Ta Là Một Gốc Cây Đào Hoa

Chương 11: Chương 11




Mấy ngày nay Ôn Nhược Cẩn đi sớm về trễ, không biết vội cái gì. Trường Hoan được quyền chưởng gia, thẩm tra đối chiếu sổ sách, chỉnh lý của hồi môn nhập vào kho, cũng bận tối mày tối mặt.

Tập trung tất cả mọi người ở trong phủ đến viện mình dạy bảo, Trường Hoan mới biết được quản gia ở bên người Ôn Nhược Cẩn được gọi là Trần thúc, nghe nói là nhìn Ôn Nhược Cẩn lớn lên.

Hiện giờ Trường Hoan là chủ nhân của tất cả mọi người, khi nói chuyện với Trần thúc, tự nhiên có chút lo lắng. Ai ngờ Trần thúc vui tươi hớn hở nói ra tất cả mọi chuyện lớn nhỏ nắm ở trong tay, có thể nói là biết gì nói hết không nửa lời dấu diếm. Có lẽ là Trường Hoan bụng dạ hẹp hòi rồi.

Nếu là người mà Ôn Nhược Cẩn tin tưởng, đó chính là người rất trung thành. Trái lại Trường Hoan cũng không có nắm hết quyền hành tính toán, trừ bỏ quyền xử trí nha hoàn gã sai vặt trong viện của mình giao cho ông ta, phàm là có phạm tội trực tiếp kéo dài tới nơi của Trần thúc.

Công viêc mua sắm vật dụng trong phủ, Trường Hoan cũng không có thay đổi, vẫn là người cũ tiếp tục tiếp nhận.

Quyền lực chưởng quản hạ nhân, đối với chuyện thập phần mang ơn đội nghĩa, cho dù là người tốt, ai đều không muốn đồ vật trong tay bị người khác đoạt đi.

Nhưng bọn họ đều hiểu rõ, về sau làm việc phải càng thêm cẩn thận, hiện giờ lão gia giao quyền lực bếp núc cho phu nhân, phải cho muốn đòi hỏi, tất cả đều phải từ trong miệng phu nhân nói ra.

Mấy ngày trước khi xuất giá, Nhiếp Dục cho nàng ba mươi cung nữ làm của hồi môn, tính cả Lục Châu và Chi Nhi, tổng cộng ba mươi hai người.

Lục Châu và Chi Nhi đều là người bên cạnh nàng, tất nhiên là theo bên người. Trường Hoan lại chọn để lại năm người hiểu chuyện đặt ở chính mình trong viện.

Mặt khác hai mươi lăm người còn lại phân ở nơi khác, vốn dĩ Ôn gia rất lớn, mười mấy sân lớn lớn bé bé, trừ bỏ ngày thường giúp đỡ vẩy nước quét nhà, cũng giúp cho nha đầu giảm bớt áp lực.

Hai ngày nay hai người tuy rằng chung chăn gối, nhưng Ôn Nhược Cẩn không hề có ý vượt rào đối với Trường Hoan. Nhớ tới lúc ở Thao Thiết không cẩn thận ngã ở trên người nhau, sau đó mười ngón tay đan vào nhau ở chùa Tĩnh An chùa, trước hôn lễ nàng đưa hôn phục cho hắn ngoài ý muốn đã cố ý hôn môi, kỳ thật hai người các nàng cũng không tiếp xúc thân thể nhiều.

Hắn nói hắn thích nàng, rõ ràng có thể đối chính mình làm chút gì, nhưng nhìn ra bản thân nàng kháng cự cho nên cái gì cũng không có làm.

Nàng lại có điểm tin tưởng kỳ thật Ôn Nhược Cẩn này vẫn rất ôn nhuận, giao tiếp với người vĩnh viễn làm người ta không tìm ra nhược điểm, rất chiếu cố nàng, huống hồ nàng nhớ tới ngoại tổ mẫu gọi thẳng kỳ danh của hắn “Nhược Cẩn”, thật không biết khi nào hắn lại mang đến niềm vui cho người khác.

