Đệ tử Vạn Niên cung theo sự chỉ đạo của quản sự và chỉ dẫn của chấp sự liền từ từ lui về sau, bọn họ là nhận được truyền âm của hai vị trưởng lão mới đang âm thầm rút lui.
"Rút lui à, các ngươi đã có lòng tới thì ta đây có lòng đón khách."
Lĩnh Nguyên Sơn lao ra một trung niên Hóa Thần thượng kì tên là Mã Dược, kẻ này vừa ra một kích buông xuống đã đánh chết hơn trăm đệ tử.
Ba vị quản sự Thánh Tông trung kì của Vạn Niên cung lập tức hai mắt đỏ tươi liên thủ ngăn trở lại, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không lâu nữa các đệ tử sẽ bị Hóa Thần tàn sát.
"Hồn có thể đi, nhưng thân xác hãy lưu lại đây đi."
Một nữ tử chiến giáp Hộc Băng Nhi cũng trong Lĩnh Nguyên Sơn lao ra, nàng ta vừa ra đã ngưng tụ một chiêu băng sương, ý đồ đóng băng mấy đệ tử Vạn Niên cung.
Hai tay chưởng tới hàn khí sắp đóng băng đệ tử Vạn Niên cung thì một cột nham tương phun lên ngăn trở hàn khí, Hộc Băng Nhi kinh ngạc nhìn kĩ lại thì thấy một thanh niên cầm thanh đao huyết sắc cùng với những vết nứt màu cam như là chảy trong đó nham tương, thân đao còn có 3 viên tinh cầu hỏa diễm vây.
Tôn Thức ở dưới trên vai vác Hỏa Tinh đao ngước nhìn nữ tử phía trên, mấy đệ tử Vạn Niên cung xôn xao bàn tán:
"Là ai vậy?"
"Cao tầng của Vạn Niên cung hay là đồng minh vậy?"
"Thật lợi hại quá."
Tôn Thức ghim đao trên đất hai tay khoanh lại nhìn Hộc Băng Nhi nói:
"Cút về, gọi kẻ mạnh nhất của các ngươi tới đây."
Hộc Băng Nho con ngươi co rút cả người run lên, nàng rút kiếm hóa thành lam quang lao thẳng xuống phía dưới.
"Ngươi e là không đủ tư cách, tiếp chiêu của ta."
Tôn Thức nhếch môi một tay chậm rải nhấc đao, thanh đao chậm chậm đưa ra phía sau, vừa vặn quét tới cùng với kiếm của Hộc Băng Nhi va chạm, nàng ta vậy mà bị đánh bay ra ngoài đập vào chân núi Lĩnh Nguyên.
"Ngươi không biết tốt xấu thì xuống địa ngục đi."
Hỏa Tinh đao lóe lên một trảm bổ xuống tạo ra từng cột lửa thao thiên hướng tới Hộc Băng Nhi, dưới chân Hộc Cô Nhi nứt ra hỏa diễm trào lên thiêu đốt.
"Ah!"
Chỉ thấy nàng ta kêu thảm một tiếng bay ra ngoài như một quả cầu lửa, Hộc Băng Nhi dùng băng khí mau chóng dập tắt ngọn lửa quỷ dị này.
"Đừng có khinh xuất."
Tôn Thức đột nhiên xuất hiện sau lưng Hộc Băng Nhi, một đao bổ ngang hướng tới cổ của nàng ta, từ trong Lĩnh Nguyên Sơn lao ra một tia lục quang đánh bậc Tôn Thức ra.
Nhìn kĩ lại thì là một thanh trường thương lục sắc, Lĩnh Nguyên Sơn chậm rãi có một thân hình bước đi, mỗi một bước liên là vượt qua trăm trượng tới bên cạnh Hộc Băng Nhi.
"Ra tay với nữ nhân cũng thật là độc ác đi."
Một thanh niên anh tuấn tú nâng cằm Hộc Băng Nhi lên, vẻ mặt lộ ra bộ dáng thương hoa tiếc ngọc, kẻ này là Khổng Hà tu vi Hóa Thần tầng 10.
"Ca..."
Hộc Băng Nhi trong mắt có chút uất ức nhìn thanh niên phía trước, Khổng Hà xoa xoa đầu nàng nói:
"Huynh sẽ làm chủ cho muội."
