Ta Là Một Gốc Cây Đào Hoa

Chương 19: Chương 19: Chương19




Bởi vì ban ngày Trường Hoan chơi đùa quá phấn khởi nên dẫn đến mệt mỏi, ngủ một giấc đến hừng đông, Ôn Nhược Cẩn tỉnh sớm, xuống dưới lầu muốn nước ấm, sau khi rửa mặt xong, ngồi ở bên cạnh chờ Nhiếp Trường Hoan tỉnh lại.

Khách điếm mở ở bên cạnh phố, tuy rằng nơi này ở phía sau, nhưng âm thanh rao hàng rộn ràng nhốn nháo vẫn cách cửa sổ bay vào.

Trường Hoan xoa xoa đôi mắt, ngồi dậy, vẫn còn dáng vẻ buồn ngủ như cũ.

Ôn Nhược Cẩn buồn cười, lấy y phục đã dược treo trên giá bên cạnh, từng cái từng cái mặc vào cho Trường Hoan. Trường Hoan rửa mặt, mới cảm giác cả người như được sống lại.

Thừa dịp Trường Hoan rửa mặt, tiểu nhị đã mang bữa sáng lên bàn, sau khi ăn xong bữa sáng, Ôn Nhược Cẩn dọn đồ đã mua được lên xe ngựa.

Hôm qua xe ngựa để lại ở bờ sông đã được xa phu đưa lại đây.

Nhiếp Trường Hoan mới vừa bước vào xe ngựa, liền phát hiện có chỗ không thích hợp, những thứ nàng mua đều là đồ chơi nhỏ, nhưng là bên tay trái lại có một bao tay nải lớn, ước chừng chiếm nửa cái ghế.

Trường Hoan muốn tìm tòi, mới vừa lấy tay đè ở mặt trên đồ vật, đã bị Ôn Nhược Cẩn một tay áp chế hành động của nàng.

Trường Hoan quay đầu lại nghi hoặc mà nhìn hắn, trong ánh mắt tất cả đều là ý “Đây là thứ gì”.

Ôn Nhược Cẩn ho nhẹ một tiếng, “Mấy ngày trước ở tiệm vải may vài bộ y phục áo, hôm nay vừa vặn đã làm xong, liền mang về.”

Trường Hoan nghĩ, vài bộ y phục có cái gì phải che giấu, thần thần bí bí, “Ừ” một tiếng ngồi ở trên giường nệm.

Ôn Nhược Cẩn ngược lại nghẹn một chút, hắn cố ý muốn kích thích lòng hiếu kỳ của Trường Hoan, kết quả giống như không có thành công.

Vì thế lại nói: “Nàng cũng có một phần.” Thấy nàng lại muốn vươn tay, Ôn Nhược Cẩn vội vàng bổ sung, “Chờ trở về lại xem.”

Nhiếp Trường Hoan không để ý tới hắn, kéo túi thơm treo ở bên hông xuống, chậm rãi chơi đùa lưu tô* màu tím trên túi.

Lưu tô*: tua cờ.

Xe ngựa mới vừa tiến vào trấn trên, Ôn Nhược Cẩn liếc nhìn Trường Hoan ở bên cạnh, ngập ngừng lúng túng nói: “Hoan Hoan, nàng có thể bịt kín đôi mắt không?”

Trường Hoan lại “Ừ” một tiếng, Ôn Nhược Cẩn không biết từ nơi nào móc ra một khăn lụa màu đỏ, cẩn thận che khuất đôi mắt của Trường Hoan, sau đó kêu xe ngựa dừng lại đỡ Trường Hoan đi ra ngoài, chính mình nhảy xuống, một tay nắm ở trên càng xe, sau đó ôm Trường Hoan xuống.

Trường Hoan bỗng chốc bay lên không, trong lòng sợ hãi, khẽ nhếch cái miệng nhỏ, lại không có phát ra âm thanh, chỉ là đôi tay gắt gao ôm cổ Ôn Nhược Cẩn.

