc quét thuộc liền không nhịn được nói:
"Thằng nhóc bỉ ổi dẫn yêu hầu tấn công bọn ta năm đó."
Hàn Vũ Thiên nhếch môi nói:
"Việc năm đó ngươi vẫn còn nhớ..."
"Đương nhiên là nhớ, ngươi còn nói nợ bọn ta một cái ân tình."
Hàn Vũ Thiên híp mắt không ngờ tới lời này của hắn, vẫn bị Thi Lâm thu vào trong trí nhớ.
"Đúng, 2 ngươi cứu ra một mạng, ta nợ các ngươi một ân tình."
Hàn Vũ Thiên không chút phủ nhận mà ngược lại còn gật đầu, Thi Tố liếc nhìn phụ thân một chút rồi nhìn Hàn Vũ Thiên nói:
"Lời khiêu chiến lúc trước của ngươi có thể rút về không?"
Hàn Vũ Thiên thản nhiên lắc đầu nói:
"Việc gì cũng được trừ cái đó, ta đã lấy danh nghĩa cung chủ để khiêu chiến, là người đại diện cho một thế lực lớn Nam Quốc, tuyệt đối không được rút lại."
Thi Tố thở dài do dự một chút nói:
"Nếu thời khắc sống còn hãy để lại phụ thân ta một mạng."
Hoàn Thi Long sắc mặt trầm xuống nói:
"Tố nhi, con là hoàng tử một nước lại cầu xin địch nhân? Con nghĩa ta không thể giết được hắn sao?"
Thi Tố lắc đầu cười nói:
"Phụ thân rất mạnh, hiện tại có thể giao thủ khiến hắn chết không chỗ chôn, nhưng sau này thì khó mà biết được, con chỉ là đề phòng trước mà thôi."
Hàn Vũ Thiên phía dưới mỉm cười nói:
"Ta chấp nhận đề nghị của ngươi sẽ để mạng cho lão hoàng đế."
"Ha ha ha, trẫm mà lại cần một lần tha mạng của ngươi sao?"
Hoàn Thi Long có chút khinh thường không ngại từ chối, Hàn Vũ Thiên nhìn hắn một chút cười nói:
"Nhất định ngươi sẽ cần tới đấy, đừng bỏ lỡ ân điển này của bản cung chủ."
Nói xong Hàn Vũ Thiên ngồi xuống khán đài búng tay ra hiệu.
Một trung niên tráng hán bước ra không mang theo vũ khí hay áo giáp, chỉ là một thân trần cơ bắp to lớn, cơ hồ có thể nâng được cả tòa núi lớn.
Hắn là Thừ Hưu, tu vu không sai biệt lắm ngang chính là Thiên Thánh, Mạnh Khởi vốn một thân chuyên về cơ bắp liền hứng khởi nhảy xuống sàn đấu.
Mạnh Khởi vốn và một thân thư sinh bổng nhiên tăng vọt hóa thành cường tráng, quần áo cơ hồ cũng đã rách ra gần hết.
Không nói một lời cả 2 trực tiếp một quyền đấm, một quyền nhìn tầm thường này, khi tiếp xúc với nhau liền là phong ba thổi quét, mặt đất chỗ 2 người vậy mà vỡ ra, sàn đấu cứng rắn chỉ trong một quyền bị tan nát.
Đủ thấy lực lượng thuần túy của 2 người bọn họ là mạnh tới cỡ nào, Mạnh Khởi phát lực tay phải cơ bắp to ra một quyền từ phía dưới đấm lên.
Thừ Hưu không thua kém cũng là một quyền từ phía trên nện xuống, một quyền ngay cằm khiến máu từ hàm dưới của Thừ Hưu phụt ra.
Một quyền nện lên đầu làm cho máu mũi của Mạnh Khởi chảy xuống, lực lượng thuần túy đạt tới cấp độ này phải là khổ luyện tới trình độ gấp hai ba trăm ngàn tu sĩ bình thường.
Thần sứ ai cũng kinh ngạc không ngờ tới, bên phe nhân tộc vậy mà tồn tại Thừ Hưu dùng thuần túy lực lượng ngang với Mạnh Khởi.
Phải biết Mạnh Khởi là đệ nhất dùng quyền trong 12 thần sứ, dùng pháp lực và binh khí hắn không bằng, nhưng nói tới dùng quyền để va chạm thì một mình hắn có thể đấu với 2 vị thần sứ.
Mạnh Khởi tự tin vào lực lượng của bản thân, nên thi nô của hắn chỉ là một tọa kỵ có tốc độ rất nhanh, dùng để di chuyển chứ không hề có sức chiến đấu.