Khổng Hà bàn tay giơ lên truyền tới một cổ hấp lực thu thanh thương đang ghim trên đất về, Khổng Hà xoay thương một chân đạp xuống đất lao thẳng tới.
Tôn Thức cũng là lóe lên hỏa diễm cùng với Khổng Hà va chạm vào nhau, bọn họ giao chiến như là 2 đoàn lưu tinh kịch liệt đấu đá để tranh nhau tỏa sáng vậy.
Hoàng Trung lướt đi ở trong đám đông rất nhanh đã đuổi kịp Tôn Thức, lão rút kiếm hóa ra thêm 2 hư ảnh cùng lúc xông tới hướng Hộc Băng Nhi đang muốn động thủ với đệ tử Vạn Niên cung.
"Ngọn núi này vẫn là có chút nặng đấy."
Phía sau truyền tới một âm thanh trầm thấp, Thừ Hưu hai tay nâng cao ngang vai đang đỡ một ngọn núi to hai trăm trượng, tất cả mọi người nhìn thấy đều kinh hãi không thôi, nâng cả một tòa núi bằng sức mạnh thuần túy, dù là Thánh Nhân cũng không dám thử.
Thừ Hưu cơ bắp hai tay nở ra dùng sức ném tòa núi tới Lĩnh Nguyên Sơn, tòa núi này nếu đập xuống sẽ hủy hại hơn nửa Lĩnh Nguyên Sơn, còn sẽ đè bẹp mấy vạn đệ tử thành thịt vụn a.
Một hào quang kim sắc từ Lĩnh Nguyên Sơn bay ra, một trung niên y phục kim sắc hay tay bắt chéo nhau lóe ra kim quang cực thịnh:
"Bất Phản Huỳnh Phúc Ngọc!"
Từ trong kim quang bắn ra những tia sáng, khi xuyên thấu vào ngọn núi liền nổ tung, hàng ngàn tia sáng đâm vào ngọn núi rồi phát nổ đã mài mòn ngọn núi hai trăm trượng thành từng tảng đá nhỏ.
"Một côn này lão tử tặng ngươi."
Từ trong khói bụi lại thấy một cây thiết côn to trăm trượng nện xuống hướng trung niên kim y đánh tới.
"Vậy ta thay hắn đáp lễ."
Một trung niên hắc ý đột nhiên ngăn phía trước trung niên kim y, một chùy cũng to trăm trượng cùng với thiết côn va chạm.
Kim y trung niên tên là Ngọc Hư Thanh, hắc y trung niên tên gọi Vụ Lâm Tôn, tu vi cả 2 đều là Hóa Thần viên mãn.
Đặc biệt ở chỗ Ngọc Hư Thanh chính là tu luyện quang minh thuộc tính hiếm thấy, mà còn là quang minh kim sắc hiếm thấy với sức công phá và tốc độ cao.
Thừ Hưu bay tới bên cạnh Đằng Khê, cả 2 bên ánh mắt chạm nhau đã liền tăng vọt chiến ý.
<!-- PC_Midle1 -->
Ngọc Hư Thanh là người ra tay đầu tiên, ngón tay bắn ra một tia kim quang hướng tới Đằng Khê, Thừ Hưu bước tới trước một quyền đã chặn được kim quang.
Đằng Khê nhảy lên vai Thừ Hưu, mượn lực nhảy lên một côn hướng tới Vụ Lâm Tôn mà nện xuống, Vụ Lâm Tôn một chùy ngăn trở ở đỉnh đầu.
Đằng Khê cảm thấy không ổn vừa nhìn lên thì một tia kim quang đã tới trước ngực, ầm một tiếng đã đánh bậc hắn ra xa.
Thừ Hưu lúc này cũng xuất hiện trước mặt Vụ Lâm Tôn, một quyền đấm vào ngực hất bay hắn ra ngoài.
"Ngọc Hư Thanh, ngươi lo tên lớn xác đi."
"Thừ Hưu, ngươi lo tên kim quang phiền toái đi."
Vụ Lâm Tôn và Đằng Khê vừa rồi thụ thương liền biết mình đã gặp đối thủ khắc chế, nên cần nhờ đồng bạn ngăn trở đối phương.
