Ta Là Một Thanh Ma Kiếm

Chương 14: Chương 14: Chết oan chết uổng




Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Văn Qua Tử đi tới trước giá vũ khí đặt thanh đỉnh cấp phàm khí, do dự một chút, cuối cùng đưa tay đặt lên trên thanh trường kiếm tà môn kia.

“Đây là kiếm của ngươi, ngươi đăng ký một chút.”

“Kiếm gì đây?” Mã Nhất Bân rút trường kiếm ra nhìn thoáng qua thân kiếm, nói, “Ôi!!!, còn có một điểm đỏ, là hoa văn sao?”

“Là hoa văn!” Văn Qua Tử viết đăng ký, nói.

“Hình như nó đã cũ rồi? Ta thấy trên giá vũ khí còn có vài thanh trường kiếm, đổi cho ta thanh mới hơn đi.”

“Ngươi xác định?” Vẻ mặt Văn Qua Tử tràn đầy kinh ngạc hỏi.

Vừa nghe thấy câu hỏi, Mã Nhất Bân lập tức nghi ngờ: “Lẽ nào thanh kiếm này còn có lai lịch?”

“Thanh kiếm này không phải đỉnh cấp phàm khí bình thường, là tinh phẩm trong số đỉnh cấp phàm khí!”

Mấy lần trước có người trả trường kiếm, Văn Qua Tử đã tỉ mỉ nghiên cứu qua.

Thanh trường kiếm này nhìn như không có bất kỳ điểm gì cổ quái, chỉ có hoa văn, thế nhưng nó cứng rắn hơn đỉnh cấp phàm khí bình thường rất nhiều, lưỡi kiếm cũng sắc bén hơn, đích thật là tinh phẩm trong số đỉnh cấp phàm khí.

Mã Nhất Bân hồ nghi nói: “Ngươi không gạt ta đấy chứ?”

Hắn ta biết Văn Qua Tử cực kỳ chán ghét hắn ta, không lý do nào lại lựa một thanh kiếm tốt cho hắn ta, Mã Nhất Bân luôn cảm thấy không đúng.

“Không tin ngươi tự xem đi!”

Văn Qua Tử nói xong đứng dậy, tùy ý lấy một thanh trường kiếm đỉnh cấp phàm khí xuống, rút một sợi tóc, nhẹ nhàng đặt lên trên lưỡi kiếm, tóc lướt qua lưỡi kiếm, sau đó bật trở lại.

Hắn ta lại lấy thanh trường kiếm trong tay Mã Nhất Bân, thổi sợi tóc lên, tóc bị lưỡi kiếm sắc bén chẻ thành hai đoạn.

“Hiểu chưa?” Văn Qua Tử dùng ánh mắt có chút khinh bỉ hỏi, “Nếu không phải vận khí của chủ nhân đời trước thanh kiếm này không tốt, nào tới lượt ngươi được lời.”

Mã Nhất Bân tán thán nói: “Đúng là kiếm tốt khó có được!”

Nhìn hắn ta ký tên trên sổ đăng ký, Văn Qua Tử hơi thở phào nhẹ nhõm.

“Ta nói này Văn Qua Tử, chuyện muội muội ngươi rốt cuộc là thế nào đây?” Mã Nhất Bân ngang ngược như trước hỏi, “Ngươi đừng tưởng rằng ngươi kiếm cho ta một thanh đỉnh cấp phàm khí tốt một chút, là có thể hồ lộng bỏ qua chuyện này!”

“Ngươi muốn lấy muội muội ta, cũng không phải không thể.”

Văn Qua Tử muốn ổn định Mã Nhất Bân trước, kéo dài thời gian.

“Thực sự?”

Mã Nhất Bân hơi kinh ngạc, Văn Qua Tử như không kiên trì nổi nữa.

“Sao ta phải lừa ngươi, chẳng qua ngươi có thể bảo đảm sẽ đối tốt với muội muội ta cả đời không?”

“Đương nhiên có thể! Muội muội ngươi theo ta khẳng định sẽ được ăn ngon mặc đẹp!”

“Ngươi thề đi!”

“Tốt, Mã Nhất Bân ta thề với trời, sau khi ta cưới muội muội ngươi, nếu như ta không đối tốt với nàng, ta sẽ bị trời đánh ngũ lôi, không được chết tử tế!”

