Bát Quan thành, Hàn Ma Viêm đã được giữ chức vị thành chủ, là do Hàn Vũ Thiên trước khi rời đi đã ban phát ý chỉ.
Hàn gia hiện tại chính là một cái gia tộc mạnh nhất Bát Quan, Hàn Vũ Thiên đã nện linh thạch nhiều vô số kể, còn giúp Hàn gia có lại công pháp hoàn chỉnh của Băng Tiên Điển.
Nên 3 năm vừa qua đã có Hợp Đan và Thiên Cảnh xuất hiện trong Hàn gia, tu sĩ trẻ tuổi thì mỗi người đều được ban Tẩy Tủy đan để tu luyện vượt xa người cùng thế hệ.
Hàn Vũ Thiên hiện tại đã đi được 10 ngày vẫn chưa thấy Nam Quan thành, vùng đất này thật sự rộng lớn, khiến hắn phải đẩy nhanh tốc độ mà đi.
Hai đứa trẻ Thanh Tuyền và Uy Lân vẫn đang đi theo dấu vết của vị tiền bối huyền bí, hai đứa trẻ chỉ là Phàm Cảnh không thể di chuyển lâu và bên được như Hợp Đan, nên dường như bị bỏ xa một đoạn đường rất dài.
Một con tắc kè với vô số gai sừng trên lưng đột nhiên từ trên cây nhảy xuống, thân thể nó bự như một con trâu vậy.
Tắc kè rít lên một tiếng chói tai đã lập tức đuổi theo sau hai đứa trẻ, Thanh Tuyền và Uy Lân lập tức hốt hoảng dốc toàn lực chạy trốn.
"Thứ ghê tởm này từ đâu chui ra vậy a."
Uy Lân vừa chạy vừa có chút tức giận quát ầm lên.
Một con hắc hổ từ trong hắc viêm chậm chậm bước ra, hai đứa trẻ còn đang ngơ ngác nhìn thì hắc hổ đã tới gần, nhe răng ra tỏ vẻ không ưa thích loài người.
Nó một lúc lâu nhìn hai đứa bé cũng chỉ lướt ngang qua, hai đứa trẻ thì hào hứng đi theo sau lưng hắc hổ.
"Ca ca, hắc hổ này hẳn là yêu thú tốt đi."
Thanh Tuyền đi theo sau hắc hổ cười vui vẻ hỏi, Uy Lân gật gật đầu nói:.
||||| Truyện đề cử: Sủng Tình: Sự Giam Cầm Cả Đời |||||
"Nếu xấu thì đã sớm ăn thịt chúng ta rồi, nên đi theo để được hắc hổ đại ca bảo vệ."
Hai huynh muội đã quyết định rất nhanh là đi theo con hắc hổ này, hắc hổ nghe được mắt cũng hơi giật giật.
Nó chậm rãi mà cao quý bước về phía trước, hướng nó đi là trùng với Hàn Vũ Thiên.
Thanh Tuyền và Uy Lân sau mấy ngày tò mò chọc phá đã thuần phục được hắc hổ, hai đứa trẻ trèo lên lưng nó rất vui vẻ được cưỡi đi.
Nói thật ra là hai đứa trẻ bị hắc hổ bỏ xa, nó phải quay lại nhiều lần bảo vệ, nên bất đắc dĩ mới cho bọn chúng ngồi trên lưng mình.
Bọn họ đi được một lúc lâu thì trời lại đỗ cơn mưa ào ạt, mưa như trút nước khiến cây cối nghiêng ngã, gió bão thổi vù vù làm cho hắc hổ có chút khó chịu.
Hàn Vũ Thiên ngẩn đầu nhìn trời hơi có chút cau mày, một khắc này hắn biết được thứ gì đó đang tới, từ trong mây đen một cái long trảo che phủ toàn bộ 30 dặm xuất hiện đè ép xuống.
"Đã lỡ đắc tội với ngươi rồi, thì nên đắc tội cho trót đi, ha ha ha."
Âm thanh mang theo khoái chí một trảo hạ xuống này có thể tiêu diệt được toàn bộ sinh linh ở đây.
"Khí tức ngươi lộ rõ như vậy rồi, ta dù thần hồn câu diệt thì Ác Long nhà ngươi cũng phải hôi phi yên diệt thôi."
Hàn Vũ Thiên không chút sợ hãi với một cái long trảo này, hắn chậm rãi đi về phía trước, mặc cho long trảo tự trời sập đang dần dần áp xuống.
Từ trong hư không xé ra một đạo vết nứt vô tận, toàn bộ sinh linh trên thế giới này lại đột ngột mất đi ý thức.
"Ngươi lại dám xâm nhập vào tiểu thế giới, phạm vào quy tắc thiên đạo, ta là Thủy Tổ của một phương tiểu vũ trụ này, hãy nhận lấy thiên phạt."
Một bóng người đột nhiên xuất hiện mang theo trời sao vô tận đánh vào long trảo và phía trên trời đen.
Hàn Vũ Thiên vẫn chỉ chống gậy bước đi không quan tâm tới những việc đang xảy ra, trong mắt lộ rõ ý cười khinh miệt con Ác Long.
Một biển sao đánh vào Ác Long, kế sau đó chính là vô số sợi xích vàng kim trói lấy nó, trực tiếp kéo nó ra khỏi vùng thiên địa này, trục xuất ra khỏi vùng tiểu vũ trụ.
Vị Thủy Tổ kia đứng ở đó nhìn về phía người thần bí vẫn còn đang bước đi kia, hắn có chút kinh ngạc cũng không mấy bận tâm, một cái phất tay liền khiến mọi thứ trở lại theo đúng quỹ đạo của nó, Thủy Tổ hóa thành bạch quang chui vào khe nứt rồi biến mất.
"Thủy Tổ nơi đây làm việc cũng thật mau lẹ."
Hàn Vũ Thiên có chút hài lòng về người ban nãy, hắn biết long trảo kia muốn giết mình, nhất định sẽ kinh động tới sinh linh đứng đầu chuỗi sinh mệnh, gọi là Thủy Tổ sẽ xuất thủ trục xuất Ác Long.