Đằng Khê tiếp tục một côn quất tới Vụ Lâm Tôn, khi hai binh khí giao nhau thì phía sau Đằng Khê xuất hiện một luồng khí bóng tối mờ ảo, một cái chủy thủ hướng cổ của hắn mà đâm tới.
Chủy thủ còn chưa tới đã bị một luân sắc nhọn đánh bậc ra ngoài, bóng đen lập tức hóa thành khói bay ra ngoài, Triệu Văn Đài thu luân về tay nhìn làn khói đen nói:
"Đánh lén, hèn hạ thật đấy."
Khói đen mờ ảo chỉ xuất hiện một khuôn mặt lão già, tu vi Hóa Thần viên mãn, lão tên là Sát Cổ.
Đám người Tôn Thức đang tu luyện thì nghe tin Vạn Niên cung đã chiếu cao thiên hạ cùng với Tiên Thiên thành tử chiến, hắn là muốn giúp đỡ ân tình ở Hoàn Thi quốc liền muốn giúp đỡ, Tiên Thiên thành thì quá xa, vừa hay chiến trường Lĩnh Nguyên Sơn lại gần đây, còn là đang yếu thế, bọn họ tới chính là đúng người đúng thời điểm.
Lui về một khoảng thời gian trước đây, ba vị Chí Thánh tán tu, Thái Hòa, Nhạc Tư và Mạc Tử đã xuất quan được một thời gian, cũng nói là hướng tới Lĩnh Nguyên Sơn trợ chiến, nhưng cho đến bây giờ vẫn không thấy bất cứ ai xuất thủ ở đây.
Sát Cổ chủy thủ trong tay lập tức hóa thành 7 thanh chủy thủ khác, làn khói lại đản sinh ra 7 bóng người cầm 7 thanh chủy thủ kia.
"Thất Niệm Vũ Phi Ảnh! Ta xem ngươi tự đại ngông cuồng được bao lâu.'
Sát Cổ lao lên cùng với 7 đạo bóng đen bao vây lấy Triệu Văn Đài ở giữa, không còn đường nào để tranh thoát 8 đòn công kích trực diện này.
"Luân Phiến, Hỏa Luân, Luân Chuyển Càn Khôn Thứ!"
Triệu Văn Đài ném 2 luân trong tay xoay tròn ở trong không trung, hắn lại cầm cự luân xoay vòng trên đỉnh đầu.
Tam luân xoay chuyển tạo ra gợn sóng hỏa diễm đánh bật 8 đạo bóng đen kia ra ngoài, một đòn này vậy mà hóa giải thế công hoàn hảo của Sát Cổ tạo ra.
"Kim Quang, Bát Tinh Chuyển..."
Kim quang bay tứ tung như là một quả lưu tinh kim sắc mất phương hướng, tới khi nó dừng ở đỉnh đầu của Thừ Hưu thì cơ thể của Ngọc Hư Thanh đã biến mất, xuất hiện lần nữa là ở trên đỉnh đầu Thừ Hưu, ngay vị trí kim quang dừng lại.
"Cước Bộ Kim Thi."
Ngọc Hư Thanh mũi chân lóe lên kim quang đá thẳng xuống đỉnh đầu của Thừ Hưu, rầm một tiếng chỉ thấy khói bụi ngập trời.
"Thao Thiên Quyền!"
Một bàn tay lớn nắm lấy cổ chân Ngọc Hư Thanh, một quyền phá tan khói bụi hướng tới đầu của hắn mà đấm tới.
"Chuyển."
Ngọc Hư Thanh vậy mà biến trở lại vị trí cũ, một quyền của Thừ Hưu cứ như vậy mà nện vào không trung, dư lực truyền ra khiến không gian rạn nứt.
"Một quyền rạn nứt không gian?!"
Năm vị Hóa Thần có chút kinh ngạc trước một quyền của Thừ Hưu, chỉ một quyền đã đấm nứt không gian, nhục thân cường đại tới mức khó tin.
"Thiên Lăng Côn, Nhất Côn Hạ Kích."
Đằng Khê bỏ qua đối thủ Vụ Lâm Tôn, một côn hướng tới Ngọc Hư Thanh mà bổ tới, Hộc Băng Nhi cũng vừa hay bị Hoàng Trung gần đó, nàng đổi hướng một chiêu đánh bậc Đằng Khê ra.