Thừ Hưu một cùi chỏ nâng lên hướng cổ bên trái của Mạnh Khởi mà hạ xuống, Mạnh Khởi cũng là một chặt hướng bên hông đánh.
Cả 2 một lần nữa thụ thương, nhưng không ai chịu lui bước mà tiếp tục một quyền va chạm vào nhau.
<!-- PC_Midle1 -->
"Vậy mà có kẻ ngang bằng lực lượng với ta sao?"
"Không ngờ lại gặp đối thủ xứng tầm."
Mạnh Khởi và Thừ Hưu trong lòng đều đánh giá rất cao đối phương, khóe môi cả 2 nhếch lên liền thấy tốc độ vung quyền của họ đã gia tăng.
Mỗi quyền vung ra càng lúc càng nhanh, mắt thường nhìn vào không thể đoán được họ đã vung ra bao nhiêu quyền.
Toàn thân 2 người đều là vết lỏm của quyền, lui ra sau một lúc thì thấy bọn họ lấy bốc lên khí tức kì quái.
"Sảng khoái!"
Thừ Hữu toàn thân gân xanh nổi lên sau đó khuôn mặt đỏ bừng như quả ớt, cơ thể lại tăng lên 3 trượng, cơ bắp thô to phát triển từng khối đáng sợ.
Mạnh Khởi hai tay nắm chặt cũng là cơ bắp tăng vọt, đôi mắt đã là một màu trắng dã điên loạn.
"Cận Thân Bạo Lực Quyền!"
"Tượng Lực Bá Quyền!"
Thừ Hưu vung ra một quyền liền thấy không gian nổ tung pháp tắc tán loạn, Mạnh Khởi một quyền cũng là rúng động trời cao biến sắc.
Hai quyền va chạm khói bụi đầy trời che khuất tầm nhìn của toàn bộ người đang xem, Cao Phong phất tay cơn gió thổi tan khói bụi.
Chỉ thấy cánh tay của Mạnh Khởi và Thừ Hưu đã vỡ thành thịt vụn, một trận này Thừ Hưu thắng.
Một lần nữa các vị thần sứ đồng loạt đứng lên, không nghi ngờ gì nữa, nhân tộc bạo loạn của thế hệ này là cường đại vượt xa đời trước, nếu đấu với thần sứ không sử dụng thi nô, thì bọn họ vẫn có cơ hội để thắng hoặc hòa.
"11 trận đã diễn ra, hiện tại bên nhân tộc đã là 5, thần sứ chỉ có 4, 2 trận hòa."
Hoàn Thi Long nét mặt có chút không vui phất tay liền thấy một đạo bóng người xuất hiện, ngươi này được một đoàn sương mù kim sắc bao bọc lại.
Kẻ này chính là vị thần sứ thứ 12 luôn ẩn trốn ánh mắt của mọi người tên là Phương Thốn.
Nhân tộc cuối cùng là một trung niên tử bào chói sáng, một màu tóc tím tung bay, hắn gọi là Tư Không.
Cả 2 vẫn là đứng yên dò xét đối phương vẫn là không có ý định động thủ trước, Tư Không đột nhiên lóe lên thân hình đã trở lại khán đài.
Hắn kề một thanh thương tử sắc vào cổ Hàn Vũ Thiên nói:
"Ngươi nghĩ mình là thủ lĩnh ở đây sao?"
Hàn Vũ Thiên không chút để ý tới một thanh binh khí sắc nhọn đang kề vào cổ mà liếc mắt nói:
"Vậy à, ngươi nghĩ một mình ngươi có thể chiến thắng được toàn bộ trận này sao?"
Hàn Vũ Thiên hóa thành khói đen sau đó tiêu tán, cùng lúc đó một bàn tay từ bên phải trực tiếp nắm lấy đầu của Tư Không nâng lên.
Giao lão thần sắc có chút ấm trầm nắm lấy Tư Không ném lên trên cao, một cổ không gian khí tức xé mở nhốt Tư Không vào bên trong.
Hàn Vũ Thiên không biết từ khi nào đã ở trong không gian này đợi Tư Không, hắn vung tay không gian hóa lại thời kì thượng cổ ở một nơi nào đó nói:
"Ngươi vốn là huyết mạch Lôi Tử Kỳ Lân tộc, vậy mà huyết mạch phai nhạt tới mức hóa thành bộ dạng này?"
Tư Không cau mày không nói lời nào, Hàn Vũ Thiên cũng là yên lặng nhìn một ngọn núi lửa đã ngưng hoạt động.
Ầm một tiếng về sau, một đầu kì lân tử sắc lóe lên lôi quang gầm thét, yêu thú vạn dặm xung quanh lập tức náo loạn chạy khắp nơi.
