Sau khi Tấn Vương nói xong câu đó, khuôn mặt lão bản nháy mắt trắng bệch, y hít một hơi thật sâu, mới tiếp tục nói rằng: “Gã chính là ăn cơm không muốn trả tiền mới làm ra việc này, kỳ thật cũng không tính là sai lầm quá lớn.”
Tấn Vương cười: “Gã sai hay không sai là của chuyện của gã, ta có phạt gã hay không cũng là chuyện của ta.”
Bị Tấn Vương tam quan xiêu vẹo chọc vào, lão bản nhấp môi dưới, lông mày hơi hơi nhăn lại, không nói nữa.
“Hoặc là ngươi đàn một khúc cho chúng ta, ta liền tha cho gã.” Tấn Vương lại ngả ngớn mà nâng cằm y lên, lạnh nhạt mở miệng: “Ngươi cảm thấy như thế nào, tiền đệ nhất nhạc công của Mãn Nguyệt Lâu, Mộc Thiên?”
Cứ như một viên đá làm động ngàn lớp sóng, lão bản đột nhiên trừng lớn mắt, một tay đập tay Tấn Vương ra, trong giọng nói là chán ghét không kiềm chế: “Ta không phải là Mộc Thiên!”
Y nhắm mắt lại, giọng điệu đột nhiên lạnh như băng: “Ta sớm đã không mang tên là Mộc Thiên nữa, từ lâu suất cầm tức thanh (đập đàn, ngừng hát). Hiện giờ ta tên là Mộc Phàm, chẳng qua chỉ là một tiểu lão bản của một quầy hàng. Ta không biết ngài là ai, nhưng nhìn quần áo ngài, có lẽ cũng không phải là người bình thường. Ngài quý nhân như vậy, cần gì phải tự hạ thân phận đến gây khó xử ta?”
“Là không muốn đàn, hay không thể đàn?” Tấn Vương không nghi ngờ gì nắm cánh tay phải của y lên, vẻ mặt thương tiếc, giọng điệu ôn hòa, cũng là không chút do dự một lần nữa xé rách miệng vết thương chưa khép lại của Mộc Phàm, máu tươi đầm đìa.
Ống tay áo rộng lớn dọc cẳng tay theo động tác hai người hạ xuống, lộ ra tay phải vẫn luôn che phủ, tay kia trắng nõn thon dài, nhưng lại thiếu ba ngón, vết sẹo xấu xí hiển lộ dưới ngọn đèn, vô cùng chói mắt.
Mộc Phàm sửng sốt, toàn bộ thân thể lập tức bắt đầu không tự chủ được run rẩy, y nổi nóng rút tay về, đồng thời chậm rãi ngồi xổm xuống, giống như nếu co bản thân lại, như vậy thương tổn trên người mình cũng có thể nhỏ đi một chút.
Tấn Vương cũng không miễn cưỡng,thả nhẹ tay chỉ lạnh lùng nhìn y, cong môi cười khẽ: “Sao nào, bị ca ca tốt của ta ném ra khỏi phủ, liền khó chấp nhận như vậy?”
Mộc Phàm uể oải trên mặt đất, không nói một lời.
Ta không rõ chân tướng mặt mộc đứng một bên, sắm vai một pho tượng điêu khắc hoàn mỹ, đồng thời yên lặng gật đầu trong lòng.
Tấn Vương hơn nửa đêm động kinh quả nhiên là có lý do, không phải để cua ta, mà là để ngược người.
… hóa ra không phải là bởi vì uống lộn thuốc a.
Có điều đi đến chỗ nào ngược đến chỗ nấy thật sự tốt như vậy sao? Lần đầu tiên làm quần chúng không rõ chân tướng đứng nhìn, ta cảm thấy áp lực thực lớn.