Ehmmm... Thật ra Văn Qua Tử không tin tưởng chút nào cả.

“Tốt, ta tin ngươi, muội muội ta có thể gả cho ngươi, chỉ có điều ngươi nhất định phải chờ thêm gần hai tháng nữa!”

“Tại sao phải chờ?”

Mã Nhất Bân đã gấp gáp tới không thể chờ đợi nổi muốn động phòng!

“Còn hai tháng nữa muội muội ta mới đủ mười lăm tuổi!”

“Ah, là ta quá nóng lòng!” Mã Nhất Bân cười nói, “Nếu ngươi đã đồng ý mối hôn nhân này, ta đây sẽ lập tức đi tìm Bưu ca làm nhân chứng, vừa vặn hắn ta đang ở đây.”

Văn Qua Tử chần chờ: “Cái này không cần chứ?”

“Lẽ nào ngươi muốn đổi ý?” Ánh mắt Mã Nhất Bân sáng quắc nhìn chằm chằm Văn Qua Tử, cắn răng hỏi, “Lẽ nào những lời ngươi mới vừa nói đều là gạt ta?”

“Dĩ nhiên không phải!”

“Ta đây phải đi mời Bưu ca làm nhân chứng!”

“Vậy ngươi đi đi.”

Văn Qua Tử tựa lưng vào ghế ngồi, cả người như bị rút sạch sức lực.

Nếu như Bưu ca thực sự làm chứng, trừ phi Mã Nhất Bân chết thật, nếu không mối hôn sự này hắn ta thật không dám đổi ý.

“Tốt, ngươi cứ ở chỗ này nghỉ ngơi thật khỏe đi!”

Mã Nhất Bân cười đắc ý nói.

Thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của Văn Qua Tử, hắn ta biết, bản thân mình thắng rồi!

Tuy Bưu ca được xưng là Bưu ca, nhưng hắn ta không phải hán tử cao lớn thô kệch, vóc dáng hắn ta cao to, tướng mạo anh tuấn, là mỹ nam tử nổi danh trong Thiết Lang bang.

Bưu ca quản lý việc làm ăn của sòng bạc Thiết Lang bang trong Thiết Thạch thành, hắn ta là người hành sự quả quyết, thủ đoạn tàn nhẫn, nổi danh nghĩa khí với anh em trong bang. Cũng giống như Trương Đức Toàn, hắn ta cũng được phó bang chủ coi trọng.

Dưới sự chứng kiến của Bưu ca, chuyện hôn sự giữa Mã Nhất Bân và muội muội Văn Qua Tử cứ được quyết định như vậy.

Văn Qua Tử nhìn vẻ mặt Mã Nhất Bân tràn đầy rộng mở rời đi, đưa mắt đặt trên thanh trường kiếm kia.

Hắn ta hy vọng, thanh trường kiếm kia có thể hữu dụng!

“Keng ~ Có muốn trói chặt kiếm chủ đời thứ chín Mã Nhất Bân?”

“Trói chặt!”

Trần Hạo không nghĩ ngợi đã trực tiếp trả lời.

Hiện tại hắn đã không còn ôm bất cứ hy vọng nào với tồn tại được gọi là kiếm chủ.

Đóng quang hoàn vận rủi, chờ mười ngày sau bộc phát kỹ năng vận rủi gài bẫy là xong rồi.

Hắn đã nghĩ kỹ, trừ phi kiếm chủ đặc biệt khiến mình thoả mãn, nếu không đợi hắn ta có thể chống đỡ qua được một lần bộc phát vận rủi rồi lại nói tiếp.

Đã không thể khiến hắn thoả mãn, lại không có đầy đủ khí vận, loại kiếm chủ này chết không có gì đáng tiếc!

Từ phương diện nào đó đến nói, Trần Hạo đã từ từ biến thành một thanh Ma Kiếm tương đối thành thục, chí ít hắn sẽ không tiếp tục ôm hy vọng gì với kiếm chủ.

Mười ngày sau, lúc chạng vạng tối, Văn Qua Tử đi ngang qua cửa nhà Mã Nhất Bân, phát hiện cửa lớn đóng chặt.

Ngày thứ hai, ngày thứ ba, Mã Nhất Bân vẫn không về nhà, cũng không tiếp tục quấy rầy muội muội nhà hắn ta.

