Không hổ là lão sư (thầy) của Tấn tra, tổ tông của phúc hắc, cho dù bề ngoài là nhân tài xuất chúng nho nhã, thực tế so với người khiêm tốn còn kém hơn vạn dặm, Lô Định Vân xem ra phải tự mình cầu phúc nhiều hơn.
Nhưng rất kỳ quái, Quân Mặc Thanh không biết Lô Định Vân, vốn không có lý do vừa gặp mặt đã làm khó y.
Cũng phải nói, Quân Mặc Thanh cũng không biết ta, nhưng lại trực tiếp báo ra tên của ta rất là quen thuộc.
Người không thích Lô Định Vân lại quen biết ta và Quân Mặc Thanh …
Ta hí mắt nghĩ nghĩ.
Quả nhiên đây là an bài của Tấn Vương đi.
Hắn có lẽ vẫn lo lắng Lương Văn Hạo, liền nhờ lão sư của mình đến giúp đỡ, thuận tiện giáo huấn một chút cái tên Lô Định Vân nhìn không vừa mắt… Đương nhiên cũng có thể là ngược lại… Khụ khụ, bất kể mục đích là cái gì, Quân Mặc Thanh đều là người của Tấn Vương, ừm, đều đến từ cùng một ổ lang (sói) đuôi to.
“A Huyền.” Chiến Bạch dắt ngựa cùng ta, song song đi chầm chập ở phía sau Lương Văn Hạo và Quân Mặc Thanh, bỗng nhiên tò mò quơ quơ tay trước mắt: “Ngươi đang nghĩ cái gì vậy, nhập tâm như thế.”
Kháo (f*ck), khuôn mặt băng sơn mặt lại đeo mặt nạ của ta vậy mà ngươi có thể nhìn ra được ta đang thất thần, tâm hữu linh tê (*) như vậy chúng ta giảo cơ (làm gay) đi được không.
(*) tâm đầu ý hợp, có thể ngầm hiểu ý của nhau.
Thấy ta không trả lời, Chiến Bạch cũng không có cảm giác gì, theo thói quen lắc cái đầu có chút ước ao độc thoại: “Quân Mặc Thanh nghe nói là lão sư của chủ tử và Tiểu Hầu gia, có phải vô cùng, ừm gì nhỉ, học phú ngũ xe (*) hay không? Học vấn chắc là hơn Tiểu Hầu gia nhỉ.”
(*) chỉ người học rộng tài cao, học thức phong phú uyên bác.
Lương Văn Hạo xuất thân quân lữ, nhĩ lực hơn người, vừa nghe lão bà có dấu hiệu sắp bị bắt cóc, lập tức quay đầu, tiến đến bên người Chiến Bạch, gạt ta sang một bên, nhẹ giọng nói: “Hậu sinh khả úy trò giỏi hơn thầy, học vấn của ta bây giờ có thể giỏi hơn y nhiều. Không nói cái khác, y đọc qua sách không nhiều hơn ta đâu.”
Chiến Bạch có chút ngoài ý muốn chớp chớp đôi mắt: “Thật sao? Nói thí dụ như?”
Lương Văn Hạo ho khan vài tiếng, nhìn lên trời, một lúc lâu nghẹn ra một câu: “Y sao có thể đọc qua đông cung đồ chứ.”
Ta: …
Chiến Bạch: …
“Đông cung đồ vi sư quả thật chưa từng xem được mấy quyển.” Quân Mặc Thanh đi đến bên cạnh, mỉm cười nhu hòa: “Không bằng Văn Hạo ngươi cho ta mượn một ít, để ta cũng có thể được đọc một chút… Ta còn nhớ rõ, ngươi hình như cất giấu bản mà mình vô cùng yêu thích dưới sàng (giường) thì phải?”
Lương Văn Hạo không cốt khí mà cười gượng vài tiếng, bỗng nhiên nghĩ gì liền lớn tiếng nói: “Uống rượu! Quân sư phụ, đã lâu không gặp ta đây xin mời ngài uống một ly, ở tửu lâu tốt nhất Vĩnh Khang!”
