Thiếu nữ một thân y phục màu hồng phấn ngồi ở trên giường, hai chân lắc lư ở trên không, trên đầu cài một đóa đào hoa trắng mịn, một đôi mắt hạnh trong suốt, bỗng nhiên lại thấy một cảnh tượng vui tai vui mắt.
Đương nhiên nếu xem nhẹ hoàn cảnh lung tung rối loạn xung quanh.
Lục Châu né tránh bàn ghế ngã tứ tung ngang dọc, cao giọng nói: “Chủ tử, hoàng thượng tới.”
Trường Hoan nghe vậy vô cùng nghi ngờ, không nói gì nhìn chằm chằm Lục Châu, đang tự hỏi bản thân xem mình có quen biết người này hay không.
Nhiếp Dục vừa bước vào liền nhíu nhíu mày, ông nghe được tin Trường Hoan bị bệnh nên chạy tới. Thế nhưng lại nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn như thế, thật sự không vui.
Ai biết còn có điều làm người ta bất ngờ không phòng ngừa, Trường Hoan nhìn Nhiếp Dục tiến vào như phát hiện ra cái gì, trực tiếp cầm chủy thủ xông tới Nhiếp Dục.
Thời điểm Nhiếp Dục kêu người hộ giá, Trường Hoan lại đột nhiên ném chủy thủ ngồi xổm xuống, đôi tay ôm chân nức nức nở nở khóc lên.
Thịnh Xương tăng thêm can đảm đi qua, chủy thủ rơi xuống, Trường Hoan đột nhiên không có âm thanh.
Tẩm điện Sương Thanh Điện.
Ôn Nhược Cẩn thật cẩn thận rót chén thuốc vào trong miệng Trường Hoan, giờ phút này nàng còn trong hôn mê. Hôm qua sau khi Hoàng Thượng hạ triều liền trực tiếp sai người thông báo hắn đến hậu cung một chuyến.
Sau khi hắn nghe ngóng mới biết được Trường Hoan lại tái phát bệnh tâm thần, nhớ tới hành vi của Trường Hoan ở đêm cung yến trừ tịch kia, vừa tức giận lại vừa buồn cười.
Khi đó hắn vừa mới nhậm chức Thừa tướng, không người nào dám tới bắt chuyện, một người ngồi ở trên đại đường uống rượu, trước mắt liền có một bóng dáng vút qua trực tiếp ngồi xổm phía sau cây cột, sau lại bị Hoàng Hậu trực tiếp phái người kéo đi xuống.
Kỳ thật còn rất thảm.
Trường Hoan vừa mở mắt, lọt vào trong tầm mắt là một gương mặt quen thuộc, treo lên tươi cười mà người khác không thể nào nắm lấy, theo bản năng muốn tiếp tục giả bộ bệnh.Ôn Nhược Cẩn sớm đã đoán trước, nhấp miệng cười: “Nàng làm đào hoa tinh cũng rất đáng yêu.”
Nháy mắt, Trường Hoan trở nên mơ hồ.
Ánh mắt của người này, đều có thể nhìn ra sơ hở.
“Khi nào ngươi phát hiện ra?”
“Cung yến trừ tịch.”
Trừ tịch? Hắn ở đó? Chẳng lẽ là chính mình diễn quá sâu, xem nhẹ người chung quanh? Trường Hoan có chút hoảng sợ.
Ôn Nhược Cẩn thấy nàng ngây ra như phỗng, duỗi tay xoa xoa tóc nàng: “Nàng yên tâm, việc này nàng biết ta biết. Chỉ cần nàng an tâm gả cho ta, ta liền giúp nàng giữ bí mật. Dù sao, khi quân chính là tội lớn.”
Trường Hoan thật thà gật đầu, quấn chặt mình trong chăn. Nàng vốn dĩ nghĩ nếu Ôn Nhược Cẩn biết nàng có bệnh nên chắc chắn sẽ chủ động từ bỏ tứ hôn này, ai biết hắn đã sớm biết, thật sai lầm thật sai lầm.
Không dám gây thêm chuyện, Trường Hoan bình bình tĩnh tĩnh tiếp nhận sự thật này. Được sự cho phép của Nhiếp Dục, Trường Hoan mang theo Lục Châu và một đám người về phủ Quốc công ở mấy ngày, xem như trở về nhà mẹ đẻ.
Lâm lão phu nhân thấy nàng đối với hôn sự của chính mình không quá hào hứng, lôi kéo nàng đi chùa Tĩnh An cầu phúc. Đại Li tôn trọng Phật gia, chùa Tĩnh An là chùa miếu lớn nhất có tiếng tăm vang dội nhất Đại Li, từ trước đến nay hương khói thịnh vượng.
Nàng không nghĩ tới sẽ nhìn thấy Ôn Nhược Cẩn, ánh mắt nghi hoặc nhìn Lâm lão phu nhân, ai ngờ bà lại dẫn nha hoàn đi ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa lại, chỉ để lại Trường Hoan và Ôn Nhược Cẩn hai người ở trong sương phòng.