Điểm này vô cùng không bình thường!

Lẽ nào thanh ma kiếm kia thật sự xui xẻo như vậy?

Đã nguyền rủa chết Mã Nhất Bân?

Hoặc là, Mã Nhất Bân có nhiệm vụ khác phải bận rộn, cho nên không về nhà?

Ngày thứ tư, Văn Qua Tử nghe được tin Mã Nhất Bân qua đời.

Mã Nhất Bân đi trên đường cái, bị một chiếc xe ngựa đụng chết, chủ xe là Lưu gia nhị công tử, là một tên quần là áo lụa nổi danh Thiết Thạch thành.

Lưu gia bồi thường cho Thiết Lang bang một khoản tiền, rồi chuyện cứ không giải quyết được gì như thế.

Dù sao thì Mã Nhất Bân cũng chỉ là một tiểu đầu mục, lần trước Lưu gia còn giúp Thiết Lang bang giải quyết chuyện đệ tử nội môn Quy Linh tông, tình cảm còn đó... đương nhiên không thể khiến Lưu nhị công tử đền mạng cho Mã Nhất Bân, đúng không?

Cho dù Lưu gia dám cho, Thiết Lang bang cũng không dám cầm!

Mặc kệ ở thế giới nào, mạng người cũng được phân giá không khác gì giá cả hàng hóa.

Văn Qua Tử ngồi trên ghế kho binh khí, tâm tư bất định, nhớ tới Mã Nhất Bân chết oan chết uổng, trong lòng hắn ta vô cùng vui vẻ, thế nhưng vừa tưởng tượng tới thanh trường kiếm kia quá tà khí, hắn ta lại sợ hãi.

Sợ hãi ngày nào đó bản thân mình cũng chết ngoài ý muốn!

Cửa sắt kho binh khí phát ra động tĩnh đánh thức Văn Qua Tử. Hắn ta mở cửa, đã thấy Bưu ca đứng ở cửa.

“Bưu ca.”

“Ngươi biết chuyện Mã Nhất Bân chết rồi sao?”

“Ừm, vừa nghe nói.”

Bưu ca gật đầu: “Tiểu Mã là một người anh em tốt, đáng tiếc số mệnh của hắn ta không tốt!”

Văn Qua Tử không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể qua loa lấy lệ nói: “Lưu gia thế lực khổng lồ, hiện tại Thiết Lang bang chúng ta còn đang tranh đấu với Hắc Hổ bang, không thể trêu vào Lưu gia, đúng là số mệnh hắn ta không tốt thật!”

Lại nói tiếp, chuyện này còn do một tay hắn ta thúc đẩy.

“Ngươi có thể hiểu được là tốt rồi!” Bưu ca gật đầu, lại hỏi, “Nghe nói Tiểu Mã là cô nhi.”

“Đúng, hắn ta chỉ có một mình.”

Lúc đầu Mã Nhất Bân còn có một mẹ già, đáng tiếc bà ấy đã bị tức chết.

Chẳng qua, đương nhiên Văn Qua Tử sẽ không nói việc này ra.

“Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có ngươi còn được tính là người thân của Tiểu Mã, số tiền này ngươi cầm đi, đừng ngại ít, là một chút lòng thành Lưu gia bồi thường cho bang phái chúng ta.” Nói xong, Bưu ca lại lấy ra một túi tiền phồng căng nhét vào trong tay Văn Qua Tử, nói, “Trở về khuyên nhủ muội muội ngươi, để nàng nén bi thương...”

Bưu ca cho rằng muội muội của hắn ta sẽ thương tâm sao?

Nhìn Bưu ca rời đi, Văn Qua Tử lại nhìn túi tràn đầy kim tệ trong tay, nghĩ thầm: Sợ rằng muội muội ta sẽ vui tới phát điên khi nghe tên đó chết rồi!

Trong ba ngày kế tiếp, Văn Qua Tử vẫn không nhìn thấy người nào đến đây trả kiếm vận rủi, hắn ta đành phải tiếp nhận sự thực thanh kiếm kia đã bị lưu lạc. Trong lòng hắn ta vừa cảm thấy hơi vui vẻ, vừa cảm thấy hơi tiếc nuối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.