Ta Là Một Thanh Ma Kiếm

Chương 35: Chương 35: Bỏ mình ngoài ý muốn




Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Một hơi chạy qua bốn con phố, về đến nhà, sau khi đóng hết cửa sổ cửa chính, Hà Chí Phàm nằm trên giường không ngừng thở hổn hển.

Hồi tưởng lại thể nghiệm kinh khủng khi bản thân mình chạm vào thanh kiếm kia, hắn ta lại không nhịn được cảm thấy may mắn, may mắn vì bản thân mình chạy thoát kịp.

Được xem là một võ giả, cho dù là ai, trong tình huống bất ngờ không đề phòng bị hút khô chân khí, cũng sẽ có phản ứng như Hà Chí Phàm.

Nếu không phải mình thoát khỏi thanh trường kiếm đáng sợ kia đúng lúc, sau khi nó hút khô chân khí trong cơ thể mình, sợ rằng còn có thể mạnh mẽ hấp thu máu tươi của mình!

Chắc chắn đó là một thanh ma kiếm!

Thiên Huyền Đại Lục có đủ loại truyền thuyết liên quan tới võ đạo, binh khí nghịch thiên là một trong những truyền thuyết ấy.

Cho nên, sau khi Hà Chí Phàm tỉnh táo lại, hắn ta đã nhận định rất có thể thanh kiếm kia là một thanh Ma Kiếm có thể hút máu người trong truyền thuyết.

May mà lão tử chạy trốn nhanh!

Bằng không sợ rằng mình đã biến thành thây khô!

Bị thanh Ma Kiếm không biết tên kia đâm một kích, Hà Chí Phàm không còn suy nghĩ tiếp tục ra đường kiếm lời nữa.

Hiện tại đan điền hắn ta trống trơn, nếu gặp phải nguy hiểm gì, sợ rằng hắn ta khó có thể chạy thoát.

Hắn ta từ giường trường nhảy dựng lên, dịch chuyển tủ quần áo ở góc tường, nhấc nắp che bí mật lộ ra hang động đen như mực bên dưới.

Đây là tầng hầm ngầm hắn ta đã đào trước đó không lâu.

Nhặt cái bao vừa được ném dưới đất lên, hắn ta vui mừng khấp khởi nhảy xuống hang động.

Châm đèn, hắn ta đổ hết các thứ trong bao quần áo xuống đất. Dưới ngọn đèn mờ tối, hắn ta bắt đầu kiểm kê thu hoạch đêm nay của mình.

Đồ vật nhiều nhất trong bao là vàng bạc châu báu, còn có ba quyển vũ kỹ hắn ta cướp đoạt được từ trên thi thể, ba quyển này đều là vũ kỹ Hoàng cấp, chẳng qua Hà Chí Phàm vẫn rất thoả mãn, bởi vì trong đó có một quyển đao pháp Hoàng cấp thượng phẩm tương đối trân quý, từ trước tới nay hắn ta vẫn tu luyện đao pháp.

Còn có ba thanh trường kiếm, hai thanh trường đao, đây đều là vũ khí Hà Chí Phàm nhặt được bên cạnh thi thể. Năm món vũ khí này sáng lấp lóa, vừa nhìn đã biết không phải hung khí bình thường. Lúc đó vì hắn ta sợ gặp phải tên Phó người điên kia, trong lòng khẩn trương, lại suy xét đến vấn đề phụ trọng, cuối cùng hắn ta quyết định chỉ nhặt vài thanh binh khí trông tương đối có giá trị.

Lại giám định thêm một lần nữa, Hà Chí Phàm mở cờ trong bụng.

Sự thực chứng minh, ánh mắt hắn ta thật sự khá vô cùng!

Một thanh đỉnh cấp phàm khí, ba thanh hạ phẩm huyền khí, còn có một thanh loan đao trung phẩm huyền khí!

“Lần này mình buôn bán quá lời, không uổng công mình mạo hiểm tính mạng ra tay!”

Nơi này còn có vài cọng dược thảo cùng với hơn mười khối hạ phẩm linh thạch.

Thảo dược và linh thạch đều là thứ Hà Chí Phàm phát hiện được ở Bạch gia, sau khi Phó người điên giết chết toàn bộ Bạch gia, hắn ta đã lục được những thứ này từ trên thi thể.