Quân Mặc Thanh tươi cười không thay đổi, thản nhiên nói: “Thật ra cũng không cần ngươi phải làm chủ.”
Lương Văn Hạo nghe vậy ngẩn ra, đang muốn hỏi y có ý gì, tiếng bước chân dồn dập lại cắt ngang câu chuyện của hắn. Chúng ta nhìn xa xa, liền thấy đoàn người chậm rãi nghênh đón đến đây, dẫn đầu đúng là y quan chỉnh tề tri phủ Hoa Vi Nhiên.
Ngoại trừ Thừa tuyên bố chính sử ti Cát Hiên Đồng ra, thì hầu hết các quan viên chủ sự của Phần Châu đều có mặt, giống như đám ruồi bọ ngửi thấy mùi thơm liền trơ mặt vây quanh Lương Tiểu Hầu gia.
“Tiểu Hầu gia, hạ quan không có từ xa tiếp đón.” Hoa Vi Nhiên khom người chắp tay tha thiết nói: “Hạ quan đã chuẩn bị một bạc yến ở Tụ Hiền Lâu, rất hân hạnh được đón tiếp Tiểu Hầu gia.”
“Ngươi nghênh đón đến cũng đủ xa a.” Lông mày Lương Văn Hạo nhíu nhíu, bỗng nhiên ha ha mỉm cười, liền chuyển hướng sang Quân Mặc Thanh: “Quân sư phụ, rượu và thức ăn của Tụ Hiền Lâu như thế nào?”
Quân Mặc Thanh chậm rãi nói: ” Nổi tiếng gần xa, thật là không tồi.”
Lương Văn Hạo tựa như vui đùa vỗ tay than thở với Hoa Vi Nhiên: “Ta ngốc ở đại mạc cái nơi chim không thèm đẻ trứng đó cũng khá lâu rồi, ngay cả sống phóng túng như thế nào cũng sắp quên mất, đúng lúc đi theo ngươi vị tri phủ Phần Châu giàu đến chảy mỡ để được mở mang tầm mắt.”
Lương Văn Hạo ở Ninh An có hai điểm rất nổi danh, một là hắn nhị, hai là hắn vô cùng nhị (ngu ngốc).
Nhưng lúc này, hắn nói những lời này vẫn là không thể không khiến người khác phải nghĩ nhiều. Phần Châu đang gặp tai, nhưng quan phụ mẫu bản địa giàu có đến chảy dầu chảy mỡ, cả ngày ăn uống phóng túng, lời này của Lương Văn Hạo nửa thật nửa giả, làm như thuận miệng, nhưng lại như là châm chọc.
Hoa Vi Nhiên bởi vì không nắm bắt được hắn, tuy là cúi đầu khúm núm đáp lời, nhưngtrong lòng lại cảm thấy rất giật mình, giờ phút này ngay cả tươi cười cũng mang vài phần miễn cưỡng, chỉ âm thầm phỏng đoán.
Sao cái tên Lương Tiểu Hầu gia vô dụng trong đồn đãi, vậy mà lại là nhân vật lợi hại đến vậy?
Kỳ thật không chỉ hắn, ta và các đồng chí kia cũng đều sợ ngây người. Đại nhị hóa nhà ta cư nhiên có phong phạm boss như vậy!
“Ha ha ha ha vậy còn chờ gì nữa, ta đã muốn ăn nhũ cáp (bồ câu sữa, bồ câu non) nướng của Phần Châu đã lâu rồi.” Giây tiếp theo Lương Văn Hạo lại làm ra vẻ huynh đệ hảo hữu khoác vai Hoa Vi Nhiên, vô tư tới vô tâm mà cười nói: “Tính ra chúng ta vẫn là thân thích, ngươi cũng không thể keo kiệt, ít nhất cũng phải tám bàn mười bàn a.”
Ta: …
Phong phạm boss của Lương nhị hóa cái m* gì, mới được bao lâu a liền trở lại hệt ban đầu.