Tiên Thiên thành, một quản sự cảm thụ truyền âm thạch đưa tin liền dùng ý niệm xâm nhập vào, hắn lập tức kinh hãi sau đó chạy thật nhanh vào trong thành quát lớn:
"Cung chủ, cung chủ, một đám tán tu đang thừa lúc chúng ta đánh nhau, đang tiến hành cướp đoạt và sát hại người khác."
Hàn Vũ Thiên phun máu sau khi đón nhận đạo lôi kiếp thứ 30, hắn con ngươi xích hồng cắn chặt răng nói:
"Kẻ nào dẫn đầu trong đám tán tu? Nếu không có kẻ chống lưng thì đám tán tu rác rưởi đó không dám manh động như vậy."
Quản sự kia ôm quyền lập tức nói:
"Cung chủ anh minh, chính là 3 tên tán tu Chí Thánh, bọn chúng là kẻ dẫn đầu của cuộc cướp bốc này."
Hàn Vũ Thiên hấp thu ma khí xung quanh chữa trị thương thế do lôi kiếp tạo ra chậm rãi nói:
"Ra là vậy, tu thành Chí Thánh liền dám tới cướp bốc ở chỗ bản cung chủ, ngươi nói với lão già chấp pháp ở nơi đó, thả kẻ đó ra."
Quản sự lập tức kinh hãi quỳ gối xuống nói:
"Cung chủ! Tuyệt đối không được thả hắn ra, đây là tai họa ngập đầu của Vạn Niên cung."
Hàn Vũ Thiên phất tay giọng âm trầm nói:
"Ngươi cãi lời bản cung? Mau nói lão chấp pháp, thả hắn ra."
Quản sự thấy ánh mắt cung chủ lạnh đi lập tức lấy ra một khối ngọc thạch, nhanh chóng bóp nát ngọc thạch, ngọc thạch vỡ tan phóng ra một cột huyết quang xuyên thẳng cửu thiên.
Thùy Châu thành, nhận được tín hiệu lập tức phái người dùng phương thức tương tự truyền lại về những thành khác, những thành khác cũng làm cách tương tự cho đến khi những tòa thành xung quanh Vạn Niên Sâm Lâm phát ra hào quang màu đỏ.
Ở một góc nào đó trong Vạn Niên Sâm Lâm, một tòa tháp nhỏ có một lão già gầy gò gác ở ngoài cổng, lão ta thấy được ánh sáng màu đỏ trên bầu trời lập tức hiểu rõ.
"Chấp pháp nhận lệnh, cung chủ vạn tuế!'
Lão ta lấy ra một sợi dây chuyền đặt vào cái lỗ ở gần cổng vào tòa tháp, tòa tháp rung lắc bắt đầu sụp đỗ, tầng tầng phong ấn đủ loại khí tức bắt đầu tan rã.
Lão già chấp pháp lấy ra ngọc thạch bóp nát, lục quang lại xông thẳng lên cửu thiên báo hiệu lão đã làm xong nhiệm vụ.
Những cột sáng huyết sắc lại bắt đầu được thay thế thành lục quang truyền tới Tiên Thiên thành, Hàn Vũ Thiên thấy được cột sáng lục sắc thì trong mắt hiện ra vài tia phức tạp.
Khí tức Thánh Tông bạo phát hất bay đất đá, Thổ Tương bị phong ấn đã bắt đầu hoạt động gân cốt lại, Thổ Tương thấy được lão chấp pháp liền giơ tay hút lấy rồi bóp cổ nâng lên.
"Nói, Vạn Niên cung ở đâu?"
Lão chấp pháp không thở được nhưng vẫn là bình tĩnh nói:
"Đến Tiên Thiên thành khai chiến rồi."
"Khai chiến? Không phải bọn chúng còn đang liên minh đánh Tây Phỉ bọn ta à?"
Thổ Tuongu cau mày có chút khó hiểu, lão chấp pháp cười nói:
"Tây Phỉ đã bại, Thánh Tông trung vị cũng bị bỏ mạng dưới tay cung chủ bọn ta, toàn bộ thoái lui và bị truy sát chết sạch rồi."
Thổ Tương nhướng mày có chút không tin tưởng liền phóng hồn niệm xâm nhập vào trong kí ức của lão chấp pháp, moi ra được toàn bộ tình tiết ở trận chiến Tây Phỉ.