Đối với dược thảo, Hà Chí Phàm vốn định bán đi, hắn không phải Luyện Đan Sư, ngay cả dược thảo này là gì hắn ta cũng không nhận ra, cho nên hắn ta không dám dùng dược thảo linh tinh, ngộ nhỡ ăn vào lập tức chết đi, chẳng phải quá oan uổng rồi sao?

Đối với linh thạch, hắn ta vốn định để lại cho mình dùng. Ở Thiết Thạch thành, linh thạch là một loại tài nguyên tu luyện vô cùng trân quý, cả đời người thường cũng không nhất định có thể nhìn thấy một khối.

Trước đây Hà Chí Phàm cũng chỉ gặp qua một khối, còn là một khối linh thạch đã bị hấp thu hết linh khí, như một viên đá màu trắng bình thường, là một võ giả khi say rượu đã lấy ra lấy le với hắn ta.

Hà Chí Phàm cầm lấy một viên linh thạch lóe sáng, dựa theo phương thức trong truyền thuyết, hắn ta ngồi xếp bằng dưới đất, nắm chặt linh thạch trong tay, vận chuyển công pháp. Một luồng linh khí mát mẻ tinh khiết chảy ra từ trong linh thạch, bị kinh mạch của hắn ta hấp thu, sau đó chuyển hóa thành chân khí!

Phương thức tu luyện bình thường là thông qua vận chuyển công pháp để hấp thu thiên địa linh khí tồn tại trong trời đất, so với không khí, thiên địa linh khí chiếm tỉ lệ vô cùng nhỏ, tốc độ hấp thu lại vô cùng chậm.

Thế nhưng dùng linh thạch tu luyện lại khác, trong linh thạch tràn đầy thiên địa linh khí tinh thuần, chỉ cần mình trực tiếp hấp thu là được, mà tốc độ tu luyện khi hấp thu linh thạch cũng nhanh hơn gấp mười lần so với tu luyện bình thường!

Hà Chí Phàm chỉ thử một chút đã đắm chìm hoàn toàn trong điên cuồng tăng lên.

Về phần thanh Ma Kiếm đáng sợ bên hình đài, tạm thời hắn ta không dám đi lấy.

Cho dù cho hắn ta thêm mười lá gan, hắn ta cũng không dám đụng vào nữa.

Ngộ nhỡ bị hút khô thật thì phải làm sao bây giờ?

Trần Hạo nhìn kiếm chủ đã biến mất, đợi cả nửa ngày sau kiếm chủ vẫn không trở lại.

Hắn đợi tới hơi không kiên nhẫn.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải loại tình huống này, hắn chỉ mới vừa biết kiếm chủ, thế mà giây lát sau kiếm chủ đã biến mất không thấy.

Không phải mình chỉ hút khô toàn bộ chân khí trong đan điền Hà Chí Phàm thôi sao!

Có cần keo kiệt như vậy không?

Lại đợi thêm một thời gian ngắn, rốt cục Trần Hạo cũng xác định —— hắn đã bị vứt bỏ!

Vậy mà tên Hà Chí Phàm kia lại từ bỏ một thanh linh khí mà toàn bộ võ giả tha thiết ước mơ!!!

Quả thực không dám tưởng tượng!

Trần Hạo vừa tức vừa giận, lòng tự ái của hắn bị đả kích thật lớn.

Vốn tưởng rằng sau khi mình trở thành linh khí, sẽ có vô số võ giả vì tranh giành hắn mà đầu rơi máu chảy, đánh tới máu chảy thành sông... Kết quả hắn bị người ta chê bai!

Hơn nữa sau khi nhận chủ, nếu như kiếm chủ chưa chết, Trần Hạo không thể tìm kiếm chủ khác.

“Ngươi đã không quan tâm ta, ta đây đành phải đi tìm ngươi!”

Trần Hạo tức giận, hắn nghĩ mình thân là linh kiếm, còn chứa đựng khá nhiều chân khí, hắn hoàn toàn có thể bay đi một thời gian ngắn.

Nhận Hà Chí Phàm làm kiếm chủ, Trần Hạo có thể cảm ứng được vị trí của Hà Chí Phàm, không sợ không tìm được hắn ta.

Chỉ thấy Xích Huyết bắt đầu run, sau đó thoáng cái đã bay đến giữa không trung, lung la lung lay bay về phía nhà Hà Chí Phàm.

Lần đầu tiên thử phi hành, Trần Hạo là phi công tay mơ.

