Biên tập: Lam Ying
Người khác xuyên qua đều là làm nhân vật chính, còn ta lại ngàn dặm xa xôi đến đây làm một tên tay sai cho nhà nhân vật phản diện. Sự thật chứng minh, thế giới sẽ không bởi vì ngươi thay đổi một thân xác khác mà mỉm cười với ngươi, nên khổ sở vẫn cứ khổ sở, nên xui xẻo thì vẫn cứ nên xui xẻo —— đương nhiên thế giới hẳn là cũng không phải cố ý gây khó dễ cho ta, dù sao thật ra nó không quen ta.
Nhưng vô luận như thế nào, ta vẫn không sao tin vào giá trị nhân phẩm của mình, lúc trước ta xếp hàng mua đồ vĩnh viễn đều là thuộc đội đi vào chậm nhất biết không!
Cho nên ta đau lòng, ta lựa chọn chướng ngại, ta rối rắm a, trước kia luôn vội vàng đến chết đi sống lại, lên núi đao xuống biển lửa, cũng không rảnh rỗi đi nghiên cứu về nghiệp vụ trốn chạy này, đây là một thực tiễn quá khó khăn.
Trước kia ta chỉ vì mỗi chuyện mua sữa vị chuối hay sữa vị dâu mà cũng có thể đứng ở quầy hàng trong siêu thị mười phút, đừng nói tới chọn lựa quan trọng liên quan đến cả đời người rốt cuộc chạy hay không chạy lúc này, chọn sai thì chính là “Thiếu hiệp mời đến lần sau” đó nha.
Các ngươi xem ta còn đặc biệt không mang tiền.
Chính là làm người phải có chút khí phách, trước kia còn chưa tính, lần này có cơ hội còn không chạy, đây không phải là ngốc thì chính là tiện a, ngốc tiện ngốc tiện a biết không.
Cho nên ta nghĩ, cảm thấy hẳn là nên cho mình thời gian nửa nén hương để tự hỏi xem rốt cuộc có chạy hay không, lại dùng nửa nén hương còn lại để quyết định rốt cuộc nên chạy theo hướng nào, tranh thủ chạy có chất lượng, chạy có trình độ.
Ta đang trầm lắng tự hỏi nhân sinh, cân nhắc xem sau này đi nơi nào, liền có một trung niên nam nhân quần áo tả tơi chen đến bên cạnh ta, cầm cái chén bể chọc không ngừng vào mặt ta.
“Công tử, xin cho chút gì ăn đi, ta đã không nhớ rõ lần trước mình ăn cơm no là lúc nào rồi.”
… Đại ca phong cách của ngươi có chút không đúng, trong nháy mắt liền hạ thấp phong độ của ta rồi a đờ mờ.
Ta ngẩng đầu, đang định nói cho hắn biết sự thật ta còn bi thảm hơn hắn nhiều, liền bị sợ ngây người.
Bởi vì vị đại ca khất cái này, thật là đặc biệt, đặc biệt, đặc biệt… Phắc, cho rằng dán chút râu mép là có thể che khuất hai cái cằm lồi lõm của ngươi sao? Vẻ mặt sầu khổ một chút là có thể làm bộ mình mấy ngày chưa ăn cơm sao? Bộ dạng khỏe mạnh như vậy còn đến xin cơm, có đạo đức nghề nghiệp hay không a? Đặc biệt là sao mẹ ngươi không nói cho ngươi biết trước khi đi giả mạo thì phải giảm béo à?
“Nhiều ít gì cũng cho ít tiền đi.” Thấy ta thật lâu không nói lời nào, khất cái liếc ta một cái, có chút hồ nghi mà mở miệng hỏi: “Ngươi sẽ không nghèo đến mức một đồng tiền cũng không lấy ra được đấy chứ?”
Ta: …
Đại ca ngươi nhất định phải nhất châm kiến huyết như vậy sao.
Có điều cũng phải nói việc này có chút kỳ quái, với khí tràng của ta đáng lẽ không có người vô duyên vô cớ mà tìm đến gần ta a, chẳng lẽ ta không phải mặc định là người lạ chớ gần, vừa thấy liền biết không phải người tốt sao? Tháo cái mặt nạ mà thôi ta cũng không phải chỉnh dung.
Ta đang ngoài ý muốn, tên khất cái kia liền đến lôi kéo ống tay áo ta, ta khẽ nhíu mày, nghiêng người né qua, lại bởi vì góc độ biến hóa, nhìn thấy một người lách mình đi vào ngõ nhỏ đối diện, không khỏi sửng sốt.