"Tiểu tử đó, không ngờ lại có năng lực một lần trảm Thánh Tông, vậy xem ra lão phu cũng được tự do tự tại rồi."
Thổ Tương không giận ngược lại còn như bỏ đi được một gánh nặng trong lòng, lão thành Thánh Tông là do kẻ khác chỉ điểm và bồi dưỡng, cái giá phải trả chính là làm tùy tùng của Tây Phỉ, bao năm nay bị dày vò xem như đã có được kết cục tốt.
"Cho lão gửi lời cảm tạ đến tên tiểu tử."
Thổ Tương thả lão chấp pháp xuống rồi phủi bụi quay người rời đi, lão chấp pháp vội vàng nói:
"Chậm đã, còn một việc ta thay cung chủ muốn chuyển lời đến ngươi."
Thổ Tương dừng lại liếc nhìn lão chấp pháp có chút nghi hoặc, lão chấp pháp không chút e sợ mà nói:
"Những kẻ giết toàn bộ Thổ tộc năm đó, vẫn còn sống."
"Cái gì?!"
Thổ Tương phẫn nộ bạo phát khí tức đánh cho lão chấp pháp phun máu tươi lui về sau, Thổ Tương tràn ngập sát ý nhìn chấp pháp nói:
"Làm sao các ngươi biết Thổ tộc? Thổ tộc lúc bị hại vẫn chưa có Vạn Niên cung cơ mà."
Lão chấp pháp ôm ngực nuốt vào một viên đan dược chống chọi nói:
"Tình báo Vạn Niên cung trải dài khắp Nam Cương quốc, huống hồ bọn ta còn có mối quan hệ không tồi với Thanh Hoa lâu, sự tình gì Vạn Niên cung muốn biết mà không có được chứ?"
"Ra là vậy."
Thổ Tương gật đầu đã hiểu cũng nhanh chóng hỏi:
"Bọn chúng hiện giờ đang ở đâu?"
Lão chấp pháp trong lòng như vỡ tan, lão chỉ là làm theo những lời cung chủ dặn dò, còn việc những kẻ giết Thổ tộc đang ở đâu thì lão không hề biết.
Cái bí mật Thổ tộc bị diệt này là do Giao lão nói cho Hàn Vũ Thiên, dù sao cả 2 cũng từng là bằng hữu chi giao, ít nhiều biết được một số bí mật của đối phương.
Hàn Vũ Thiên biết được Thổ tộc của Thổ Tương là bị tán tu sát hại, nên dùng toàn lực tình báo tra xét danh tính của những kẻ diệt Thổ tộc năm đó, quả nhiên là bọn họ vẫn còn sống, mà còn là cấp cao tu sĩ trong tán tu.
Hàn Vũ Thiên muốn đánh cược một cái bí mật những kẻ diệt Thổ tộc còn sống cho Thổ Tương biết, để nhận được một lần xuất thủ diệt tán tu của lão.
Tán tu là vấn đề vô cùng đau đầu của Hàn Vũ Thiên, trải qua vô số trận chiến đều là có tán tu tạo phản hoặc là cướp bốc ít nhiều, hắn muốn đề phòng lũ sâu mọt này thừa loạn mà gây thêm loạn, phải dựa vào ván bài Thổ Tương để giải quyết.
"Chấp pháp lão, bọn tu sĩ tán tu đã tới Hồng Tú thành, chuẩn bị cướp bốc."
Lão chấp pháp như bừng sáng lập tức hỏi:
"Dẫn đầu là kẻ nào?"
Đệ tử kia lập tức cung kính nói:
"3 tên tán tu Chí Thánh dẫn đầu."
Lão chấp pháp vui mừng quay người nhìn Thổ Tương nói:
"Thổ Tương tiền bối, 3 tên Chí Thánh kia chính là những kẻ dẫn đầu diệt Thổ tộc năm đó, lần lượt là Thái Hòa, Nhạc Tư và Mạc Tử."
Thổ Tương con ngươi co rút lại hai tay siết chặt nói:
"Hóa ra là giả chết, xem lão phu trừng trị lũ chó các ngươi, thù diệt tộc nhất định phải báo!"
Thổ Tương đạp mạnh xuống đất lao thẳng lên không trung, hướng tới Hồng Tú thành mà phi thẳng tới.