Hoa Vi Nhiên hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, lập tức ra hiệu cho người bên cạnh, lập tức cười với Lương Văn Hạo: “Tiểu Hầu gia yên tâm, mỹ thực đương nhiên là không thiếu được,nhũ cáp của Tụ Hiền Lâu này chính là nhất tuyệt, vả lại phía sau chính là Xà Sơn, tựa lan trông xa, cảnh núi hoa thảo thơm mát, mỹ thực mỹ cảnh chính là có phong vị rất riêng.”
Lương Văn Hạo vừa lòng gật đầu, chúng ta liền đi theo Hoa Vi Nhiên đến Tụ Hiền Lâu.
Sự thật chứng minh, tri phủ Phần Châu là một người khá đáng tin, nói có mỹ thực mỹ cảnh thì tuyệt không sai, mà còn mua hai tặng một, tặng thêm cả mỹ nhân nhu nhu nhược nhược đánh đàn ca hát bên bàn cơm.
Ta cùng với Chiến Bạch cứ theo thói quen tìm một chỗ âm u ít người chú ý để đứng, thấy Lương Văn Hạo dành vị trí trên cho Quân Mặc Thanh, còn mình thoải mái mà tìm một vị trí ngồi xuống, nghiêng đầu liếc mỹ nhân một cái, cười sang sảng nói: “Ngươi cũng thật có lòng, biết ta thích mỹ nhân, chờ về Ninh An, ta tất nhiên sẽ nói thêm vài lời hay về ngươi trước mặt lão gia tử.”
Trên mặt Hoa Vi Nhiên rất hợp với tình hình mà nổi lên một tầng sắc vui mừng, cười mở miệng: “Tiểu Hầu gia thích là được rồi.”
Sắc mặt Lương Văn Hạo đột nhiên ngừng lại, ngón tay gõ nhẹ vài cái trên mặt bàn, thản nhiên nói: “Ngươi đoán tâm tư ta thìkhông sao, nhưng nếu đoán sai sẽ không tốt đâu.”
Vẻ mặt Hoa Vi Nhiên cứng đờ, mồ hôi lạnh từ trán đổ ra, run run liền muốn đứng lên: “Tiểu Hầu gia, hạ quan…”
Lương Văn Hạo đè hắn lại, ánh mắt sắc bén nhìn một đám người đang ngồi, nhìn đếnkhi tất cả mọi người phải cúi đầu, lúc này mới lại nhẹ nhàng cười nói: ” Nhưng Hoa đại nhân đã đoán sai, ta thích, không phải nữ nhân, mà là nam nhân.”
Tất cả quỷ dị mà an tĩnh ước chừng nửa chén trà nhỏ.
Qua một lúc lâu, Hoa Vi Nhiên mới lau mồ hôi, do do dự dự nói: “Vậy… Hạ quan đi đổi một nam, nam nhân lên?”
“Nào cần phiền toái như vậy.” Lương Văn Hạo chỉ vào một bạch diện thư sinh đứng bên cạnh Hoa Vi Nhiên: “Người này bộ dạng cũng khá được, y đi.”
Hoa Vi Nhiên: “… Đây là phụ tá của hạ quan Du Tử Di, sợ có chút lớn tuổi.”
Lương Văn Hạo không thèm để ý chút nào mà phất phất tay: ” Mỹ nhân trung lão niên cũng là mỹ nhân, đối với mỹ nhân thì phải khoan dung.”
Hoa Vi Nhiên: “Nghe nói Yêu Nguyệt công tử của Hoa Nguyệt lâu…”
Lương Văn Hạo nghiêm túc nói: “Ngươi đã từng nghe qua cái gọi là nhược thủy tam thiên chích thủ nhất biều ẩm (*) hay chưa?”