Sau đó nàng bị Ôn Nhược Cẩn ôm giống như tiểu hài tử trở về sân, thỉnh thoảng có truyền đến âm thanh, nàng biết khẳng định là hạ nhân trong nhà nhìn thấy, trên mặt bỗng nhiên cảm thấy nóng bỏng.

Nàng dựa vào cảm giác để sát vào lỗ tai Ôn Nhược Cẩn, nhỏ giọng nói: “Cẩn Cẩn, ta biết chàng muốn làm gì.”

Ôn Nhược Cẩn nghe vậy ngơ ngẩn, sau đó chân vẫn bước đi một cách vững vàng, tới nhà chính đẩy cửa ra, nhẹ nhàng đặt Trường Hoan ở trên giường.

Nhiếp Trường Hoan muốn cởi dây lưng xuống, bị Ôn Nhược Cẩn ngăn lại, sau đó nàng ngồi ở trên giường chờ, khóe miệng lại lặng lẽ cong lên.

Cửa lớn mở ra lại khép lại, Ôn Nhược Cẩn cầm một bao tay nải to lớn đặt ở trên xe ngựa lúc trước, chậm rãi đi tới.

“Hoan Hoan, nàng muốn mặc y phục mới sao?”

Trong lòng Nhiếp Trường Hoan vui như nở hoa, hôm nay Ôn Nhược Cẩn giống như luôn luôn cầu xin nàng đồng ý, trong lòng cảm thấy buồn cười, rồi lại giống như có cảm giác một dòng nước ấm chảy qua.

Vì thế nàng gật đầu.

Ôn Nhược Cẩn vô cùng vui mừng, muốn giúp Nhiếp Trường Hoan cởi y phục xuống, Trường Hoan không làm, nghiêng đầu mỉm cười nói, “Ta muốn cho chàng giúp ta mặc, có thể chứ?”

Điều này hiển nhiên làm Ôn Nhược Cẩn kinh ngạc, tuy rằng hắn đã chung chăn gối với Nhiếp Trường Hoan hơn một năm, nhưng thời điểm thân mật nhất cũng chỉ là hôn môi một chút, hắn sợ Trường Hoan không thích, cho nên trước sau không có vượt qua một bước cuối cùng.

Chính là cho dù bịt mắt, hắn dường như cũng có thể cảm nhận được Trường Hoan chân thành, vì thế hít vào một hơi chậm rãi cởi y phục của Trường Hoan ra, mặc vào bộ đồ mới.

Nếu Trường Hoan kéo mảnh lụa che mắt xuống, liền có thể nhìn đến tay Ôn Nhược Cẩn rất vụng về, còn có vành tai đỏ như máu, bất quá nàng không có kéo xuống, thứ nhất nàng mở miệng để cho Ôn Nhược Cẩn giúp nàng thay quần áo đã đủ thẹn thùng, nếu còn muốn bốn mắt nhìn nhau với hắn quả thực không thể tưởng tượng.

Phối hợp Ôn Nhược Cẩn đứng lên ngồi xuống, qua thật lâu, Ôn Nhược Cẩn rốt cuộc đã giúp nàng đổi xong y phục, sau đó hắn cởi bỏ mảnh lụa che mắt nàng xuống

Hiện tại Nhiếp Trường Hoan đang ngồi, nàng rũ mắt, màu đỏ tươi đẹp rực rỡ ánh vào hốc mắt, hoa sen trên tay áo được thêu bằng chỉ vàng, trông rất đẹp mắt.

Ôn Nhược Cẩn nhìn chằm chằm thật lâu sau, dường như muốn nhìn Trường Hoan thành cái động nhỏ. Trường Hoan đứng dậy, kéo kéo váy, bị Ôn Nhược Cẩn kéo đến bàn trang điểm ngồi xuống.

Nhiếp Trường Hoan còn chìm sâu vào y phục tân nương, Ôn Nhược Cẩn đã dọn xong son phấn, còn có mi bút son môi, Nhiếp Trường Hoan nhìn lướt qua, đều là mới, nàng không dùng qua.