Ôn Nhược Cẩn ngồi ở trên giường trong phòng trúc, duỗi tay gọi nàng đi qua, khóe miệng còn có vài phần ý cười
Mỗi lần Trường Hoan ở chung với hắn đều cảm thấy có chút xấu hổ, sau khi biết hắn luôn hiểu rõ bản thân nàng đang diễn kịch thì càng xấu hổ, đứng ở nơi đó không dời bước đi về phía hắn nửa bước.
Vẫn là Ôn Nhược Cẩn đi tới dắt nàng, mãi cho đến khi hai người ngồi xuống tay cũng không có buông ra. Trường Hoan nhìn mười ngón tay của hai người đan vào nhau, đột nhiên cảm thấy yết hầu có chút khô, không tự giác nuốt nước miếng một cái.Ý thức được vô cùng thân mật như vậy, lỗ tai Trường Hoan có chút ửng đỏ, nơi hai tay nắm lấy nhau cũng dường như đang nóng lên.
Nàng muốn tránh thoát, Ôn Nhược Cẩn nhìn ra ý đồ của nàng nên dùng một chút sức lực, không để nàng thực hiện được. Trường Hoan giãy giụa không có kết quả cũng bình tĩnh lại, nhìn xung quanh hai bên, xem người bên cạnh là không khí.
Ôn Nhược Cẩn chờ nàng bình tĩnh lại, buông mười ngón tay đang nắm ra, cũng không để nàng thu hồi lại liền bắt lấy.
“Hoan Hoan, nàng đang dần dần tiếp nhận ta, giống như hiện tại.”
Trường Hoan nghe thấy hắn gọi mình là “Hoan Hoan” cũng đã có chút không quen, trời biết hắn nghĩ như thế nào, chẳng qua chính mình không có biện pháp mới không thể không nắm lấy tay hắn, sao có thể là tiếp nhận đây.
Ôn Nhược Cẩn thấy phản ứng của nàng, xoay chuyển đề tài ôn nhu ra tiếng: “Mười ba tuổi nàng ở Đàm Càng cũng không phải chỉ phát bệnh một lần?”
Trường Hoan gật gật đầu, đó là mùa đông bốn năm trước không biết vì sao nàng đã phát bệnh tâm thần, chờ nàng tỉnh táo lại đã thấy bản thân mình ở một nơi hẻo lánh trong tường thành bị đổ nát của hành cung, còn có người hảo tâm khoác áo choàng cho nàng, sau đó lại vụng trộm trốn về hành cung với y phục dơ loạn dọa đến Lục Châu nhảy dựng.
Ôn Nhược Cẩn tiếp tục nói: “Khi đó ta bị người trong nhà đuổi giết, vẫn luôn chạy trốn tới Đàm Càng, sau lại liền gặp nàng, khi đó còn không biết nàng sinh bệnh, nhưng khi ta tránh né đuổi giết thì rơi vào bẫy thú mà thợ săn bày ra, là nàng đã cứu ta. Lần đầu tiên gặp mặt ở cửa thành An Phường, ta cũng không có nhận ra nàng, bởi vì bốn năm trước ta cũng không có thấy rõ ràng dung mạo của nàng, nhưng là trên cung yến trừ tịch xem tuồng kịch của nàng diễn, ta mới biết được là nàng.”
Trường Hoan không nghĩ tới chính mình phát bệnh còn sẽ cứu người, bất quá Thừa tướng sẽ không có đạo lý mà đi gạt người, nghĩ đến chính mình chó ngáp phải ruồi đã cứu một sinh mệnh cũng không biết.
Trường Hoan từ sương phòng đi ra, liếc mắt nhìn thấy Lâm lão phu nhân đang ngồi ở đình hóng gió nói chuyện phiếm với trụ trì phương trượng chùa Tĩnh An, liền ngoan ngoãn mà đi qua đứng một bên nghe Phật lý.
Nghe đến choáng váng mơ mơ hồ hồ, rốt cuộc lý luận Phật gia cũng kết thúc.
Trường Hoan đỡ ngoại tổ mẫu trở về, trên xe ngựa, Lâm lão phu nhân thấy vẻ mặt của ngoại tôn nữ muốn hỏi lại không muốn hỏi, sắc mặt rối rắm, chủ động mở miệng: “Ta không có thông đồng với Ôn Nhược Cẩn, lần này tương ngộ là ngẫu nhiên. Đưa ngươi tới sương phòng cũng là vì ở hậu viện ta có gặp mặt hắn một lần, chúng ta lại nói chuyện với nhau một phen, ta mới tạo cho hai ngươi cơ hội gặp mặt.”
Trường Hoan hiểu rõ, chỉ là trong lòng nghĩ “Hắn vì chuyện gì mà xuất hiện ở chùa Tĩnh An?”
“Mẫu thân hắn xuất gia ở chùa Tĩnh An, mỗi năm hắn đều đến thăm một chút, có lẽ là đúng lúc thôi.” Lâm lão phu nhân thấy nàng lẩm bẩm tự nói, bổ sung cho nàng.
Trường Hoan không nghĩ tới chính mình lại nói ra suy nghĩ trong lòng, ha ha vài tiếng chuyển đổi đề tài, chỉ là nàng đối tình huống Ôn gia một chút cũng không hiểu biết.