Chỉ thấy Tử Lôi Kỳ Lân kia phi không mà lên, trên trời lại là xuất hiện dị tượng với mỗi bước phi hành của nó.
"Bộ dáng uy nghiêm của Tử Lôi Kỳ Lân năm đó, thật làm cho ta phải rửa mắt ngưỡng mộ, nhưng hậu thế của nó lại sắp hoàn toàn đồng hóa thành nhân tộc, thật đáng tiếc."
Tư Không đột nhiên ngơ ngác, kế sau đó là rút ra Tử Lôi Kỳ Lân Thương lên nói:
"Ngươi làm sao biết được, ta thuộc Tử Lôi Kỳ Lân tộc?"
Hàn Vũ Thiên ngồi xuống cười nói:
"Tử Lôi Kỳ Lân Thương ngươi cầm trong tay, Tử Lôi Kỳ Lân tộc mỗi một thế hệ chỉ sinh ra một kỳ lân có thể thừa hưởng nó, mà nhân hình của Tử Lôi Kỳ Lân đều là một bộ dáng như ngươi."
Tư Không trầm mặc chỉ thấy Hàn Vũ Thiên đảo tay, màn hình chuyển đổi qua một vùng đất phồn thịnh khác.
Một thanh niên mặc tử bào và đầu tóc tím, tay cầm Tử Lôi Kỳ Lân Thương hoành tẩu thiên hạ.
"Đó là thế hệ nhân hình đầu tiên sau khi Tử Lôi Kỳ Lân Nguyên Tổ tọa hóa, hắn tên gọi là Thích Sử."
Hàn Vũ Thiên vung tay lên lại thấy Thích Sử cánh tay chuyển động Tử Lôi Kỳ Lân Thương lóe sáng, bắn ra một tia sét hủy diệt phá tan tành đội hình phe địch.
"Đây là một chiêu đơn giản nhất của Tử Lôi Kỳ Lân tộc, Lôi Diệt."
Tư Không nhìn tổ tiên cao cao tại thượng như vậy, nét mặt lại càng thêm giận dữ quát:
"Ý ngươi là ta hiện tại không xứng với huyết mạch này?"
Hàn Vũ Thiên gật đầu ngón tay nhất chuyển đem cánh tay phải của Tư Không cắt đứt, Tử Lôi Kỳ Lân Thương bị hắn bắt được.
"Huyết mạch phai nhạt, thanh thương này cũng sẽ theo đó mà tiêu tán, ta không muốn một kiệt tác thế gian này bị biến mất, nên ta có thể giúp ngươi tìm thi thể của một con Tử Lôi Kỳ Lân, tuy chỉ là một cái xác nhưng giúp ngươi hồi phục một chút huyết mạch xem như đã tốt rồi."
Tư Không cau mày ôm cánh tay bị đoạn mất nói:
"Điều kiện là gì?"
Hắn kì thật cũng rất là thông minh, biết được Hàn Vũ Thiên sẽ không giúp mình vô nghĩa như vậy.
"Trận này chỉ cần ngươi nhận thua là được."
Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói, Tư Không nét mặt khó coi nói:
"Điều này là không thể nào, ta thân là Tử Lôi Kỳ Lôi đời này, sao có thể nhận thua trước một tên nhân tộc kia chứ."
Hàn Vũ Thiên vuốt Tử Lôi Kỳ Lân Thương trong tay nói:
"Huyết mạch khôi phục quan trọng, hay là một trận đấu tầm thường quan trọng?"
"Ta nói cho ngươi một bí mật, Phương Thốn kia chính là một đối thủ đáng gồm, dù ngươi có ra đánh thì sớm thôi sẽ bỏ mạng, hắn ta thiên sinh hòa cùng kim thuộc tính."
"Vậy thì như thế nào?"
Tư Không cau mày vẫn chưa nhìn rõ lợi hại trong lời nói, Hàn Vũ Thiên búng tay màn ảnh lại chuyển qua một lão già toàn thân được sương mù kim sắc bao phủ, giống như Phương Thốn ngoài kia.
Lão già nhấc tay kim quang toàn thịnh hóa ra vô số binh khí khác nhau, trực tiếp suy thủng một đầu cái tòa cung điện, những người ở trong đó toàn bộ chết hết.
"Một tòa cung điện liền không chịu nổi vạn kim xuyên thủng, ngươi nghĩ một đầu kỳ lân huyết mạch phai nhạt, sẽ bị đâm thành cái dạng gì?"
Tư Không thấy được cảnh này trong lòng lại xao động không thôi, hình ảnh Tử Lôi Kỳ Lân Nguyên Tổ và Thích Sử trước đó đã làm hắn nhận Hàn Vũ Thiên không phải người tầm thường.
Mà hình ảnh lão già này tuy không phải Phương Thốn ngoài kia, nhưng vẫn là làm hắn do dự.
