Tên của ta là Tiểu Hổ, đây là tên mà chủ nhân đã đặt cho ta a!
Mặc dù ta gọi là Tiểu Hổ, nhưng ta một trăm phần trăm là loài mèo! Thật không rõ tại sao chủ nhân muốn gọi tên ta là Tố Tiểu Hổ nữa!
Chủ nhân của ta sống một mình ở trong núi làm ẩn sĩ, mỗi ngày sinh hoạt giống y như thần tiên, ăn được rất ít, có khi thậm chí ta cảm thấy chủ nhân có thể đoạt huy chương về người ăn ít nhất so với ta là mèo còn ít hơn.
Chủ nhân luôn thích mặc toàn thân một màu trắng, trùng với màu của núi tuyết, có lúc ta nhìn nhìn mãi mà chẳng thấy chủ nhân ở đâu cả. Không phải là vì ta đần, mà là khắp núi đều là tuyết, chủ nhân lại mặc áo trắng như thế, thật sự rất khó phân biệt ra được đâu là chủ nhân đâu là tuyết a.
Ta thích nhất là nằm cuộn tròn trong lồng ngực của chủ nhân, thật ấm áp, trong vùng núi quanh năm tuyết phủ trắng xóa như thế này, đây là nơi ấm áp nhất ta có thể nằm a.
Chủ nhân nói ta là một con mèo nhỏ ưa làm nũng, điều đó thực không đúng a! Tiểu Hổ chỉ là sợ lạnh mà thôi...
Giờ đây chủ nhân người bỏ lại một mình mèo ta Tiểu Hổ ở nhà, bảo là muốn đi ra ngoài tìm một người bạn trở về cho Tiểu Hổ chơi đùa a.
Meow ô ô ~~~~~ buồn quá a!
Ta nhìn chung quanh một chút, chẳng có cái thứ gì có thể dùng để giết thời gian cả. Nước cùng lửa đều là chủ nhân không cho ta chơi, chủ nhân nói hai cái kia đều vô cùng nguy hiểm.
Nhớ có một lần, ta nhìn thấy ở bên trong cái ao có một con Tiểu Hổ khác, liền muốn sử dụng trảo đập vô mặt nó, nhưng mà vừa đụng tới nó, nó cũng giơ trảo lên, ta có cảm giác như nó đang kéo ta xuống, không cẩn thận mà mất thăng bằng nên toàn bộ thân mèo cứ như vậy mà té xuống ao, sau đó...
Ô ~~~ ta phát giác ta là một con mèo không biết bơi... Meow Meow ô ô ~~~~~ thật sự là rất mất mặt a.
Từ đó ta liền rút kinh nghiệm đau thương lần trước mà răm rắp nghe theo lời chủ nhân căn dặn, bằng không thì ta sẽ chết một cách không rõ ràng, vậy là chết người vô tội rồi đó.
Cho nên hiện tại mới có cảm giác buồn bực như thế này…
Hảo chờ mong a, chủ nhân sẽ tìm người bạn như thế nào cho Tiểu Hổ đây? Nếu cho ta đi cùng thì sẽ không buồn chán như thế này, đúng hay không?
Đợi a đợi, cho đến khi hai mắt ta không thể mở lên được nữa, ta liền phi lên cái giường quen thuộc của chủ nhân, nằm phịch xuống ngủ.
“Tiểu Hổ, ngươi cái con mèo lười này, lại đi ngủ?” Một bàn tay ấm áp sờ sờ gãi gãi đầu của ta.
Uh…chờ đã, là mùi hương của chủ nhân a!
Meow ~~~~ mắt mèo mở to, chủ nhân trở về, vậy là tìm được bạn cho Tiểu Hổ rồi hả?
Chủ nhân ôm lấy ta đi ra bên ngoài, chứng kiến ngoài cửa có một cái lồng bằng thiếc, bên trong chắc là người bạn nào đấy sau này sẽ chơi cùng với Tiểu Hổ a!