Đảo mắt liền đến ngày thứ ba, ngày lại mặt của tân nương tử, nàng và Ôn Nhược Cẩn cùng nhau tiến cung.Thời điểm lên xe ngựa, Ôn Nhược Cẩn trước đi lên, quay đầu lại kéo Trường Hoan. Trường Hoan sửng sốt trong chốc lát cũng không có kháng cự, ngoan ngoãn duỗi tay để hắn dắt lên xe ngựa, một trước một sau đi vào ngồi xuống.

Lục Châu ngồi ở bên ngoài, giờ phút này trong xe ngựa chỉ có hai người Trường Hoan và Ôn Nhược Cẩn, không nói gì, không khí rất là kỳ quái.

Ôn Nhược Cẩn ngồi ngay ngắn, đôi tay để trên đầu gối, mắt nhìn phía trước, không nói lời nào.

Trường Hoan ngồi ở bên phải hắn, nhấp môi, thỉnh thoảng xoắn khăn trong tay một chút.

“Chiếc xe ngựa tơ vàng gỗ lim này là chàng làm lại cái khác sao?” Hai mắt Trường Hoan nhìn đối diện, rốt cuộc tìm được một đề tài, nghiêng đầu hỏi hắn.

“Hả?” Ôn Nhược Cẩn híp lại đôi mắt hẹp dài, tựa hồ như đang tự hỏi, một lát sau mới ra tiếng, “Đây là chính là chiếc xe kia.”

“……”

“Cho nên chàng nói yêu cầu bồi thường mười vạn lượng là gạt ta? Xe ngựa kia cũng không có hư?” Trường Hoan tức giận, không nghĩ tới chính mình tùy ý nói trọng tâm đề tài, vậy mà bản thân lại bị lừa gạt thê thảm, cho dù chính mình chỉ bồi thường hai vạn lượng.

Không đợi Ôn Nhược Cẩn đáp lời, trong đầu Trường Hoan chợt hiện lên linh quang, hồ nghi nói: “Ngựa màu đen kia cũng do chàng thả sao?”

Ôn Nhược Cẩn ho khan vài tiếng, vẫn là tính toán ăn ngay nói thật: “Ngựa điên không phải ta thả, xác thật là ta lừa nàng, nhưng cũng vì để cho nàng quen biết ta.”

Ôn Nhược Cẩn liếc mắt nhìn sắc mặt của nàng, tiếp tục nói: “Ta cũng không phải ờ trong cung yến trừ tịch mới nhận ra nàng, mà là mấy năm nay vẫn luôn đến Đàm Càng, cho nên cho tới nay đều biết là nàng. Chỉ là khi đó ta không có quyền lực, lại rơi vào tranh đấu trong nhà, đủ loại nguyên nhân, không dám hiện thân gặp nàng. Sau lại được phong tướng ta đi tìm nàng, mà nàng đã trở về Thịnh Kinh, cho nên ta liền đâm lao phải theo lao……”

Thời điểm nói ra những lời này, Ôn Nhược Cẩn dứt khoát trực tiếp nhìn về phía nàng. Phần lớn đây lời nói thật, kỳ thật hắn không tính toán gạt nàng, thời điểm nàng hỏi hắn liền đáp. Hắn nói như vậy hẳn là có thể để cho nàng tin tưởng đi.

Nếu hắn nói bởi vì đây là giấc mộng của hắn, nàng mới hoàn toàn không tin đâu. Tuy rằng thật sự không có đi Đàm Càng nhìn nàng, nhưng ở trong mộng hắn đi không biết bao nhiêu lần.

Liền chính hắn đều không tin, kỳ thật năm ấy Trường Hoan cứu hắn là thật, nhưng căn bản hắn không có đi đến Đàm Càng, bởi vì hắn bị huynh đệ không cùng mẫu thân khác hạ độc khiến cho trong người bị bệnh nặng, ở với mẫu thân trong chùa Tĩnh An mấy năm.Rất nhiều lần đều sắp chết, nhưng không biết vì cái gì, mỗi lần chính mình sắp hít thở không thông, liền sẽ nằm mơ, rơi vào giấc mộng kỳ quái.

Trong mộng ngay từ đầu là chính mình được Trường Hoan cưu, sau khi hắn rời đi, sinh hoạt của Trường Hoan ở hành cung Đàm Càng vô cùng khổ cực, hắn còn có thể thấy mùa đông rét lạnh Trường Hoan giặt quần áo ở bên hồ nước, đôi tay đông lạnh sưng to đỏ bừng, sau đó run run rẩy rẩy treo quần áo trong tay lên cây gậy trúc, sau đó chính mình cũng sinh đồng cảm như bản thân mình, bàn tay sinh đau, trong lòng cũng sinh đau.

