“Khi gặp đại công tử không cần quá khẩn trương, cứ hành lễ bình thường là được!” Hồ thống lĩnh có chút huyên thuyên nói.
“Ta biết rồi, thống lĩnh đại nhân!”
Hồ thống lĩnh vui mừng nói: “Biểu hiện của ngươi lần này rất ngoài dự liệu của ta, ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới ngươi lại có thể xếp hạng thứ hai!”
“Ta cũng thật không ngờ!”
“Ừm!” Đột nhiên Hồ thống lĩnh dừng bước lại hỏi, “Đúng rồi, Thập Thất, ngươi có thể khống chế trạng thái có chút điên cuồng kia sao?”
“Đúng vậy, ta cũng chỉ mới phát hiện cách đây không lâu mới.”
Liên tiếp sử dụng Trạng Thái Sát Lục trên đài tỷ võ, người bên cạnh không hỏi mới là lạ, Thập Thất đã nghĩ kỹ cách đối phó.
Tuyệt đối không thể nói về sự tồn tại của kiếm linh đại nhân với bất kỳ người nào.
“Hẳn đó là thiên phú dị bẩm của ngươi!”
Thập Thất cũng định lấy cớ này...
“Đợi lát nữa, rất có thể đại công tử sẽ hỏi đến vấn đề này, ngươi cứ trả lời như thật là được rồi!” Hồ thống lĩnh nói, “Lam gia là thế gia tương đối sáng suốt trong các thế gia ở Nam Vân quốc, cho dù ngươi chỉ là một nô bộc, nhưng chỉ cần ngươi biểu hiện ra đầy đủ tiềm lực thiên phú và lòng trung tâm, bọn họ sẽ không xem nhẹ ngươi!”
“Vâng, thống lĩnh đại nhân.”
Khoảng chừng hơn 20 phút sau, hai người đi tới đầu cùng hành lang gấp khúc, qua ba cây cầu đá tới trước một lầu các lịch sự tao nhã.
Hồ thống lĩnh nói với hai tên hộ vệ cửa: “Đây là Thập Thất, người đại công tử muốn gặp!”
Tên hộ vệ bên trái kia gật đầu, để hai người tiến vào.
“Đây là Thập Thất kia?” Một thiếu nữ khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi cười cười hỏi.
“Ta là Thập Thất!”
“Tốt, ta lập tức đi thông báo cho đại công tử, các ngươi ngồi đây một chút trước đã!”
Thiếu nữ rời khỏi rồi lại có hai nha hoàn đi tới, dâng trà thơm cho Thập Thất và Hồ thống lĩnh.
Hồ thống lĩnh rất tự nhiên ngồi trên ghế, đồng thời cũng chỉ vào ghế đối diện, nói: “Ngồi đi, chúng ta uống trà trước.”
Nhẹ khẽ nhấp một ngụm trà, Hồ thống lĩnh lắc đầu nói: “Mùi vị quá nhạt, ta vẫn thích uống rượu hơn!”
Thập Thất uống một ngụm, chợt cảm thấy môi răng lưu hương, ngay cả tinh thần cũng chấn phấn hơn không ít.
Hình như trà này không kém như thống lĩnh đại nhân nói!
“Bạch Vân Thanh Hương Trà ta chuẩn bị có dở tệ như lời Hồ thống lĩnh nói không?” Đại công tử cười cười đi từ trong cửa ra.
Trên mặt Lam Ngạn Minh mang theo ý cười rõ ràng, nhưng cảm giác uy nghiêm do môi trường sống thượng vị giả dưỡng thành khiến người ta không cách nào bỏ qua.
“Đại công tử, ngài cũng biết, ta là một người thô lỗ, chắc chắn ngài sẽ không chấp nhặt với ta.”
“Tùy ngươi!”
Đại công tử Lam Ngạn Minh, người thừa kế thứ nhất của Lam gia, hơn mười năm trước, hắn ta là thiên tài đứng đầu Nam Vân Quốc, thực lực hôm nay thâm bất khả trắc.
Ít nhất cũng là võ giả Tiên Thiên, không phải nghi ngờ.
“Thập Thất, ngươi thấy Lam gia chúng ta đối với ngươi thế nào?”
“Với ta, Lam gia ân trọng như núi!”
Lam Ngạn Minh thấy được sự chân thành từ trong mắt Thập Thất.