Mặc dù trời đã sáng choang, nhưng trên đường phố không một bóng người. Tối hôm qua Phó Viễn Minh đã giết quá nhiều người, mọi người đều bị hù dọa không dám ra đường.

Nhảy từ cửa sổ vào gian phòng Hà Chí Phàm, Trần Hạo cảm ứng được kiếm chủ đang ở dưới đất. Ngắm nhìn bốn phía, rất nhanh hắn đã phát hiện thông đạo ngầm không chút che giấu kia.

Ở phía dưới?

Lẽ nào hắn ta xây phòng ngầm dưới lòng đất để làm chuyện hèn hạ bẩn thỉu gì đó?

Đối với Hà Chí Phàm đã từ bỏ mình, Trần Hạo không có hảo cảm gì.

Hắn vốn định coi Hà Chí Phàm làm vật thí nghiệm, sử dụng xong liền vứt bỏ.

Hắn đưa mắt nhìn sang “sát lục ý cảnh (chút thành tựu)” trên bảng skills, chỉ cần trong kiếm tồn trữ đủ chân khí là hắn có thể sử dụng bất cứ vũ kỹ nào trong vũ kỹ truyền thừa, hạn chế duy nhất là không thể vượt quá cảnh giới vũ kỹ của nguyên chủ.

Nhớ tới tràng diện tối hôm qua khi Phó Viễn Minh sử dụng sát lục ý cảnh tàn sát tam đại gia tộc, hai đại bang phái, Trần Hạo có chút nóng lòng muốn thử.

“Sát lục ý cảnh mở ra!”

Sát khí màu máu đỏ lập tức bộc phát ra từ trong Xích Huyết Kiếm, rất nhanh sát khí đã tràn ngập cả phòng.

Phải đi hù tên khốn kiếp kia, để hắn ta biết bản lãnh của ta!

Cho hắn ta biết, tôn nghiêm của linh kiếm là không thể khinh nhục!

Ha ha!

Linh hồn bị phong tỏa trong trường kiếm không thể di động, không thể trao đổi với người, đã sớm bức Trần Hạo tới điên mất... Hoặc có lẽ là hắn đã có chút điên.

Xích Huyết cuốn theo sát khí kinh người chợt chạy ào vào tầng hầm ngầm, nhìn tên kiếm chủ đang đưa lưng về phía mình, Trần Hạo như mũi tên bắn xuyên qua.

Thân kiếm Xích Huyết xuyên thẳng qua sàn nhà trước mặt kiếm chủ, trong nháy mắt sát khí bao phủ Hà Chí Phàm.

Trần Hạo lớn tiếng hô hào với Hà Chí Phàm: “Tiểu tử, có kinh hỉ không? Có cảm thấy ngoài ý muốn không? Ta tìm được ngươi rồi, ha ha ha...”

Đây là câu đầu tiên Trần Hạo nói được với người khác sau khi bị luyện vào Ma Kiếm.

Cũng là câu nói có ý nghĩa kỷ niệm phi thường!

Hắn đã nhẫn nhịn rất lâu, người thường không thể lý giải loại cô độc này được, hắn khẩn cấp muốn tìm người giao lưu trao đổi!

Hắn cẩn thận nhìn Hà Chí Phàm, chỉ muốn nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn ta.

Linh khí biết nói chuyện!

“Ngươi là người thứ nhất nghe được lời nói của ta, đây đúng là vinh hạnh lớn lao của ngươi!”

“Ánh mắt ngươi trừng thật lớn, là bị ta hù dọa sao?”

“Trước đây ngươi chưa từng thấy thanh kiếm nào biết nói chuyện sao?”

“Được rồi, tại sao ngươi lại phun máu? Ta đáng sợ như vậy sao? Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy người bị dọa đến hộc máu, ngươi cũng quá yếu đuối đi?”

“Đừng phun máu nữa, ngươi còn phun máu nữa chắc chắn phải chết! Thật ra ta chính là một thanh linh kiếm, linh kiếm đều có thể nói chuyện, đây là chuyện rất bình thường... Hít sâu, thả lỏng, ta không… ta không ăn thịt người... Đừng phun máu!”

...

Trần Hạo nhìn kinh mạch Hà Chí Phàm trước mặt đứt từng khúc, hộc máu mà chết, trong lòng hắn rất phiền muộn.

Hình như kiếm chủ đời thứ mười một của hắn đã gặp phải sự cố trong lúc tu luyện.

Emmmmm... Ngoài ý muốn bỏ mình!

……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.