"Thôi được, ta nhận thua là được."
Tư Không đấu tranh tư tưởng một lúc liền quyết định.
Hàn Vũ Thiên nhẹ gật đầu rất hài lòng với lựa chọn của Tư Không, hắn chính là không muốn Tư Không và Phương Thốn đánh nhau.
Bởi vì cả 2 đều là hậu bối huyết mạch bị thất truyền, nếu một trong 2 bỏ mạng quả là vụt mất cơ hội phục sinh 1 người còn lại.
"Lời ngươi nói trước đó nhất định phải giữ lời đấy."
Tư Không nhắc nhở cho hắn không quên phục hồi huyết mạch cho mình, Hàn Vũ Thiên nhẹ gật đầu nói:
"Nhất ngôn cửu đỉnh."
Giao lão bàn tay khô quắc kéo vào không trung liền lôi Tư Không ra ngoài, bọn họ nói chuyện trong không gian kia rất lâu, nhưng bên ngoài trải qua chỉ là 3 hơi thở, từ lúc Giao lão ném hắn tới lúc lôi ra ngoài, hoàn toàn chỉ là 3 nhịp hô hấp.
Hàn Vũ Thiên cũng là hội tụ lại chân thân từ trong sương mù đen, Tư Không trong tay vẫn là cầm Tử Lôi Kỳ Lân Thương.
"Ta nhận thua."
Trước sự bất ngờ của 2 phe đội ngũ, Tư Không rời khỏi sân đấu trở lại đứng một góc ở khán đài.
"Tư Không, ngươi đây là bị điên rồi à?"
"Mới nãy còn khí phách, vậy mà nói lời nhận thua sao?"
Không có gì ngoài dự đoán của Hàn Vũ Thiên, phe nhân tộc nhất định sẽ là phẫn nộ không thôi, bên thần sứ thì là đắc ý cười, bọn họ cứ như vậy mà lãnh được một trận thắng miễn phí không tôn hao công sức, tỉ số 6 và 5 chênh lệch như vậy đã quá rõ.
Nhưng Phương Thốn lại quay lưng rời đi nói:
"Ta chưa đánh với kẻ nào ở trên dân đấu, xem như trận này hòa đi."
Thần sứ toàn bộ đứng hình ngay phút chốc, họ không nghĩ tới Phương Thốn ngày bình thường trốn tránh, không có gì đặc sắc trong 12 vị thần sứ, chí ít hôm nay nhận một trận thắng miễn phí, giúp Hoàn Thi thắng lợi cũng là điều tốt.
"Phương Thốn! Ngươi đây là hồ đồ phải không?"
Trần Uẩn gân máu nổi lên tức giận nói, Phương Thốn chỉ liếc nhìn lão già nói:
"Chuyện của ngươi à?"
Hoàn Thi Long thì không có phản đối thở dài nói:
"Như vậy đã là hòa, theo như ước định trước đó thì 5 người chiến thắng sẽ đấu với nhau, trẫm quyết định 10 ngày sau tái đấu."
Thần sứ tham dự trận tiếp theo bao gồm Hải Thu, Phụng Hiếu, Trần Uẩn, Cao Phong và Phương Thốn.
Phổ Cử là đột nhiên vết thương cũ tái phát, nên mới thay Phương Thốn vào vị trí, Hải Thu chính là thay thế Tiễn Giang đã chết.
12 vị thần sứ cứ như vậy mà chết đi Tôn Thức, hay nói với danh xưng thật của hắn là Lộ Tử, 2 vị nữ tử Ôn Duyên và Tiễn Giang cũng bỏ mạng, chỉ còn lại 9 vị.
Nhân tộc tham chiến cũng là 12 người, nhưng chết đi Ngô Diệt, Hiền Tế và Trác Hòa, cũng chỉ còn 9 vị mà thôi.
Tử Đồng thân mang trọng thương cần ít nhất 1 năm để khỏi hẳn, nên Giao lão sẽ thay thế vào đó.
Trong đó Hàn Vũ Thiên, Giao lão, Tôn Thức, Đằng Khê và Thừ Hưu, đại diện cho nhân tộc tham gia trận kế tiếp.
Cả 2 phe không hẹn mà quay đầu trở về chuẩn bị, người cần được trị thương thì thương, người cần tu luyện thì tu luyện, thời gian chỉ có 10 ngày cho 2 phe nhân mã.
Kết cục tiếp theo sẽ diễn biến như thế nào đây? Với sự thay đổi nhân lực nay liệu có mang tới cho nhân tộc một bước ngoặc mới? Cánh tay bị dập nát của Thừ Hưu liệu có khôi phục lại như lúc ban đầu?