CHƯƠNG 11
Vì sao chủ nhân và Huyễn Phong đều nói Hổ ca ca rất ôn nhu với Tiểu Hổ a?
Hổ ca ca cũng có lúc rất hung hăng mà! Lúc đó Tiểu Hổ rất đáng thương đó.
Tuy Hổ ca ca rất thương ta, nhưng lúc hắn dữ lên Tiểu Hổ cũng rất sợ, dù sao hắn cũng là con hổ a! Mà Tiểu Hổ ta chỉ là một con mèo đáng thương…
Đúng rồi, ta còn chưa kể cho các ngươi biết Hổ ca ca hung dữ như thế nào a!
Nhìn qua trái, nhìn qua phải, nhìn lên trên, nhìn xuống dưới…
Ừm, Hổ ca ca không có ở đây, Tiểu Hổ sẽ nói nhỏ cho ngươi nghe, đem cái lỗ tai tới gần đây chút đi.
Ví dụ như buổi sáng hôm nay a, vì ngày hôm qua bị Hỏ ca ca kéo làm “vật lý trị liệu” cả đêm, cho nên Tiểu Hổ không thể xuống giường nổi, nhưng Hổ ca ca lại muốn cùng ta xuống giường ngắm cảnh đẹp buổi sáng.
Còn nói cái gì nha “Tiểu quỷ, mau dậy a, chim chóc đều đang ăn trùng hết rồi kìa.”
Meow ô~~~~ Tiểu Hổ không ăn trùng, Tiểu Hổ ăn cá cơ… Còn có a, Tiểu Hổ không phải là chim, là con mèo con nha. Là một con mèo con đáng thương bị Hổ ca ca gọi tỉnh.
Đương nhiên, Tiểu Hổ làm sao có thể dậy nổi, ta rất mệt nha!
Thế là lại ở trên giường không thèm dậy.
“Tiểu quỷ! Ngươi không dậy, ta sẽ tiếp tục ăn ngươi a!” Hổ ca ca nhào tới người ta.
Nghe chưa? Nghe chưa? Hắn nói muốn ăn con mèo đáng thương là Tiểu Hổ ta đây a.
Meow ô~~~~ Không nên ăn Tiểu Hổ nha!
Thế ở ở dưới thân Hổ ca ca không ngừng giãy dụa đào thoát, nhưng mà không nhúc nhích nổi.
Meow ô~~~~ Hắn… lại cứng lên nữa rồi kìa…
“Tiểu quỷ, ngươi không muốn dậy thì thôi a! Chúng ta làm chuyện khác vậy…” Hổ ca ca hôn hôn.
Nhưng mà… không phải Hổ ca ca nói muốn “ăn” ta sao? Sao lại trở thành giúp Hổ ca ca chữa bệnh vậy?
Còn có còn có a, ngày hôm qua nữa, Hổ ca ca vì chọc cho ta sinh khí, cho nên phải biến thành bộ dáng con cọp, để mặc ta cả ngày sờ sờ mao mao trên người của hắn.
Tiểu Hổ rất thích a, nhưng mà trời mới vừa sáng lên, Hổ ca ca đã lập tức biến lại thành người, rồi ôm ta vào trong ngực không ngừng sờ mó, còn lè lưỡi ra liếm người ta nữa chứ.
Meow ô~~~ Đã nói không thể ăn Tiểu Hổ rồi mà!
Ngứa , chơi không vui nha.
Đẩy đẩy Hổ ca ca ra, hắn đã nói là hôm nay không xằng bậy nữa mà.
“Tiểu quỷ, ngươi đẩy ra làm cái gì nha? !”
Meow ô ~~~~ hắn rống ta. . .
Nghe chưa? Hổ ca ca lại hung ta!
Ô. . . Bẹt miệng, xoay người, ngồi xổm trên mặt tuyết vẽ vòng tròn. . .
“Tiểu quỷ, ngươi đây là làm gì?” Hổ ca ca đi đến trước mặt ta.
Quay đầu, không thèm để ý tới hắn!
Hổ ca ca nằm trên tuyết, ngửa bụng, nhìn thấy đám lông vừa dài vừa mềm mịn…
“Vì hay nhìn thấy Huyễn Phong làm như vậy, cho nên Tiểu Hổ bắt chước.” Nhìn đám lông dày mềm mềm trước mặt, Tiểu Hổ quyết định để ý thêm chút nữa.
Đem mặt chôn trên bụng Hổ ca ca cọ qua cọ lại, nhìn thấy cái kia bắt đầu ngạnh ngạnh lên.
Hắc hắc! Lần này Tiểu Hổ mặc kệ hắn luôn, coi như trừng phạt hắn đi a…
Nhìn gương mặt đỏ hồng của Hổ ca ca, chơi vui thật!
Đương nhiên, Tiểu Hỏ không có dám nói ra a!
“Tiểu quỷ, ngươi đang cười cái gì?” Ngay lúc ta vừa nghĩ đến, Hổ ca ca liền hỏi.
“Không có gì.” Vội lắc đầu phủ nhận.
Tiểu Hổ có ngu đâu, đương nhiên là sẽ không nói ta đang cười hắn a.
“Không có mới là lạ, tới ăn cá đi, ta bắt được rất nhiều nè..”
Meow ô ~~~~ có cá ăn có cá ăn có cá ăn!
“Không gọi hai người chủ nhân ăn sao?” Bình thường đều là cùng chủ nhân và Huyễn Phong ăn nha.
Đặc biệt là Huyễn Phong, vừa mới nghe có đồ ăn sẽ liền nhào tới.
“Bọn hắn xuống núi rồi, bảo là đi tìm một người bằng hữu cũ.” Hổ ca ca đem cá đã nướng chin cho ta ăn.
Bằng hữu cũ? Chưa từng nghe chủ nhân nhắc tới a!
Đến tối, chủ nhân đem vị bằng hữu quay trở lên núi.
Người kia toàn thân đều phủ y phục màu xanh lá, là một cô nương rất phiêu phiêu a.
Kỳ lạ là, Tiểu Hổ chưa bao giờ gặp nàng hết a, nhưng mà, ánh mắt ta lại luôn bị nàng hấp dẫn.
Nhưng nàng lại tránh né Tiểu Hổ. Vì sao vậy a?
“Dĩ nhiên a, bởi vì nàng là con cá ở Nam Hải biến thành mà.” Huyễn Phong nghe ta hỏi xong, thành thật trả lời.
Nguyên lai là cá a, không biết cả ở Biển Đông với cá ở Tuyết Sơn này có khác nhau không a?
Thật muốn ăn thử….
Meow ô~~~~ Nhưng mà, Tiểu Hổ chưa có suy nghĩ kỹ thì nàng lại muốn đi rồi..
Tiểu Hổ kỳ thật cũng không phải là muốn ăn nàng đâu á! Chỉ là muốn cắn cắn thử thôi mà…
Cá ở Biển Nam đều keo kiệt quá a, cắn có một miếng cũng không cho…
Vẫn chỉ có Hổ ca ca là tốt nhất, bắt rất nhiều cá cho Tiểu Hổ ăn.
Mãnh liệt dùng nước miếng rửa mặt Hổ ca ca!
“Tiểu quỷ, ta đã làm chuyện gì tốt sao?” Hổ ca ca ngẩn ngơ.
“Hắc hắc. . .” Cười ngây ngô cười ngây ngô, tiểu Hổ tại cười ngây ngô.
Meow ô ~~~~ thích nhất Hổ ca ca . . .