Biên tập: Lam Ying
Ta đứng thẳng người, lau mồ hôi và máu trên mặt, rút đao từ trên ngực một binh sĩ Nhung địch ra, nắm chặt. Mùa đông nên trời sáng chậm, ta cảm thấy như sắp trải qua cả đời, chung quanh vẫn là một màu đen kịt, cảnh chém giết tựa hồ vĩnh viễn không kết thúc, mà trên tay của ta đã có mười mạng người.
Ta xông lên khá xa, cũng sắp đến bờ sông Nghiệp.
Ngựa đã bị tên binh sĩ kia trước khi chết chém đứt chân, có một thanh đao còn cắm trên đầu vai ta, ta không dám tùy ý nhổ ra, theo động tác, lưỡi dao cứ từng chút ma xát vào xương bả vai ta, quần áo trên người đã dính đầy máu, ta há to miệng thở dốc, cảm giác đau đớn giống như phổi bị thiêu đốt.
Ép buộc mình phải tỉnh táo, nhưng trước mắt cứ dần biến thành màu đen, ta khẽ cắn môi, muốn tóm lấy một tên để cướp ngựa. Nhưng mà man tử chung quanh tựa hồ có chút sợ hãi, chỉ vây quanh ta không dám tiến lên. Lo lắng chỉ khẽ động một cái là sẽ lộ ra sơ hở, ta chỉ có thể cùng bọn họ giằng co.
Ta không nhìn thấy Tấn Vương ở đâu, chỉ cảm thấy mình có thể sẽ chết ở chỗ này. Hai đời cộng lại cũng mới khoảng bốn mươi tuổi, cũng coi như là tráng niên mất sớm, thiên đố lam nhan(*), aiz, thứ như nhân phẩm, trời sinh đã có sự khác biệt với chiều cao, có lẽ ta không thể cùng bọn họ uống rượu rồi.
(*) Lam nhan: cũng giống như “hồng nhan”, chỉ người có dung mạo đẹp; “hồng nhan” dùng cho người phụ nữ, “lam nhan” dùng cho đàn ông.
Thiên đố: trời đố kị.
Cẩn thận ngẫm lại, tuy rằng đám hỗn đản kia mỗi tên trước khi đi đều nói những lời này, ta cũng đã đồng ý, nhưng ta vốn không cách nào uống rượu được. Lời hứa đó, vốn không thể thực hiện được.
Ta cắm đao xuống mặt đất, ổn định thân thể đang lay động, vừa cảm khái, đồng thời nhìn đối diện đột nhiên hơi xôn xao. Chung quanh toàn bộ đều là quân phục Nhung địch, ta hít vào một hơi, đang định liều mạng một phen cuối cùng, lại bỗng nhìn thấy một bóng dáng màu xanh gạt đám binh sĩ Đạt Oát Nhĩ đông đúc ra, từ phía xa nhìn sang ta, rồi thúc vào bụng ngựa xông vào đám người bên này.
Đó là ám ảnh Tấn Vương hồi trước nói, trên người hắn cũng mang theo rất nhiều thương tích, nhưng tình huống vẫn tốt hơn so với ta không ít, tại thời điểm hắn vượt qua ta, ta vươn tay giữ chặt một bên yên ngựa, mượn lực phi lên lưng ngựa, vừa ổn định lập tức quay đầu hỏi hắn: “Thánh Thượng sao rồi?”
“Chủ tử không có việc gì.” Mắt ám ảnh kia lóe sáng: “Thời cơ rốt cục đến rồi, ngươi ngồi yên, chúng ta đến bờ sông Nghiệp phát tín hiệu.”
Ta sửng sốt, liền phát hiện một bàn tay hắn quả thật đang nắm một cây cung nỏ, sau lưng vẫn còn mấy mũi tên tẩm dầu. Phía sau không biết ai phát hiện ra liền hô lên, Nhung địch lập tức ồ ạt xúm lại lại đây, vây quanh chặt chẽ một tiểu binh không mấy thu hút là hắn.