“Grừ ~~~~~” nghe thấy tiếng kêu của bạn, trực giác nói cho ta biết bạn này chắc chắn không phải mèo.
Rời khỏi vòng tay ôm ấp của chủ nhân, đi đến lồng sắt bên cạnh ta dạo qua một vòng, chứng kiến bên trong cái lồng chính là loài động vật đó, thiếu chút nữa ta sợ hãi kêu to.
Cái kia... Đó thật sự là một con hổ a!
“Thấy sao nào? Hôm nay rất lâu ta mới tìm được nó đó a! Tiểu Hổ không được khi dễ người ta nha!” Chủ nhân không có phát giác ra nỗi sợ hãi trong lòng ta, mà còn mặt mày tươi cười rạng rỡ khuyên răn ta.
Chủ nhân thật ngốc! Hắn không phát giác rằng chính mình đã tìm thấy một con hổ sao?
Ta chỉ là một con mèo nho nhỏ, như thế nào khi dễ nó chứ!
“Tiểu Hổ thì đã có rồi… Vậy sau này cứ gọi ngươi là Đại Hổ đi!” Chủ nhân nhìn nhìn nó trong lồng, đặt tên cho nó, “Dạo này mèo thực sự phát triển nhanh quá a…Thật kỳ quái, một con mèo có thể lớn đến như vậy sao?”
Chứng kiến chủ nhân vừa ngâm ngâm tự nói, vừa đi vào trong nhà. Hơn nữa… Oa đóng cửa lại rồi.
Meow ô ô ~~~~~ chủ nhân bỏ lại ta - một con mèo ở ngoài đường rồi!
Ô... Ta là một con mèo đáng thương bị chủ nhân bỏ quên. Ô... Lạnh quá a! Chủ nhân tại sao còn chưa mở cửa để cho ta đi vào?
“Này! Ngươi đừng có nháo nhào lên được không?!” Trong lồng... Đại Hổ đã lên tiếng rồi, ta không khỏi run lên cầm cập. Không có biện pháp, ai kêu ta là một con mèo vô dụng chứ!
“Ngươi run cái gì mà run! Thật đúng là chưa thấy qua con hổ nào vô dụng như ngươi!!”
Con hổ? “Ta không phải hổ! Ta là mèo!”
Mặc dù sợ nó, nhưng mà thân phận ta là một con mèo nhỏ đáng yêu tuyệt đối không thể bị người... Bị hổ ngộ nhận a.
Thế là ta cố lấy dũng khí lớn nhất cùng nó nói chuyện.
“Hắc hắc, tiểu quỷ, ngươi thật vô dụng a! Rõ ràng là hổ, còn muốn gạt ta?” Nó hừ lạnh một tiếng.
“Thật mà! Ta thật là mèo không có lừa ngươi.” Chúng ta rõ ràng là đang trò chuyện cho qua ngày mà! [ ý em là có một vấn đề mà nói mãi]
Trên đời này, ta đúng là một con mèo kiên nhẫn nhất a, đúng hay không? Ta rõ ràng cùng một con hổ nói chuyện trên trời!
“Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?” Nó hỏi.
“Hai tuổi.”
“Ta so với ngươi lớn hơn một tuổi, ngươi sau này phải kêu ta là Hổ ca ca biết không!” Nó bày ra vẻ mặt “Có việc cứ tìm ta”, bộ dạng như một hảo ca ca thực thụ.
Hổ ca ca so với ta lớn hơn một tuổi, nhưng mà thân hình lại khác nhau rất nhiều a.
Meow ô ~~~~~ lạnh quá...
“Tiểu quỷ, ngươi lạnh thì tiến đến đây nhanh!” Hổ ca ca rất lớn, chiếm hết diện tích cả cái lồng nhưng vẫn cố nhượng ra một chỗ trống, ngoắc ngoắc ta lại nằm chung.