Với lại trước khi ngược lão bản người ta, chúng ta có phải là nên trả tiền hoành thánh trước không …
Nhưng Tấn Vương làm một tên thuần quỷ súc không giống với ta, không có nửa điểm gánh nặng tâm lý, vô cùng sung sướng đứng một bên nhìn Mộc Phàm ở bên kia run rẩy, chờ Mộc Phàm run rẩy nửa ngày rốt cục dừng lại, vẻ mặt hắn vậy mà lại còn hơi có chút tiếc nuối.
Ta liền nghĩ, nếu so sánh, Tấn Vương thật ra đối với ta rất rất tốt …
“Năm trước được Ngụy Vương thu vào trong phủ, lại gần ba tháng sau đã bị chặt đứt ba ngón tay đuổi ra, tội danh là tư thông?” Tấn Vương cười nhẹ nhàng: “Đối tượng mà ngươi tư thông, tựa hồ chính là mỹ mạo thiếu niên ngươi một tay nuôi lớn ở Mãn Nguyệt Lâu?”
Mộc Phàm ngẩng đầu, con ngươi lạnh lùng: “Không liên quan đến ngươi.”
“Ngươi hà tất tức giận với ta?” Tấn Vương không chút để ý mà cười nói: “Người ngươi nên hận, chẳng lẽ không phải người thiếu niên thiết kế hại ngươi kia sao?”
Khuôn mặt Mộc Phàm trầm như nước, đỡ ghế bên cạnh chậm rãi đứng lên, sau đó quay đầu lạnh lùng nhìn hắn: “Tiểu Vân không có làm sai bất cứ chuyện gì, nếu nói là hận, người ta nên hận tất nhiên là những người gọi long tử long tôn trời sinh phú quý, không biết nhân gian sầu khổ, coi mạng người như cỏ rác các ngươi.”
“Ngươi vậy mà lại bao che khuyết điểm.” Tấn Vương làm bộ làm tịch thở dài: “Nhưng Tiểu Vân kia của ngươi lại chẳng thèm để ý đâu. Nếu không phải y dùng thủ đoạn chen vào Ngụy Vương phủ, huynh trưởng kia của ta cho dù có mới nới cũ, cũng không đến mức chán ghét vứt bỏ ngươi nhanh như vậy, nếu không phải y mượn cớ an ủi ngươi lúc quá chén, đặt ngươi vào giường của cơ thiếp Ngụy Vương, ngươi sao lại biến thành như bây giờ? Ba tháng là ba ngón tay. Thật là đáng tiếc, trong thành Ninh An, sợ là không còn được nghe tiếng đàn hay như vậy nữa.”
Hắn tới gần Mộc Phàm, vén một lọn tóc đen đặt trong tay thưởng thức, ánh mắt u ám: “Nói coi, tư vị bị người mình tín nhiệm nhất bán đứng, rốt cuộc như thế nào?”
Chậc chậc, động tác ái muội này, nói hai người bọn họ không có gian tình, dù ta có tin thì đám đông quần chúng kia khẳng định cũng không thể tin.
Thân hình Mộc Phàm khựng lại, đột nhiên phất tay, thấy bàn tay sắp rơi xuống khuôn mặt Tấn Vương, ta nhanh chóng tóm được cổ tay của y, hơi hơi dùng sức, xương cốt y phát ra tiếng ma xát rất nhẹ.
Nhưng mà Mộc Phàm ngay cả một ánh mắt cũng không nhìn ta, chỉ không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Tấn Vương, trong mắt lộ vẻ tức giận, rồi lại mang theo hoảng sợ không dễ phát giác: “… ngươi vì sao biết được rõ ràng như vậy, ngươi đã làm gì Tiểu Vân?”
Khóe miệng mỏng bạc của Tấn Vương hơi căng lên: “Ngươi đoán coi.”
Đại hán lúc trước đã để lại ấn tượng rất sâu cho Mộc Phàm, hình tượng hung tàn của Tấn Vương đã khắc thật sâu trong đầu y. Bởi vậy Tấn Vương vừa dứt lời, ta phỏng chừng Mộc Phàm đã nghĩ đến “Một trăm kiểu chết của Tiểu Vân”.
