Editor: Minh An
Giang thành về đêm đèn sáng lấp lánh, ánh đèn trên cao ốc chiếu rọi rực rỡ lung linh.
An Tưởng không nghĩ hôm nay sẽ trở về muộn như vậy, bây giờ làm bữa tối thì khẳng định không kịp. Nàng sợ thằng bé bị đói, vì thế tùy tiện chọn một nhà hàng đưa An Tử Mặc vào ăn.
Hoàn cảnh của nhà ăn khá tốt, trang hoàng lịch sự tao nhã, chỉ là giá cả thực sự làm người ta phải nhíu lưỡi. Nếu là trước kia, khẳng định An Tưởng sẽ không nói hai lời đứng dậy chạy lấy người, chỉ là hiện tại....
Nàng đưa mắt nhìn về phía An Tử Mặc, chịu đau chọn vài món đồ ăn. Sau khi gọi món xong thì phục vụ mang chén trà lên, nàng nhấc chén trà chậm rãi thưởng thức hương vị của nó.
Có lẽ là thời điểm ăn cơm nên nhà hàng dần dần nhiều người lên.
Bàn bên cạnh là một nhà ba người, đứa nhỏ cũng tầm tuổi An Tử Mặc. Nó tươi cười ngọt ngào nằm trong ngực mẹ nó làm nũng, hình ảnh tốt đẹp lại hòa thuận.
An Tưởng nhịn không được cực kỳ hâm mộ. Từ khi nàng và An Tử Mặc ở chung với nhau đều chưa nói chuyện với nhau lần nào. Đa số đều là nàng lầm bầm lầu bầu. Thằng bé vốn không thích nói chuyện lại chán ghét người mẹ này, có lẽ cả đời nàng cũng không đợi được thằng bé làm nũng với mình.
“Mặc Mặc, con có muốn đến nhà trẻ không?” An Tưởng quên đi mất mát, ánh mắt ôn hòa nhìn vào An Tử Mặc đang ngồi đối diện.
Hai tay nhỏ của thằng bé đang ôm khuôn mặt, ánh đèn chiếu vào đôi mắt đen láy của nó sáng lung linh, làm đôi mắt kia có thêm vài phần ấm áp. Bất quá vẻ mặt nó như cũ vẫn thật lạnh, nhìn ảnh ngược ngoài cửa sổ không nói lời nào.
“Nhà trẻ sẽ có rất nhiều bạn nhỏ, như vậy con cũng sẽ không tịch mịch. Nếu như con thích, mẹ có thể...”
Lời còn chưa dứt, người phục vụ bưng đồ ăn lên đánh gãy lời nàng.
An Tưởng thở dài, chỉ có thể tạm ngưng đề tài này lại.
“Mặc Mặc ăn cơm trước đi.” An Tưởng cầm muỗng nhỏ đặt ở tay nó, thấy nó bắt đầu ăn mới chậm rãi cầm lấy chiếc đũa.
Hai người đang an tĩnh dùng cơm, có tiếng bước chân cách đó không xa truyền đến.
“An tiên sinh, mời đi bên này.”
An?
Năm ngón tay An Tưởng nắm chặt, không dám ngẩng đầu nhìn lên.
Ở khoảng cách gần, khuôn mặt quen thuộc kia đã khắc sâu vào linh hồn nàng.
Thần sắc hắn ôn nhuận, giống như trong ký ức của nàng, nhẹ nhàng lại có lễ.
An Ngạn Trạch.
Đường huynh* của nàng.
*đường huynh: anh họ xa.
Tiếng người ồn ào chung quanh nháy mắt biến mất, hô hấp An Tưởng đình trệ, bình tĩnh đuổi theo thân ảnh đang đi xa, thần sắc nàng chợt hoảng hốt.
Trong bốn năm sống ở thân thể này, đây là lần đầu tiên An Tưởng thấy tộc nhân của mình. Rõ ràng ở cùng một thế giới, cùng một thành phố lại chưa từng có bất luận tiếp xúc gì với nhau. Hôm nay chính là lần đầu tiên.
Nàng chưa từng nghĩ sẽ gặp lại bọn họ.
Thân ảnh kia tạm thời chưa phát hiện sự tồn tại của nàng, đi theo người phục vụ chậm rãi biến mất ở hành lang.
An Tưởng thu hồi tầm mắt, nhìn bữa tối phong phú trước mắt lại không muốn ăn.