Đó là một người không hề nghĩ đến được, nếu ta không lùi lại một bước vừa rồi, căn bản sẽ không chú ý tới y.
—— Mộc Phàm.
Y vẫn một thân bạch y như cũ, sắc mặt lại càng thêm tiều tụy, tóc lộn xộn rủ trên vai, ở cằm thậm chí có một chút râu màu xanh, chính là điển hình của tiến hóa từ tiểu thụ hóa tiểu thú (*).
(*) tiểu thụ và tiểu thú đọc giống nhau /xiaoshou/, chỗ này bạn Huyền chê bạn Phàm tơi tả như thú =))))))))
Trước đây lão Đại lo lắng lưu y lại sẽ bất lợi cho Tấn Vương ( đương nhiên ta cảm thấy Mộc Phàm thật sự tới báo thù, Tấn Vương hẳn là rất sung sướng), bởi vậy âm thầm sục sạo khắp Ninh An để tìm hành tung của y, kết quả không thu hoạch được gì, có thể ẩn nấp tung tích ngay trong tầm mắt ảnh vệ…
Hôm nay y xuất hiện ở đây, rốt cuộc đơn thuần là không đủ cẩn thận, hay là cố ý gây sự chú ý của ta?
Thấy ta không để ý đến hắn, khất cái rốt cục bỏ đi, cười nhạo nói: “Phi, keo kiệt đến nước này. Ngươi nhìn chằm chằm người nọ, chẳng lẽ là coi trọng người ta? Hắc hắc, đáng tiếc bộ dáng của y còn tạm được, nhưng lại là một phế nhân, cả ngày mày ủ mặt ê, có gì thú vị. Ngươi tìm y? Còn không bằng tìm ta đi.”
Ta quyết định xem nhẹ câu nói sau cùng, mở miệng hỏi hắn: “Y có chỗ nào kỳ quái sao?”
Khất cái nhìn chằm chằm ta trong chốc lát, cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên vươn ra một bàn tay, lòng bàn ngửa lên trên đưa đến trước mặt ta: “Một lượng bạc.”
Ta nói rõ ràng: “Ngũ lượng, nói.”
Thấy ta trả tiền sảng khoái, hai mắt khất cái sáng lên, được một tấc lại muốn tiến một thước nói: “Mỗi câu một lượng.”
Ta gật đầu, tên khất cái kia lập tức thay đổi thái độ, chà xát tay, mở miệng chậm rãi nói: “Người trẻ tuổi kia tới từ bảy ngày trước, bộ dáng bẩn thỉu sắp chết đói, chậc chậc, da bọc xương a, thật sự là sắp chết đói a, nếu không có người cứu kia nhất định là sẽ chết đói, chậc chậc…”
Ta yên lặng mà rút chủy thủ ra.
Khất cái nhanh chóng tăng tốc: “Sau đó y được quán rượu trước mặt thu lưu. Lão bản chính là người tốt a, không rõ chi tiết cũng dám nhận người, có điều quán rượu kia mở đã nhiều năm, cũng là tài đại khí thô (*), không sợ cái gì. Sau đó người nọ liền xin lão bản tại trong quán rượu một chuyện, xướng khúc cho khách nhân. Đừng nói, y một đại nam nhân thế nhưng còn nổi bật hơn cả đám tiểu cô nương trong quán rượu, liền cứ như vậy được giữ lại. Y xướng ca rất hay, cái gì phượng hoàng a, nước chảy a, quân tử hảo cầu a, mở miệng liền ra, nha, ngài có cơ hội cũng nên đi nghe một chút.”
(*) tài đại khí thô: chỉ người có nhiều tiền tài, của cải, khí thế tài giỏi hoặc chỉ người dựa vào có nhiều tiền tài mà ức hiếp người khác.
Ta ngắt lời hắn: “Kể trọng điểm.”
“Aiz.” Khất cái liếc ta một cái: “Ngài biết Tấn Vương phủ đi, y mỗi sáng đều phải đi một vòng qua Tấn Vương phủ kia.”
Ta nhíu mày: “Đi làm gì?”
Khất cái có chút cổ quái mà cười cười: “Tìm người.”
Chẳng lẽ lâu như vậy, Mộc Phàm vẫn chờ Mộ Vân trở về?
Trong lòng ta không biết là tư vị gì, liền nhịn không được hỏi: “Ai?”
“Lão bản của tửu quán.”
Ta: …
Tuyệt đối có chỗ nào đó không đúng đúng không a!