Hắn ta cũng tin rằng một thiếu niên không tới mười lăm tuổi không thể lừa được hắn ta.
Sự thực cũng đúng là như thế.
“Tốt!” Lam Ngạn Minh hài lòng, hỏi, “Có chuyện ta muốn hỏi ngươi, hình như ngươi có thể tùy ý khống chế sát khí trên người.”
“Có thể!” Thập Thất dứt khoát trả lời, “Chỉ có điều một khi tiến vào trạng thái kia, rất có thể sẽ mất lý trí.”
“Ngươi phát hiện ra nó từ lúc nào?”
“Vào lúc ta giết người lần đầu tiên trên pháp trường!”
“Ừm!”
Sự thực cũng giống với những gì Lam Ngạn Minh phái người điều tra.
“Vì sao ngươi muốn làm đao phủ?” Lam Ngạn Minh tiếp tục hỏi.
“Thập Thất tu luyện 《 Chiến Kiếm Quyết 》, mất rất nhiều thời gian nhưng không thể tu luyện nó tới cảnh giới viên mãn, vì vậy hắn ta tới hỏi thăm ta!” Hồ thống lĩnh trả lời, “Ta nói cho hắn ta biết, 《 Chiến Kiếm Quyết 》 là vũ kỹ sa trường, người chưa từng giết người rất khó có thể tu luyện nó tới viên mãn. Vì thế hắn ta lập tức nghĩ tới chuyện làm đao phủ!”
Lam Ngạn Minh đưa mắt nhìn sang Thập Thất, Thập Thất nhỏ giọng nói: “Thật ra... Hồ thống lĩnh chỉ nói tới một nguyên nhân trong đó, còn một nguyên nhân khác là... đoạn thời gian kia, lúc nào ta cũng có xung động muốn giết người, mỗi lúc trời tối ta nằm mơ cũng mơ thấy giết người. Ta rất sợ hãi, ta sợ ta không thể khống chế nổi chính ta... Chuyện này ta vẫn luôn không dám nói thật với thống lĩnh đại nhân!”
Hồ thống lĩnh kinh ngạc nhìn Thập Thất, ánh mắt Lam Ngạn Minh nhìn Thập Thất lại có vẻ càng hài lòng hơn!
Không hề nghi ngờ!
Độ trung thành của Thập Thất đối với Lam gia là cực cao!
Cho dù chuyện bí ẩn như vậy hắn ta cũng không giấu giếm chút nào!
Thanh bạch! Trung tâm! Thiên phú cực cao! Rất có thể còn sở hữu một loại thể chất hiếm thấy!
Lam Ngạn Minh cảm thấy, rất nhiều chi thứ, dòng chính Lam gia đều làm thể thẳng thắn thành khẩn, đào tim móc phổi như Thập Thất.
“Vậy hiện tại ngươi có thể tùy ý mở hoặc đóng loại trạng thái kia không?”
“Có thể!” Thập Thất trả lời rất chắc chắn.
“Không tệ, rất không tồi, vô cùng tốt!” Lam Ngạn Minh liên tiếp dùng ba từ khen thưởng.
Nếu Thập Thất thực sự khát vọng giết người... nói không chừng sau này hắn ta sẽ trở thành một tai hoạ ngầm.
Nhưng nếu Thập Thất có thể tự do khống chế nó, vậy tai hoạ ngầm vừa nói kia liền không tồn tại!
“Thập Thất, nếu ngươi đã có thể khống chế nó thì không cần lo lắng gì nữa, cũng không cần sợ hãi, rất có thể ngươi đang sở hữu một loại thể chất hiếm thấy.”
“Thể chất hiếm thấy?” Đây là lần đầu tiên Thập Thất nghe được cách nói này.
“Đúng!” Lam Ngạn Minh tiếp tục nói, “Trên đời này có quá nhiều người thiên tư siêu tuyệt, vừa sinh ra đã mang theo thể chất hiếm thấy, tỷ như Tiên Thiên Kiếm Thể, cho dù là kiếm pháp cao thâm tới cỡ nào bọn họ cũng có thể dễ dàng tu luyện... Nói thí dụ như Tiên Thiên Bá Thể, tiến triển của bọn họ khi tu luyện công pháp rèn thể khiến thiên tài bình thường cảm thấy tuyệt vọng!”