Nàng buông chiếc đũa, dựa lưng vào ghế nhìn ra ngoài cửa sổ. Ảnh ngược của kính hiện lên khuôn mặt tái nhợt lại vô thần. Trong khoảng khắc đó, những ký ức vốn đã phủ bụi nháy mắt như hiện lên trước mắt nàng.
An gia là gia tộc lớn, An Tưởng có năm đường huynh lớn hơn mình. Trong đó có bốn người lấy việc đùa cợt, nhạo báng nàng làm niềm vui. An Ngạn Trạch chính là người duy nhất không làm như vậy, hắn là huynh trưởng tốt nhất của nàng.
Hắn không bắt rắn dọa nàng, cũng không dùng ngôn ngữ vũ nhục nàng, càng không ném bùn vào người nàng.
Mỗi lần đến yến hội, khi An Tưởng bị nhốt thì đều là An Ngạn Trạch trộm đồ ăn đưa cho nàng.
Sinh mệnh của An Tưởng chưa từng cảm nhận được ấm áp. Một người định sẵn sẽ không được sống dưới ánh mặt trời như nàng chỉ có thể đau khổ sống trong đêm tối.
Đối với cái chết của mình, nàng không tiếc cũng chẳng hận, cũng chưa bao giờ hối hận đã vứt bỏ thân phận huyết tộc trở thành một nhân loại nhỏ bé. Chỉ là ngẫu nhiên, ngẫu nhiên sẽ nghĩ có người nào còn nhớ rõ mình không? Khi nhìn đến cái tháp cao kia, có từng tiếc hận cho nàng?
An Tưởng vẫn luôn không động đũa, sự im lặng chưa từng có này khiến cho An Tử Mặc chú ý.
“Ê.” Cậu không nhịn được gọi nàng một tiếng.
An Tưởng hoàn hồn, bộ dáng An Tử Mặc trước mắt trở nên mơ hồ. Nàng cúi đầu hoảng loạn lau nước mắt trên mặt.
An Tử Mặc nhíu mày: “Bà vừa khóc à?”
“Mẹ không có, không có khóc.” An Tưởng gắt gao che đôi mắt lại, không muốn cho thằng bé thấy bộ dáng chật vật của mình. Nhưng lại không nhịn được khóc nức nở, “..... Chỉ là mẹ có chút khổ sở.”
Khổ sở?
Có gì mà khổ sở?
Đối với một người không cảm nhận được buồn vui như An Tử Mặc, mấy việc khóc lớn rồi cười to trong mắt cậu cũng chỉ là làm việc ầm ĩ vô nghĩa thôi.
An Tử Mặc cắn cái thìa, yên lặng đem âm lượng thuật đọc tâm chỉnh cao lên.
[Mình là một người lớn, phải kiên cường, không được khóc.]
[Con trai nhìn thấy sẽ chê cười.]
[Không thể làm thằng bé lo lắng.]
[Chỉ là ô ô ô ô ô.....]
Trừ bỏ tiếng khóc trong nội tâm của An Tưởng, tiếng lòng của người trong phạm vi nửa thước cũng truyền đến tai cậu.
Cậu tâm phiền ý loạn, một lần nữa điều chỉnh âm lượng của thuật đọc tâm về mức nhỏ nhất.
“Được rồi, tôi sẽ đi nhà trẻ.”
Ai??
An Tưởng dừng khóc, hai mắt đẫm lệ mông lung, không thể tin tưởng nhìn An Tử Mặc.
Cậu bé ăn uống no đủ, đung đưa cẳng chân, trên mặt không chút để ý.
“Mỗi ngày nghe bà khóc cũng thật phiền.”
Trong giọng nói biểu lộ sự ghét bỏ nồng đậm.
An Tưởng luống cuống tay chân lấy khăn giấy ra lau nước mắt. Giọng nói mềm mại giờ phút này do khóc thút thít mà trở nên nặng nề, “Không phải ngày nào mẹ cũng khóc.”
Nàng chỉ là ngẫu nhiên... Khóc như vậy thôi.
Bất quá...
“Mặc Mặc, thấy mẹ khóc con đau lòng sao?”
An Tử Mặc không nghĩ tới đột nhiên nàng lại nói như vậy, đuôi mắt cậu bé nhảy dựng, ánh mắt lảng đi.