“Chàng trang điểm cho ta.” Không phải nghi vấn mà là trần thuật, đều không cần nàng hỏi, sự thật bày ở trước mắt.

Ôn Nhược Cẩn gật gật đầu, không nói cho nàng biết chính mình đã trộm thử ở trên mặt rất lâu, nữ hài tử trang điểm thật sự quá phức tạp, hắn học lâu như vậy cũng chỉ biết một chút.

Ngày hôm qua trọ ở khách điếm ngoài ý muốn, cho nên hôm nay nàng để mặt mộc trở về, mặt nàng trắng nõn sạch sẽ, Ôn Nhược Cẩn chỉ cho đắp nàng một tầng phấn hơi mỏng, sau đó son cũng nhàn nhạt nhiễm hồng gương mặt, cẩn thận vẽ cho nàng lông mày lá liễu, cuối cùng dùng tay bôi một chút son môi trên miệng.

Vốn dĩ là đôi môi phấn nộn, sau khi tô màu càng thêm kiều diễm ướt át, Trường Hoan nhìn chính mình trong gương, vẻ mặt khiếp sợ, Ôn Nhược Cẩn nhịn không được khom lưng nhẹ nhàng ngậm chặt, sau đó chậm rãi cọ xát.

Vốn dĩ Trường Hoan muốn khen ngợi vài câu, tất cả bị hắn ngăn ở trong miệng.

Ôn Nhược Cẩn không thỏa mãn tình trạng như vậy, ôm lấy eo Trường Hoan, đến cuối cùng, Nhiếp Trường Hoan nằm ở trong lòng ngực của Ôn Nhược Cẩn thở dốc, gương mặt đỏ bừng.

Ôn Nhược Cẩn cúi đầu giúp nàng lau miệng, son môi sớm bị hắn hôn mất, chỉ để lại dấu vết nhàn nhạt, nhưng so với phía trước càng thêm no đủ đỏ tươi.

Nhịn không được lại cắn một ngụm.

Trường Hoan u oán trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó nhìn đến màu đỏ ở khóe miệng hắn, rốt cuộc không nhịn cười ra tiếng.

“Y phục mới của chàng đâu?” Trường Hoan cuối cùng nhớ tới lúc trước hắn nói chính là hai người bọn họ.

Ôn Nhược Cẩn buông Trường Hoan ra, xoay người đi lấy y phục trên giường. Một bộ vừa thấy liền biết là y phục dành cho tân lang tương xứng với nàng, Trường Hoan rất có hứng thú mà cầm lấy cẩn thận đánh giá.

Ôn Nhược Cẩn đi vào phía sau bình phong thay y phục, Trường Hoan ghé đầu vào trên bàn số, chỉ chốc lát sau Ôn Nhược Cẩn đi ra.

Vốn dĩ vóc người của Ôn Nhược Cẩn cao lớn, làn da trắng nõn, ngày thường luôn một thân bạch y, hiện tại màu đỏ trên thân, khóe miệng đã cọ xát qua, giờ phút này càng có vẻ ôn nhuận như ngọc.

Trường Hoan lập tức nhìn đến ngây người, Ôn Nhược Cẩn đi tới, tay quơ quơ ở trước mắt nàng, Trường Hoan hoàn hồn, cúi đầu uống trà.

Ôn Nhược Cẩn quay đầu đi mép giường, sau đó trong tay cầm một sợi dây cột tóc, đưa cho Trường Hoan: “Giúp ta buộc một phen.”

Trường Hoan tiếp nhận, nhìn kỹ một chút, mặt trên còn có dấu vết bị buộc, hai đầu có mấy cái nếp uốn, là mảnh lụa che mắt nàng lúc trước.

Cho nên hắn là lấy dây cột tóc làm mảnh lụa che mắt nàng?

Rất nhanh buộc lại, Trường Hoan thở phào nhẹ nhõm.

Ôn Nhược Cẩn duỗi tay nắm mười ngón tay của nàng, Trường Hoan tùy ý bị hắn nắm, đi ra khỏi cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.