Ngựa dưới sức nặng của hai chúng ta càng chạy càng chậm, đã bị đuổi theo sát sao, tuy rằng không biết kế hoạch cụ thể, nhưng có lẽ ám ảnh kia có nhiệm vụ quan trọng. Ta rút đao chém qua bên trái, bổ đôi đầu đối phương, máu tươi bắn lên mặt ta. Lau qua loa, ta giữ chặt ám ảnh, lạnh lùng nói: “Ta xuống ngăn cản đám man tử này, ngươi lợi dụng sơ hở chạy về trước, không cần quay lại cứu người.”
“Ngươi sẽ chết.” Hắn do dự một chút: “Ngươi rất quan trọng với chủ tử.”
Tiếng chân đã theo sát phía sau, ta không để ý hắn nữa, quyết định thật nhanh đẩy tay hắn ra liền định nhảy xuống ngựa, ám ảnh dùng hai chân điều khiển ngựa, bỗng túm lấy bả vai ta, đau đớn từ miệng vết thương khi bị xé rách khiến động tác của ta chậm lại. Trong lúc nước sôi lửa bỏng, hắn giao cung tiễn cho ta, vội vàng nói: “Bắn lên trên trời, trước sau hai cây.”
Ta phản xạ có điều kiện nhận lấy, liền cảm thấy sau lưng trống không, ám ảnh kia đã tự mình nhảy xuống, thuận tay rút lấy một thanh loan đao(*) từ thi thể bên cạnh…
(*) Loan đao: loại đao cong, vũ khí thường thấy của man tộc.
Không nhìn nữa, ta hít sâu một hơi, nhanh chóng thúc ngựa chạy thẳng đến sông Ngiệp, dòng nước không quá vó ngựa, bọt nước trắng xóa bắn tung tóe, ta nghiêng người tránh thoát một mũi tên nhọn, ngã mạnh xuống nước sông nông cạn, đứng thẳng người, châm hỏa tiễn, cố gắng kéo căng cây nỏ.
Hai tiếng vút vút nặng nề, hai thanh hỏa tiễn bay vèo ra ngoài, một trước một sau bay lên trời. Ta nằm ngửa nhìn ánh lửa của mũi tên dần tàn lụi trong bầu trời đêm, cuối cùng không còn sức để đứng lên. Bên cạnh có một binh sĩ Nhung địch đang qua sông giơ loan đao về phía ta, ta cam chịu nhắm mắt, nhưng lại có một thanh loan đao cùng loại xé gió bay lến, đâm thủng cổ tay người nọ.
Trong tiếng ngựa hí, ám ảnh lúc trước ra sức chạy tới, vươn một tay túm lấy ta, đưa ta xuyên qua sông Nghiệp. Lúc này kỵ binh Nhung địch giống thủy triều ùn ùn kéo tới.
Hắn lại cứu ta một lần, nhưng sau đó chúng ta không ai có thể trốn thoát. Ta cố gắng túm vào hắn, đang muốn khuyên hắn bỏ ta lại, ám ảnh kia lại mỉm cười tươi sáng với ta, chỉ vào thượng du sông Nghiệp nhẹ giọng nói: “Chiến Huyền đại nhân, ngươi xem!”
Ta ngẩng đầu lên, phát hiện phía xa một vệt trắng cực lớn đang đùn dần đến đây, giây tiếp theo, tiếng sóng ù ù như tiếng sấm ầm ầm, mọi người đều ngây ra như phỗng nhìn vào cơn sóng lớn giống như Côn Bằng(*) vỗ lên mặt nước dữ dội, đội quân hùng mạnh của Nhung địch bỗng trở nên yếu ớt giống như rắn, bị cơn sóng dữ cuồn cuộn trong nháy mắt không chút lưu tình cắt thành hai nửa, nào còn rảnh rỗi đuổi giết hai người chúng ta.
(*) Côn Bằng: loài cá lớn và loài chim lớn trong truyền thuyết thời xưa, cũng chỉ loài đại bàng do loài cá côn hoá thành trong ‘Tiêu Dao du’ của Trang Tử. Nhiều tài liệu cho rằng, Côn chính là cá voi.
“Đê đã được mở ra.” Ám ảnh ghìm cương ngựa, môi có chút trắng bệch, hai gò má lại phiếm chút đỏ, quay người lại khẽ cười nói: “Chúng ta thắng rồi.”