Thấy ta trừng hắn, khất cái vội vàng giải thích: “Lão bản kia cũng rất kỳ quái, hắn rõ ràng mở quán rượu của riêng mình, lại cố tình cứ muốn chạy đến Mãn Nguyệt Lâu gần đó uống rượu, lần nào uống cũng say mèm, người trẻ tuổi kia vừa đến liền tìm hắn về, giống như bà quản gia, ngươi nói có kỳ quái hay không?” Khất cái rung đùi đắc ý nói xong mấy câu nói đó, lần nữa vươn tay ra: “Tổng cộng ba mươi ba lượng, trả tiền đi.
Đờ mờ có tí tin tức như vậy liền muốn nhiều tiền đến thế, thật sự là rất không biết xấu hổ.
… Nhưng mà không biết xấu hổ sao bằng được ta.
Ta quét mắt nhìn hắn một cái, kiên quyết mở miệng: “Ta không có tiền.”
“Gì? Nhãi con nhà ngươi…” Khất cái trừng mắt xắn tay áo định xông lên.
Ta liền đem hắn đánh ngất xỉu.
Phàm nhân ngu xuẩn a, thời buổi này vũ lực có thể làm thẻ rút tiền a.
Đem người an trí ở góc tường, ta liền đi đến tửu quán hắn nói kia. Chuyện Mộc Phàm, không làm rõ ràng ta vẫn không thể yên tâm, dù sao nghe trộm cũng không tốn mất bao nhiêu thời gian.
Không có biện pháp, ai bảo trong lòng mỗi tên tra công đều ẩn núp thuộc tính bệnh thần kinh máu M, mà mỗi ngày còn trêu mèo ghẹo chó, sự nghiệp vĩ đại vất vả nỗ lực tìm chết, dùng tính mạng lập ra lý luận cơ bản no zuo no die chứ? Tấn Vương chính mình không lo lắng, ta cũng chỉ đành thay hắn lo lắng, phải biết con mồi dù bé nhỏ yếu đuối nhưng nóng nảy lên cũng sẽ cắn người, dù không chết, rách da cũng sẽ chảy máu đi, cũng rất đau đi, cũng phải đi tiêm vắc-xin phòng bệnh chó dại đi, ta đây một thanh niên tốt ngũ giảng tứ mỹ (*) sao có thể bỏ hắn không quan tâm?
(*) ngũ giảng tứ mỹ (đầy đủ là còn có thêm ‘tam nhiệt ái’): là một hoạt động của đoàn thanh niên cộng sản TQ dưới sự dẫn dắt của Đảng CS TQ, là hoạt động mang tính quần chúng sáng lập trong thời đại lịch sử mới. Ngũ giảng (giảng = nói, kể, bàn về): giảng văn minh, giảng lễ phép, giảng vệ sinh, giảng trật tự, giảng đạo đức. Tứ mỹ (mỹ = đẹp): tâm hồn đẹp, ngônngữ đẹp, hành vi đẹp, hoàn cảnh đẹp. Tam nhiệt ái (nhiệt ái = nhiệt tình, yêu): yêu Tổ quốc, nhiệt tình với xã hội chủ nghĩa, nhiệt tình với Đảng CS TQ. (theo: baike)
…
…
Được rồi, lão tử thừa nhận ta chính là đang lo lắng cho tên nhãi Tấn Vương kia đấy! Hỗn đản khi yêu đương sẽ có di chứng, đầu óc ta nhất định là bởi vì áp lực quá nặng nề cho nên mới làm chuyện điên rồ vậy.
Ta lảm nhảm trong lòng, đồng thời vút qua xà nhà, nhẹ nhàng vạch ra một mảnh ngói, nín thở tập trung nhìn xuống, chỉ thấy một gian phòng ngủ hơi có vẻ đơn sơ bên trong chỉ đặt một cái giường gỗ, bên cạnh là một cái bàn vuông, trong phòng sương khói lượn lờ, dường như đang đốt thứ hương gì đó hiếm thấy, Mộc Phàm ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn, động tác thong thả, chậm rãi rót hai chén trà.
Chẳng lẽ là có khách nhân nào sắp tới đây?
Ta còn đang nghi hoặc, Mộc Phàm lại thản nhiên nâng cao giọng: “Trốn trốn tránh tránh làm gì? Chi bằng ngươi xuống đây uống chén nước trà cùng ta đi.”
Ta âm thầm kinh hãi, lập tức phóng nhẹ hô hấp, giữa điện quang hỏa thạch (nguy cấp, bất ngờ) lại lấy từ trong lòng ngực ra một quả cầu sắt nhỏ, cong ngón tay bắn ra một chỗ hơi xa, sau đó cong người lật thân sang hướng khác, lần nữa cúi người xuống, lúc này mới áp tai nghe ngóng động tĩnh của Mộc Phàm bên dưới.