Ví dụ như“Kiếm chỉ thanh thiên a, mỹ thiếu niên thanh thuần vị thành niên trình diễn 3P cơ luyến có một không hai! Mỹ mạo gây tai họa, vì nhục dục tra nam lại đang tâm hãm hại ngươi.”
Lại ví dụ như“Thảm án đẫm máu! Tình nhân trở mặt vô tình mỹ thiếu niên shota số khổ bi thương cuối cùng bỏ mạng. Thiếu niên mệnh khổ a, trong nhân thế vô tình nhận hết khôn kể khuất nhục là vì sao?”
… bằng chứng chính là sắc mặt Mộc Phàm sắp giống như người chết.
Aiz, ta vốn biết hai thụ cùng một chỗ là không có kết quả tốt đẹp gì.
Bởi vì y quá kích động, mặt trắng bệch run rẩy giống như Parkinson (*), nhưng cũng không vùng vẫy nữa, ta liền buông tay ra, yên lặng đứng sang một bên.
(*) Bệnh Parkinson thuộc nhóm các bệnh rối loạn vận động. Nó có đặc điểm cứng cơ, run, tư thế và dáng đi bất thường, chuyển động chậm chạp….
Kỳ thật vào lúc này, đối với thân phận của Tiểu Vân kia, ta cũng có một ít phỏng đoán.
Nam sủng của Tấn Vương tuy nhiều, nhưng có liên quan đến Mãn Nguyệt Lâu, lại chỉ có một.
… Hạnh Ngư.
Ta chỉ là không rõ, y nếu đã bám vào cây đại thụ Ngụy Vương, vì sao còn muốn trở lại tiểu quan quán, sau lại có quan hệ dây dưa với Tấn Vương?
Mà tình cảm của Mộc Phàm này đối với y, tựa hồ cũng không đơn giản như vậy.
Đồng thời giao thiệp với nhiều người như vậy, chẳng lẽ là ….
… Hạnh Ngư mới là nhân vật chính?
Quá thảm, Tấn Vương hắn như vậy, hóa ra chỉ là công tam (*) …….
(*) công tam ~ công thứ, đại loại giống như nam thứ vậy =))) vì A Huyền đang “mô tả” mối quan hệ nam nam máo chóa cho nên sẽ là công =))))
Ta thông cảm cho hắn.
Mộc Phàm cắn răng lui về phía sau vài bước, cả người giống như suy sụp tựa vào tường, y cúi thấp đầu, sợi tóc rũ xuống che khuất sườn mặt y, thấy không rõ thần sắc.
Tấn Vương cười khẽ, vẫn như cữ từng đao đâm vào ngực y: “Ngày xưa Mộc Thiên, kinh tài diễm diễm, một khúc động thiên hạ, hiện giờ lại rúc ở nơi này, không có một chút hi vọng mà sống qua ngày. Những thứ khiến ngươi kiêu ngạo, ngươi quý trọng hết thảy đều đã không còn. Ngươi nói xem, ngươi còn sống làm gì chứ?”
Mộc Phàm thì thào: “Ta sống …… để làm gì?”
Y ngẩng đầu thật chậm, trong giọng nói lộ ra tuyệt vọng, khóe miệng cũng dần dần nổi lên ý cười, nụ cười dần mở rộng, trở thành cười thảm cuồng loạn.
“Ta sống, đương nhiên là để chờ Tiểu Vân trở về, chờ y quay đầu nhìn ta, ăn một chén hoành thánh ta làm. Sau đó chúng ta cùng nhau sống tiếp … dù cho không có gì hết, chúng ta vẫn có thể sống thật tốt … ta không đàn được, còn có thể thổi tiêu cho y, ta mới sáng tác không ít ca khúc, có thời gian cả đời có thể diễn cho y nghe.”
Chung quanh đây đã bị nhóm ám ảnh thanh tràng, tiếng cười của y quanh quẩn trong ngõ tắt nhỏ trống vắng, bi thương trong đó, chỉ có một mình y hiểu được.