Giờ phút này, trong cặp mắt đào hoa trong suốt đối diện cậu tràn ngập mong đợi, nước mắt mông lung, lóng lánh, lông mi quên cả chớp mong đợi nhìn cậu. Truyện Nữ Cường
Bị một đôi mắt như vậy gắt gao nhìn chăm chú, đột nhiên An Tử Mặc cảm thấy hít thở không thông.
Đau lòng?
Đùa cái gì vậy?
Cậu mắc bệnh không cảm nhận được vui buồn, đau lòng cái quỷ.
Kiếp trước khi cậu cùng mẹ cậu cảm tình bất hòa, đối với người mẹ này cậu chỉ có ấn tượng là bà ta dễ giận và bạo lực, chưa từng thấy bà ta yếu đuối bao giờ. Hiệu ứng bươm bướm quả nhiên là thần kỳ, có thể biến bà ta thành bộ dạng kỳ quái như vậy, không nhìn ra được tính cách.
Nhưng dù bà ta biến thành bộ dáng gì thì vẫn như cũ là người An Tử Mặc ghét nhất. Điều này sẽ vĩnh viễn không thay đổi.
“Mẹ biết mà. Mặc Mặc chỉ là không thích nói chuyện thôi, chứ đáy lòng vẫn là vô cùng ôn nhu.” Nguyên bản An Tưởng đang khổ sở cuộc sống gia đình cũ của mình giờ phút này liền hồi phục.
Có lẽ bảo bối Mặc Mặc của nàng cũng không phải là ngốc mà chỉ là đơn thuần không thích nói chuyện, chứ kỳ thật nội tâm cậu bé ôn nhu, hiểu chuyện hơn bất kỳ bạn nhỏ nào.
“Kể cả con có không muốn đi nhà trẻ cũng không sao, mẹ cũng có thể dạy con.” An Tưởng cũng không quá muốn cho thằng bé đi nhà trẻ. Có bạn nhỏ để chơi cùng thật sự không tồi, nhưng nếu để thằng bé bị các bạn bắt nạt dẫn đến chấn thương tâm lý thì thật không tốt.
Nàng, nàng nỗ lực cũng có thể dạy!
Bà cũng có thể dạy?
Lời này là nghiêm túc?
Khóe môi An Tử Mặc xệ xuống, hoàn toàn đem hai chữ “kinh thường” viết trên mặt.
Đương nhiên cậu không muốn đi nhà trẻ, nhưng cậu cũng không muốn mỗi ngày cùng ở với người phụ nữ đáng ghét này. Trong khoảng thời gian không thể thoát ly gia đình này, An Tử Mặc tình nguyện ở nhà trẻ ăn no chờ chết.
“Tôi đi học, tôi muốn đi.”
“Được rồi.” Thấy cậu bé khăng khăng, An Tưởng lại không ngăn cản, “Thế để trở về mẹ sẽ tham khảo thật kỹ để chọn nhà trẻ tốt nhất cho con nhé!”
Nhà bọn họ có chút xa xôi, xung quanh không có trường học. Muốn tìm thì phải vào trong thành phố mới tìm được, tốt nhất là ở gần tiệm trà sữa, như vậy đưa đón cũng tiện. Nếu thật sự không tìm được chỗ nào thích hợp... Chỉ có thể phải chuyển nhà.
An Tưởng quyết định hôm nay trở về sẽ lên trên mạng tìm hiểu kỹ càng, tỉ mỉ. Sự việc liên quan đến tiền đồ của con mình, không được gấp, phải cẩn thận.
Ăn no uống kỹ, An Tưởng tay trái xách túi, tay phải túm An Tử Mặc đi tính tiền.
“Tổng cộng là 588. Đây là hóa đơn của cô.”
An Tưởng lấy hóa đơn đang định rời đi thì cánh tay bị một bàn tay to gắt gao xiết chặt.
“Tưởng Tưởng?”
Thanh âm của đối phương tràn đầy kinh ngạc.
Thân thể An Tưởng cứng đờ, hoàn toàn không nghĩ tới lại gặp nhau ở chỗ này.
Nàng khẩn trương mím môi, cố gắng trấn định mà quay đầu lại, không e dè đón nhận đôi mắt kinh ngạc kia.
An Ngạn Trạch không có thay đổi gì so với mấy năm trước, vẫn anh tuấn ưu tú như xưa. Tay nắm An Tử Mặc của nàng hơi chặt lại, giả vờ xa lạ nhìn thẳng hắn.