(*) nghĩa đen: nước dù có nhiều, có đầy đến đâu thì cũng chỉ dùng đến một cái muôi/gáo để uống mà thôi; nghĩa bóng: chỉ sự thủy chung, sắt son một lòng của đôi lứa
Đệ nhất phụ tá đương nhiên không thể cứ như vậy mà giao ra, Hoa Vi Nhiên đành phải hướng ánh mắt xin giúp đỡ sang hướng Quân Mặc Thanh: “Việc này, Quân tiên sinh…”
“Việc này quả thật không hợp với lý.” Quân Mặc Thanh lạnh nhạt mỉm cười: “Nhưng Quân mỗ vốn chỉ giúp người thân mà không giúp tình lý.”
Hoa Vi Nhiên: …
Hắn còn đang muốn nói tiếp, Du Tử Di lại bất động thanh sắc mà nhéo nhéo cánh tay hắn, sau đó đứng dậy châm một ly rượu, đi đến trước mặt Lương Văn Hạo, quả thật cong khóe miệng cố làm ra một nụ cười quyến rũ: “Nào, mời Tiểu Hầu gia.”
Lương Văn Hạo tự làm bậy: …
Hắn ho nhẹ vài tiếng nhận lấy rượu, sau đó bày ra một khuôn mặt ngả ngớn tươi cười, vô cùng không có tiết tháo mở miệng nói: “Ngươi vẫn là không cần cười đâu, nào, để gia cười một cái cho ngươi.”
“…” Đang đứng xem ta quay đầu, có chút lo lắng nhìn Chiến Bạch: “Ngươi…”
Chiến Bạch ngẩng đầu ưỡn ngực thờ ơ nói rằng: “Ta không sao.”
Ta trầm mặc một hồi, trong lòng thầm than.
Kỳ thật ta hiểu, rất nhiều người nói không sao, phần lớn chính là hy vọng có người có thể từ trong cặp mắt đỏ lên kia nhìn ra y kỳ thật có vấn đề, sau đó ôm chặt lấy y, ôn nhu ghé vào lỗ tai y nói với y: tiền cứ tha hồ tiêu thẻ cứ mặc sức quẹt không sao đâu ta giúp ngươi xử lý tên xấu xa kia.
Vì thế ôm cảm giác sứ mệnh vô cùng nặng nề, ta kiên trì mở miệng nói: “Chiến Bạch, ta…”
“Hắc hắc hắc hắc.” Chiến Bạch không nghe ta nói gì, một mình đè thấp thanh âm xoa xoa tay cười trộm: “Hắn sớm đã thương lượng với ta, vì chuyện này mà tối hôm nay hắn sẽ ở bên dưới ta.”
Ta: …
Một chút ơn huệ nhỏ nhoi cứ vậy mà mua chuộc được như thế thật sự được sao? Có chút tinh thần chuyên nghiệp giảo cơ đi a Chiến Bạch! Ta không thèm chơi với bọn họ nữa ta muốn về nhà bán thiết cao (*).
“A, ta quên mất chủ tử không ở đây, A Huyền buổi tối ngươi phải phòng không gối chiếc rồi.” Chiến Bạch bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, chột dạ mà liếc ta một cái, vỗ hai má nói: “Thực xin lỗi ta không phải cố ý kích thích ngươi đâu.”
Này cũng không có gì, Tấn Vương có ở đây thì không phải ta vẫn một mình một phòng sao? Đã quen rồi biết hay không.
“Trước kia chủ tử còn có nhiều nam sủng như vậy.”
Cũng tàm tạm, hiện tại không phải cũng đã phát tiền cho thôi việc rồi hay sao không cần phải so đo.
“A Huyền.” Chiến Bạch khụt khịt mũi, dừng một lúc, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Ngươi đời này có phải cũng không thể ở phía trên hay không?”
Ta: …
Ta vẫn luôn cố gắng kiên cường an ủi tâm hồn bị thương của đồng nghiệp mình, cho đến khi đầu gối của ta trúng một mũi tên.
Ảnh vệ Chiến Huyền của Tấn Vương phủ, hôm nay vẫn cứ cô đơn lạc lõng như vậy…