Ta Là Mèo, Không Phải Hổ!

Chương 14: Chương 14




CHƯƠNG 14

Sau khi cùng Hổ ca ca trở về phòng, liền kéo lấy hắn hỏi “Sao hôm nay xuống núi cũng không mang Tiểu Hổ theo a? Hại ta ở trên tuyết vẽ vòng tròn, tay vẽ tới đau luôn.”

Ngửa tay ra cho Hổ ca ca nhìn.

“Bởi vì lần này đi rất nhanh, hơn nữa chỉ là xuống núi mua một vài thứ thôi mà.” Hổ ca ca trả lời, “Hơn nữa, cho ngươi theo xuống núi thì quá nguy hiểm, mọi người ở dưới núi rất đáng sợ.”

“Tại sao?” Tiểu Hổ không hiểu a!

“Ngươi quên lần trước xuống núi những người kia đã ôm ngươi sao?” gương mặt Hổ ca ca lập tức thối thối.

Có sao? Tiểu Hổ quên rồi. . .

Hổ ca ca mà nói sẽ không sai, cho nên Tiểu Hổ sẽ nghe lời.

Nhưng mà ta muốn hắn mang ta theo, bởi vì Tiểu Hổ không muốn trở thành con mèo ở trên mặt tuyết vẽ vòng tròn nữa đâu a.

Meow ô~~~~ nghe cuộc đối thoại của chủ nhân và Hoàng Phủ Lương Lương trong bữa cơm, xem ra, y hình như là muốn ở trên núi lâu a!

“Ngươi lần này lại cãi nhau với Ngọc Đế sao?” Chủ nhân cẩn thận hỏi.

“Hừ hừ hừ! Hắn lần này đừng hòng nghĩ ta sẽ tha thứ cho hắn!” Uống mấy chén Hoàng tửu vào trong bụng, Lương Lương xấu hổ đỏ mặt bĩu môi nói lớn. “Ta quyết định ở lại đây!”

“Lần này lại là vì nguyên nhân gì?” Chủ nhân giống như dỗ hài tử hỏi.

“Minh… Cái kia… Hỗn đản! Hắn rõ ràng… rõ ràng là thích Thái Thượng Lão Quân!” Lương Lương vừa khóc vừa nói, “Ta nhìn thấy hắn viết thư tình cho Thái Thượng Lão Quân. . . Ô. . .”

“Thái Thượng Lão Quân? Không phải là lão bá sao? Ngọc Đế thích lão bá?!” Huyễn Phong nhịn không được hô to, đồng thời cũng trúng một cái nắm đấm của chủ nhân và cái nhìn giết người của Lương Lương.

Tiểu Hổ chỉ có nghe luyến đồng, chẳng lẽ Ngọc Đế luyến lão sao?

“Trong thư tình viết cái gì?” Chủ nhân ngạc nhiên hỏi.

“Viết. . . Ô. . .  Ta biết mà, hắn làm như vậy là phản bội ta!” Lương Lương giận phẫn.

Nhìn bình rượu… Hình như ở dưới núi người ta gọi là Đỗ Khang thì phải, còn nhớ lần trước đã uống qua a, đây là thứ nước sẽ say lòng người đó.

Huyến Phong bị cấm uống rượu, bởi vì lần trước y uống rượu xong một mực ôm lấy chủ nhân hô to: “Ta yêu ngươi.”

Chủ nhân thẹn thùng a! Cho nên lần này Huyễn Phong bị cấm uống rượu rồi, y chỉ có thể ở ngồi ở một bên ai oán nhìn bọn ta uống thôi.

Rượu. . . Uống rất ngon. . .

Cho nên Tiểu Hổ uống hết luôn 3 chén lớn.

Meow ô~~~~ Tiểu Hổ cảm thấy có chút choáng . . .

Meow ô~~~~ Sao có tới 5 khuôn mặt Hổ ca ca vậy a. . . Hình như hơn bị nhiều hơn lần trước á. . .

“Tiểu Hổ, ngươi say rồi, chúng ta về phòng thôi. . .” Hổ ca ca thật lợi hại! Sao biết Tiểu Hổ say rồi a?

Meow ô~~~~ Không hổ là Hổ ca ca, Tiểu Hổ có điểm muốn ngủ a!

Mơ mơ màng màng bị ôm trở về phòng, ném lên giường, quần áo lại bị cởi.