Ta nhảy từ trên ngựa xuống, trong cảnh tượng vui mừng tê dại trước mắt đầu óc lại trống trơn, đứng ở bên bờ sững sờ nhìn nước sông chỉ chớp mắt đã cuốn đi sinh mệnh mấy nghìn người, Nhung địch rối loạn, đầu đuôi không thể nhìn nhau, tinh thần binh sĩ Đại Khánh bỗng dâng lên, lần thứ hai phản công, tình thế lần nữa nghịch chuyển trong cơn sóng lớn nước sâu.
Thắng rồi sao?
Cảm xúc mừng như điên lúc này mới kéo đến, ta đang muốn quay đầu lại vỗ tay hân hoan chúc mừng với ám ảnh không biết tên kia, lại nghe thấy tiếng va chạm phía sau, hắn ngã lăn xuống đất, máu từ dưới người hắn chậm rãi chảy ra.
Trước đó một mình ngăn cản Nhung địch, hắn hẳn là đã bị thương, khi nãy chẳng qua là cố gắng kéo ta từ dưới sông Nghiệp lên, bây giờ vừa thả lỏng rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa.
Ta cả người lạnh run, lập tức ngồi xổm xuống, mờ mịt muốn giúp hắn che miệng vết thương, ám ảnh cười một cái, lắc đầu thật chậm, môi mấp máy, như là muốn nói điều gì. Ta lập tức đến gần, lại không kịp nghe rõ lời hắn muốn nói.
Hắn đã chết.
Ta đứng lên, lau mặt.
Mấy cái mạng ta nợ hắn rốt cuộc không có cơ hội trả lại nữa, ngay cả mộ bia cũng không thể giúp hắn khắc—— bởi vì ám ảnh không có tên. Ta chỉ có thể làm việc ta có thể làm.
Tacởi bao đựng tên xuống, yên lặng nhìn trong chốc lát, nhắm mắt lại, nhảy lên ngựa, tháo hết vải dầu buộc trên đống hỏa tiễn còn thừa, giục ngựa phóng đến nơi lũ man tộc đang bảo hộ kín kẽ nhất.
Bởi vì biến cố đột ngột, giờ phút này đội hình Nhung địch đã loạn, chỉ có một đội ngũ nhỏ cẩn thận lui về phía sau, dự định thu nạp tàn quân. Trong bóng đêm hôn ám, ta nheo một con mắt lại, giơ cung nỏ lên nhìn chằm chằm vào một trung niên nam tử ăn diện đẹp đẽ quý giá, trong lúc nhất thời, thanh âm ồn ào của chiến trường tiêu tan trước mắt ta, ta điều chỉnh hô hấp, tập trung toàn bộ lực chú ý lên mũi tên này.
Gã nam tử kia hơi động một cái, ngay lúc đó, mũi tên màu bạc đoạt mệnh lao nhanh đến, trong lúc nguy cấp nhằm thằng vào ngực gã. Tốc độ mũi tên quá nhanh, nam tử trốn tránh không kịp, cơ hồ là theo phản xạ tóm lấy mộtngười bên cạnh che ở trước người.
Ta rõ ràng nhìn thấy người thanh niên bị giữ chặt kia vốn là có thể tránh thoát, nhưng thân hình y khẽ nhúc nhích, liền bỗng dừng lại, sau đó cách thiên quân vạn mã mỉm cười với ta.
Huyết quang tiên khởi. (máu bắn tung tóe)
Ta nhanh chóng lấy mũi tên tiếp theo, nhưng mà cơ hội lướt qua giây lát, trung niên nam tử đã được hàng người bao quanh, lùi dần dọc theo bờ sông.
Ánh sáng nhiễm sắc đỏ dần lóe phía chân trời, xua đi cơn lạnh lẽo lúc sáng sớm.
Tiếng chém giết bên bờ kia sông Nghiệp nổi lên bốn phía, quân coi giữ của Trần Thương nhân lúc đại doanh quân địch trống không liền chặt đứt đường lui của bọn họ, ba mươi vạn đại quân Nhung địch bị phân tản thành mấy đoàn, từng chút bị tiêu diệt.
Đại chiến, hỗn chiến, kết cục đã định.
Ta ném đoản kiếm trong tay, quỳ gối giữa đống thi thể ngổn ngang, lần đầu tiên từ khi xuyên qua tới nay, cứ vậy khóc thất thanh.