Ta nhìn nhìn nó, có chút lo lắng có khi nào nó sẽ đem ta ăn tươi hay không...
“Vào đây nhanh lên!”
Được rồi, vẫn là nên vào đi thôi! Bị ăn so với chết cóng tốt hơn a! [em nó cũng đần =]] ]
Ta lách thân mình vào, lách vào a, thoáng một cái đã tiến vào bên trong. Tại bên cạnh nó ngồi xổm xuống, a, quả nhiên lồng sắt so với bên ngoài ấm hơn nhiều.
Lách vào a lách vào, cái lồng chật quá khiến ta phải nằm dựa vào trên người nó, cọ a cọ, ô cái bụng của Hổ ca ca hảo ấm a, so với lồng ngực của chủ nhân còn ấm hơn!
“Ngươi thế nào lại lạnh đến như vậy? Ta chưa thấy qua một con hổ nào lại sợ lạnh như ngươi...” Hổ ca ca dùng móng vuốt sờ sờ đầu của ta, kỳ quái mà nói.
“Ta là mèo!” Ấm áp, khiến cho cơn buồn ngủ của ta lại ập đến, nhắm mắt lại ngủ trước đã, muốn làm sáng tỏ thân phận ta là mèo nói sau đi.
“Ngươi tiểu quỷ này, sao lại không biết mình là hổ hay là mèo hả?”
>_<...Hổ ca ca thật đần mà! Đến bây giờ vẫn còn đinh ninh ta là hổ...
Buổi sáng hôm sau lúc thức dậy, phát giác chính mình vẫn còn đang nằm trong lồng ngực của Hổ ca ca, nhưng là chúng ta đều ở trong phòng cả rồi.
Chủ nhân áy náy để tỏ lòng “sám hối” chính mình đem chúng ta nhốt ở ngoài phòng, mà nấu thiệt nhiều đồ ăn ta rất thích cho chúng ta ăn a!
Chủ nhân đến bây giờ vẫn còn tưởng rằng hắn tìm thấy một con mèo, mà Hổ ca ca cũng vẫn cho rằng ta là một con hổ...
Thật sự là hai tên đần!
Từ lúc Hổ ca ca đến đây, cuộc sống của ta trở nên muôn màu muôn vẻ hơn, nó sẽ kể một ít chuyện bên ngoài cho ta nghe, tỷ như Tuyết Sơn, Kính Hồ, đại loại mấy cái sông băng mà nó biết. Có thiệt nhiều thứ đồ vật ta đều chưa có xem, cũng không nghe chủ nhân nhắc tới, nghe nó nói mà ta mở to mắt há hốc mồm.
Bất quá ta tuyệt không muốn đi xem, bởi vì ta không nỡ xa chủ nhân!
Một hôm, chủ nhân đi ngủ, Hổ ca ca cùng ta ở ngoài cửa chơi. Nói là chơi, kỳ thật chỉ có ta ở trên bụng của Hổ ca ca lăn qua lăn lại mà thôi.
Ta rất thích da lông trên người Hổ ca ca, vừa mềm vừa ấm ấm vô cùng thoải mái.
Đột nhiên, Hổ ca ca đem ta từ trong người giấu ra đằng sau, khẩn trương mà nhìn trước nhìn sau, nhìn đông ngó tây.
“Tiểu quỷ, nhanh đi tìm một chỗ trốn đi!” Hổ ca ca nói.
Ta mới không đi đâu! Mặc dù không rõ lắm chuyện gì đang phát sinh, nhưng mà bằng trực giác của một con mèo nhỏ, ta biết rõ nhất định là có động vật nào đó hướng bọn ta đi tới.
“Hắc hắc! Ta tưởng rằng ai, hóa ra là hai động vật nhỏ a.” Một đoàn chó săn hiên ngang đứng trước mặt bọn ta, cho dù hổ ca ca là con hổ, nhưng đối phương là một đoàn chó săn, Hổ ca ca tuyệt đối ứng phó không được.