Cảnh trong mơ dần dần thay đổi, sau đó hắn vừa mở mắt, lại là căn nhà quen thuộc, hắn không chết, ngược lại cảm thấy thân thể còn trở nên tốt hơn.

Từng hồi cảnh trong mơ, hắn thấy nhiều cảnh tượng sinh hoạt của Trường Hoan, bên cạnh có khi còn có một nha đầu không sai biệt tuổi của nàng lắm, sau khi hắn biết là nha hoàn của nàng, các nàng ôm nhau nhìn thoạt bản cũ nát, nói chuyện say sưa, mà chính mình cũng cảm nhận được vui sướng của nàng.

Có khi hắn cảm thấy bản thân mình bị ma chướng*, chính là trong mộng cảnh tượng lại chân thật như vậy, hỉ nộ ái ố cũng đồng cảm như bản thân mình trải qua. Hơn nữa thân thể hắn cũng thật sự ngày một tốt lên, hắn không thể không tin tưởng mộng này vô cùng tốt, mãi cho đến hắn xác thực khỏi hẳn, ngay cả đại phu cũng không thể tưởng tượng.

Ma chướng*: cách gọi của đạo Phật, chướng ngại do ma quỷ gây ra.

Sau đó hồng thủy ở Giang Nam, hắn thừa dịp hoàng đế tới chùa Tĩnh An cầu phúc, dâng lên kế sách, một lần vào mắt Hoàng đế, sau này hắn được thăng làm Thừa Tướng.

Lại sau đó hắn lại không nằm mơ thấy nàng nữa, hắn hoảng loạn, mơ thấy nàng mấy năm, bất tri bất giác sớm đã nhập vào trong lòng. Ngày ấy gặp lại ở An phường, trong lòng cứ như sóng to gió lớn, nhưng trên mặt không hiện được nửa phần, sau đó lòng như đay rối dùng phương thức bồi thường ghi giấy nợ để đổi lấy danh tánh và ấn tượng của nàng.

Trường Hoan suy nghĩ một chút, trừ bỏ hai người quen biết ngay từ đầu, không có tìm ra lỗ hổng trong lời nói của hắn. Nhưng thời điểm nàng cứu hắn, chính mình đang phát bệnh, căn bản không có ký ức, cho nên không thể nào tra tìm.

Nhưng trong lòng nàng nguyện ý tin tưởng hắn một chút, huống hồ mẫu phi nàng mất sớm quyền lực nhà ngoại cũng chậm rãi bị nhà ngoại quyền lực cũng ở chậm rãi bị buông lỏng, nàng là công chúa không được sủng ái, căn bản không có đáng giá để hắn lừa.

Ban đầu không biết nguyên nhân, trong lòng luôn có trở ngại, hiện tại tình huống rõ ràng, trong lòng căng thẳng nhiều ngày cũng thả lỏng lại. Thấy hắn trông mong đáp án của nàng, không nhịn cười lên.

Ôn Nhược Cẩn thấy phản ứng của nàng, tự tin có chút không đủ, nhẹ giọng hỏi nàng: “Nàng tin tưởng ta nói sao?”

Không biết vì cái gì giờ phút này Trường Hoan thấy hắn tựa như một con tiểu cẩu gục lỗ tai xuống, đứng dậy tưởng sờ sờ đầu của hắn, cho hắn thuận lông.

Xe ngựa chạy không biết đụng vào thứ gì, xóc nảy một chút, Trường Hoan thuận thế nhào vào trong lòng ngực của hắn, Ôn Nhược Cẩn vững vàng tiếp được nàng, Trường Hoan không nhúc nhích, để sát vào bên tai hắn trả lời: “Ừ, ta tin tưởng chàng.”

Thủ thỉ thù thì, giống một cọng lông chim cào người, không biết cào vào lỗ tai, vẫn là tiếng lòng. Ôn Nhược Cẩn sửng sốt một chút, vốn là đôi tay cứng nhắc nhưng nay lại gắt gao ôm chặt tiêu nhân nhi vào trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.