“Trạch ca, anh nhận sai người rồi.” Lúc này có hai thanh niên cao lớn từ sau đi tới, đánh tan không khí giằng co. Trong đó có một người rũ mắt khinh miệt liếc An Tưởng một cái rồi chậm rãi thu rồi, “Cô ta làm sao có thể là người đó?”
“..... Đúng, cô ấy không phải.” Hầu kết An Ngạn Trạch lăn lội, môi nỉ non. Hắn hoảng hốt vài giây, nuối tiếc buông tay ra, lùi hai bước nhỏ để kéo ra khoảng cách, ôn nhu xin lỗi An Tưởng, “Xin lỗi cô, cô lớn lên hơi giống với em gái của tôi nên tôi không khỏi nhận cô bé thành cô, còn tưởng rằng...”
Trạch ca nhớ kỹ nàng.
Cái ý niệm chợt lóe qua này khiến trong lòng An Tưởng rung động.
Trạch ca nhớ kỹ nàng, cũng có lẽ chỉ có Trạch ca còn nhớ thương nàng.
Hốc mắt nàng lại bắt đầu cay cay, không khỏi rũ mi mắt xuống che đi thần sắc dưới đáy mắt, trầm mặc bế An Tử Mặc đi ra khỏi nhà hàng.
“Trạch ca anh cũng thật là, sao lại nhận sai người được cơ chứ?”
“Bất quá cô ấy cũng khá giống phế vật kia.”
“Lại nói tiếp phế vật kia còn đang nằm trên giường bệnh, tại sao không chết luôn đi nhỉ...”
Hai người trò chuyện với nhau một chữ cũng không lọt khỏi tai An Tưởng. Thanh âm càng lúc càng nhỏ đi, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Khuôn mặt An Tưởng bình tĩnh lại tái nhợt. Nàng ngồi vào xe trở về nhà, toàn bộ hành trình lẳng lặng phát ngốc với phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Hệ thống nói thân thể này sẽ tử vong.
Chỉ là hiện tại...
Đột nhiên An Tưởng không muốn chết đi. Kỳ thật cứ làm một con người như vậy cũng khá tốt, không có bất kỳ liên quan gì cùng gia đình của nàng, không phải thấy những gương mặt kia trước mặt mình nữa.
Trong xe an tĩnh, bên tai nàng quanh quẩn tiếng hô hấp đều đều thật nhỏ.
Không biết từ khi nào An Tử Mặc đã ngủ, đầu nhỏ dựa vào kính xe. Giữa mày hơi nhíu, biểu tình hung dữ lại có phần bất an.
Mặc Mặc.
Mặc Mặc của nàng.
An Tưởng chậm rãi tới gần, nhẹ nhàng ôm An Tử Mặc trong ngực mình.
Cậu bé chậc chậc lưỡi, khuôn mặt nhỏ chôn trong lồng ngực của An Tưởng. Vẻ mặt lúc ngủ của cậu bé sạch sẽ lại tốt đẹp, đáng yêu đến nỗi làm An Tưởng không nhịn được muốn hôn một cái.
Nàng cúi đầu, ôn nhu đặt môi mình lên lông mi của đứa nhỏ.
“Mặc Mặc...” An Tưởng vuốt ve mặt cậu, thấp giọng nỉ non, “Mẹ chỉ có con thôi.”
Nếu có biện pháp nào có thể làm linh hồn của nàng ở lại trong thân thể này lâu dài, dù có phải trả giá lớn như nào nàng cũng đều nguyện ý.
Nếu thân thể này chết đi, nàng trở về An gia, khi gặp lại An Tử Mặc, thằng bé có nhận ra mình không?
Có lẽ sẽ không.
Khi đó bọn họ chỉ là những người không có quan hệ huyết thống, không có liên quan, là người xa lạ.
Nhưng nói không chừng...
Nói không chừng nếu nàng nỗ lực thì thằng bé sẽ gọi nàng một tiếng dì.
A, dì cũng được.
Tưởng tượng đến đứa con thân sinh của mình có khả năng gọi mình là dì, hốc mắt An Tưởng đỏ lên, không nhịn được lại muốn khóc.
- ---------
Chương mới đây nha các nàng!!
Cảm ơn các nàng đã ủng hộ!!
Tiếp tục ủng hộ chúng mình bằng việc đọc truyện trên wordpress: montymonsterschool.wordpress.com/ và wattpad: https://www.wattpad.com/user/montymonsterschool nha!!
Chúc các nàng một ngày vui vẻ!!