Meow ô~~~~ Tiểu Hổ hôm nay lại có thể ngủ mà không cần tắm rồi?

Thật tốt quá, Tiểu Hổ không thích tắm đâu a, liếm liếm cũng sạch rồi mà!

Tại sao nhất định phải lãng phí nước như vậy chứ?

“Tiểu Hổ tự mình liếm là được rồi. . .” Hổ ca ca cũng muốn giúp ta liếm sao?

Hổ ca ca sờ soạng lên làn dạ trắng nõn trơn mềm của Tiểu Hổ. Không biết từ cái chỗ nào mà xuất ra được cái lọ màu trắng, đem thứ ở bên trong đổ lên người ta, là một chất lỏng màu xanh da trời a, Tiểu Hổ không biết đó là thứ gì nữa, chỉ biết cơ thể bắt đầu nóng lên, ngứa ngáy, làm cho Tiểu Hổ khó chịu ở trên giường giãy dụa.

“Tiểu Hổ, ngươi thật sự thật đáng yêu. . .” thanh âm Hổ ca ca thô thô , không phải là lại sinh bị bệnh a? Tay của hắn xoa xoa hạ thân Tiểu Hổ, nhẹ nhàng mà xoa bóp.

Meow ô~~~~ Tiểu Hổ chỉ có thể trân người mà thở thôi a, đầu óc đều nhanh hồ đồ cả lên rồi.

Mạnh chút nữa đi, ngón tay Hổ ca ca với vào chỗ đó. . . Tiểu Hổ không khỏi cong người lại.

Meow ô ~~~~ bên trong ngưa ngứa. . . Ngưa ngứa. . .

Tiểu Hổ không biết đây là làm sao, đánh phải lộ ra khuôn mặt tươi cười nhìn Hổ ca ca.

Meow ô~~~~ đồ vật giữa hai chân Hổ ca ca đang ngỏng cao đặt ở trên bụng ta a.

Meow ô~~~ Hắn nhất định là sinh bệnh rồi.

Hổ ca ca bắt đầu thè lưỡi ra liếm lên người Tiểu Hổ.

Meow ô ~~~~ thật thoải mái đó. . .

Lúc Tiểu Hổ hưởng thụ cảm giác thoải mái, đau đớn ở phía sau cũng đồng thời truyền tới.

Cái kia của Hổ ca ca ở bên trong thuận theo chất lỏng tiến đánh vào bên trong Tiểu Hổ.

Sau một hồi bị khoái cảm mãnh liệt đánh trúng, Tiểu Hổ toàn thân mềm nhũn, choáng váng. . . Chỉ có thể nằm ỳ ở trên giường để mặc Hổ ca ca liên tục động đậy thân. . .

Meow ô~~~ dần dần. . . Tiểu Hổ cảm thấy thoải mái, thân thể nằm sấp không tự chủ được cũng rung động theo.

Không bao lâu . . . Tiểu Hổ thoái mái đến váng đầu, chỉ nhớ mình giống như là đang . . . Say. . .

Meow ô~~~~ Eo của Tiểu Hổ cũng muốn phá hư luôn rồi. . .

Meow ô ~~~~ Ta hình như ngủ không lâu lắm thì phải, Tiểu Hổ lười biếng tỉnh lại.

“Tiểu quỷ, đừng nhúc nhích.” Là Hổ ca ca a! “Dược ngày hôm qua có tác dụng phụ, tiểu quỷ ngươi hôm nay nghỉ ngơi chút đi.”

Dược? Cái gì dược? Tiểu Hổ không có bị bệnh, không cần uống thuốc. . .

“Hôm nay xuống núi chính là muốn mua dược này a, vốn là muốn cho ngươi làm chuyện này thoải mái chút, không nghĩ tới còn có tác dụng phụ. . .” Meow ô~~~~ khó có thể nhìn thấy Hổ ca ca xấu hổ a!

Nhưng mà, lời hắn nói, Tiểu Hổ nghe không có hiểu hắn đang nói cái gì a!

Nhưng có một việc, Tiểu Hổ biết rõ, nhất định phải. . .

“Hổ ca ca, Tiểu Hổ ngày hôm qua thật sự rất thoải mái!” Mắt nhìn Hổ ca ca nói.

Meow ô~~~~ Hổ ca ca lại nhào tới rồi!

“Chúng ta lần sau lại dùng. . .” Hắn hình như thật cao hứng a. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.