Mộc Phàm lại khe khẽ thở dài, tự giễu cười nói: “Ngươi so với ta mạnh hơn gấp ngàn lần, ngươi sợ cái gì? Khi đó còn chịu ngồi xuống ăn bát hoành thánh, bây giờ lại ngay cả ngụm nước cũng không muốn uống. Ngươi xuống đây đi, ta chỉ là có mấy câu muốn nói với ngươi thôi.”
Y thế nhưng biết thân phận của ta! Chuông báo động trong lòng ta lập tức kêu to, đang cong thắt lưng định lui lại, lại nghe thấy Mộc Phàm tiếp tục nói: “Tiểu Vân đã không còn, có phải không?”
Chuyện này, có lẽ ta cũng phải chịu một nửa trách nhiệm.
Ta đã từng nghĩ, Mộc Phàm biết chuyện này có lẽ sẽ không muốn tin tưởng, có lẽ sẽ cuồng loạn, nhưng giờ phút này Mộc Phàm lại nói những lời này quá mức bình tĩnh, thậm chí có cảm giác như một việc không liên quan đến mình… Nếu ngay cả khi nhắc tới Mộ Vân, y cũng không có chờ mong, không có hận ý, vậy y còn lại những gì?
Một người cái gì cũng không còn, sẽ biến thành dạng gì?
Trầm mặc một hồi, ta từ chỗ ẩn thân nhảy xuống, nhẹ nhàng gõ gõ trên cửa sổ.
Trong phòng truyền đến tiếng bước chân, Mộc Phàm mở ra cửa sổ từ bên trong, lạnh nhạt liếc ta một cái, vẫn cứ dùng giọng điệu gợn sóng không sợ hãi kia: “Không tiến vào sao?”
Ta lắc đầu.
Mộc Phàm hiển nhiên là đang cố ý chờ ta, tuy rằng quyết định đem chuyện Mộ Vân nói rõ ràng với y, nhưng ta cũng không định ngốc nghếch chui vào trong phòng khi không rõ tình huống.
Mộc Phàm cũng không miễn cưỡng, chỉ rủ mắt xuống, yên lặng nhìn chén trà trong tay, mở miệng nói: “Tiểu Vân trước khi chết, có lưu lại lời gì không?”
Ta nhìn y, bỗng nhiên không biết nên mở miệng như thế nào, đành đứng tại chỗ không nói được một lời.
Mộc Phàm ngước lên, cười khẽ: “Kỳ thật ta biết y nói gì. Y kêu ta báo thù —— “
“Không phải.” Ta đang muốn phản bác, lại bỗng nhiên cảm thấy một trận choáng váng hoa mắt, gần như đứng không vững: “Mê dược? Lúc nào?”
Mộc Phàm lui về phía sau một bước, nhấp một ngụm nước trà, thản nhiên cười nói: “Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi nói nhiều lời vô nghĩa như vậy là vì cái gì? Huân hương trong phòng này chính là mê dược, ngươi chỉ cần hít phải một lúc, tự nhiên trúng chiêu.”
Vậy y ngốc ở trong phòng, chẳng lẽ không phải hít vào càng nhiều mê dược sao? Nếu nói thứ duy nhất y khác với ta, chính là…
Ta ngưng tụ lại một chút tỉnh táo cuối cùng, dứt khoát nhào về phía trước, ra một hư chiêu trước mặt Mộc Phàm, liền đoạt đi chén trà trong tay y, Mộc Phàm không biết võ công, dễ dàng đã bị ta đoạt được.
Ta một tay chống vào tường, một tay định đưa chén trà lên miệng uống, động tác đột nhiên ngừng lại.
—— trong chén căn bản là trống không.
Ta rốt cục kiên trì không nổi nữa, trượt người theo tường xuống, một chân cong lại, vô cùng khó khăn quay đầu nhìn về phía Mộc Phàm.
“Ngươi rất thất vọng?” Mộc Phàm thong thả ung dung đẩy cửa đi ra, mặt không đổi sắc nhìn ta, âm thanh lạnh lùng nói: “Ngươi sao thất vọng bằng ta khi đó? Ta chính là học được từ vị chủ tử kia của ngươi a. Lấy cách của người trị lại người, nào, nói xem, ngươi hiện tại cảm thấy như thế nào?”
Ta: …
… Ta muốn nói, một mình Tấn tra CMN là đã đủ rồi, ta kiên quyết yêu cầu chống lại sách lậu!!!!
Hết chương 53.