“Tiểu quỷ, ngươi còn ở lại đây làm cái gì? Nhanh đi trốn đi!” Hổ ca ca không quay đầu lại, đây là lần đầu tiên ta chứng kiến bộ dạng nó sợ hãi như vậy.
“Huynh đệ chúng ta đói đã lâu rồi, hiện tại liền dễ dàng tìm được một ít thức ăn, coi như các ngươi không tốt số rồi.”
Nói xong, một đoàn chó săn nhào vào chúng ta, Hổ ca ca dùng chân sau đem ta đá sang một bên.
Ta nhìn thấy Hổ ca ca cùng chúng đánh nhau, Hổ ca ca chảy rất nhiều máu.
Ta rất muốn hỗ trợ, nhưng mà không biết nên giúp như thế nào.
A, lúc này chủ nhân từ trong nhà đi ra, hắn vung tay lên, đám chó săn kia lập tức bị ném đi rớt xuống rất xa, một đòn đó của chủ nhân khiến bọn chúng thật sự là không dậy nổi!
Ta chạy đến bên người Hổ ca ca, bị thương rất nặng a, Meow ô ô...
“Tiểu quỷ, may mắn... May mắn ngươi không có việc gì.” Nói xong Hổ ca ca đã hôn mê bất tỉnh.
Chủ nhân bắt nó ôm vào trong phòng trị liệu, ba ngày sau, Hổ ca ca mới tỉnh lại.
“Grừ ô... Đau quá...” Nghe được tiếng kêu của Hổ ca ca, ta lập tức xông qua, thay nó thè lưỡi ra liếm mấy nơi bị thương.
“Ngươi ngốc quá! Bị thương đến nỗi này!” Ta lúc này mới nghĩ đến, “Khi đó ngươi chỉ cần chạy đi sẽ không có chuyện gì đâu!”
Ta biết rõ nó có thể chạy trốn thật nhanh.
“Nếu ta chạy đi, ngươi sẽ bị bọn chúng ăn đó! Ngốc!”
Thì ra là vì bảo vệ ta... Ta cảm động tiếp tục thay nó liếm liếm.
“Ta sẽ không để cho con hổ ta thích bị khi dễ, sỉ nhục...” Mặc dù thanh âm rất nhỏ, nhưng ta vẫn nghe được không sót một chữ. [ A ha ha, tỏ tình…hý hý ]
Ta vì xấu hổ mà mặt hồng cả lên, may mắn có chíp bông, bằng không đã bị nhìn thấy mất rồi...
“Tiểu quỷ ngươi thật vô dụng, sau này ta phải dạy ngươi bản lĩnh làm một con hổ là như thế nào mới được.” Hổ ca ca nói như vậy.
“Ta không phải hổ!” Ta rõ ràng là mèo, tại sao nó cứ muốn nói ta là hổ?!
Làm cho lòng tự tôn con mèo nhỏ ta đây bị tổn thương mà!
“... Đau quá.” Hổ ca ca muốn giơ vuốt đụng đụng ta, lại đụng phải miệng vết thương đau nhức mà rống một tiếng.
Ta ngay lập tức lại liếm liếm...
“Hai con mèo nhỏ thật đáng yêu ghê...” Chủ nhân đi ra thấy chúng ta như vậy, vẻ mặt buồn cười mà nói.
>_<... Chủ nhân cùng Hổ ca ca đều ngốc.
Cứ như vậy, một người một hổ một mèo sống ở dưới chân núi, thật hạnh phúc a...
Chủ nhân cùng Hổ ca ca đều rất sủng ta.
Nhưng mà, hổ ca ca bỏ qua rất nhiều cơ hội có thể ăn ta...
Bất quá, ta còn muốn làm sáng tỏ một chút ta là con mèo nhỏ không phải hổ!