“Thể chất của ngươi có thể tồn trữ sát khí, sau đó để bản thân tiến vào một loại trạng thái khát vọng giết chóc, thực lực cũng được đề thăng một mức nhất định, tuy thể chất này còn kém rất rất xa những thể chất trong truyền thuyết kia, nhưng vẫn hơn hẳn đại đa số người thường!”
“Thì ra là vậy!” Thập Thất chợt nói.
Lam Ngạn Minh không phải thần, Thập Thất mang tới ấn tượng vô cùng tốt cho hắn ta, sau này cho dù Thập Thất có biểu hiện ra chút không bình thường... hắn ta cũng sẽ không quá để ý.
Dù sao thì rất nhiều người nhìn thấy hắn ta cũng sẽ biểu hiện không bình thường, nói thí dụ như khẩn trương, sợ hãi...
“Tuy rằng trong lần luận võ này ngươi thua dưới kiếm Lam Hạo Vũ, nhưng biểu hiện của ngươi vẫn hết sức ưu tú như cũ!” Lam Ngạn Minh nói, “Ta có thể khen thưởng cho ngươi một bộ công pháp Hoàng cấp thượng phẩm và một bộ vũ kỹ Huyền cấp hạ phẩm.”
“Vô cùng cảm tạ đại công tử!”
Một bộ vũ kỹ Huyền cấp hạ phẩm!
Thập Thất biết, đại công tử đang bỏ tiền vốn.
“Không cần cám ơn, những thứ này đều là ngươi xứng đáng nhận được. Ngươi phải nhớ kỹ, chỉ cần ngày sau ngươi nghiêm túc làm việc cho Lam gia, Lam gia chúng ta sẽ không bạc đãi ngươi!”
Thập Thất thầm nghiêm túc, tương lai chắc chắn Lam Ngạn Minh sẽ là một vị gia chủ tốt!
Lam gia như vậy cũng đáng để hắn ta phục vụ!
“Đúng rồi, ngươi còn chưa đầy mười lăm tuổi đúng không!”
Hồ thống lĩnh trả lời: “Còn mấy tháng nữa Thập Thất mới mười lăm!”
“Ừm, vậy ngươi không cần khảo hạch nữa, ở lại chỗ của ngươi miễn lại khiến hắn lãng phí thời gian, để hắn trực tiếp tới đi!”
“Vâng, đại công tử có thể coi trọng hắn là phúc phận của hắn!”
Đại công tử hỏi Thập Thất: “Thập Thất, bình thường sau khi khảo hạch ưu tú đều sẽ bị trực tiếp phân phối đến nơi thích hợp để bồi dưỡng, nhưng ngươi khiến ta rất hài lòng, ta muốn hỏi ý kiến của ngươi một chút.”
Thấy Thập Thất hơi do dự, Hồ thống lĩnh giải thích nói: “Bình thường đám nhóc các ngươi chỉ có mấy con đường, bình thường nhất là được bồi dưỡng thành thị vệ gia tộc, cũng có thể tiến vào thương hội Lam gia, mà người ưu tú như ngươi còn có tích lũy chiến công trên chiến trường.”
Lam Ngạn Minh ngồi ở ghế chủ vị, nhấp một ngụm trà thơm nói bổ sung: “Hắn có thể gia nhập Lam Ảnh Vệ, ta có thể làm người giới thiệu!”
Hồ thống lĩnh nghe xong, sắc mặt cả kinh, không ngừng ra hiệu cho Thập Thất chọn làm Lam Ảnh Vệ.
“Ta muốn làm hộ vệ!”
“Thập Thất, ngươi đừng nói mê!”
Thập Thất kiên trì nói: “Thống lĩnh đại nhân, ta rất nghiêm túc, cũng không nói mê!”
Phản ứng của Lam Ngạn Minh không lớn như Hồ thống lĩnh, nhưng hắn ta vẫn hỏi: “Vì sao?”
“Ta muốn làm hộ vệ, ta muốn làm hộ vệ của đại tiểu thư!”
Sau khi nói ra những lời này, rốt cục Thập Thất cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn ta rất sợ hãi bản thân mình không đủ dũng khí để nói ra.
“Ngươi tên vô liêm sỉ này!” Lam Ngạn Minh còn chưa lên tiếng, Hồ thống lĩnh đã tát một cái trên mặt Thập Thất.
Lam Ngạn Minh đặt chén trà xuống, sắc mặt có chút âm trầm nói: “Lam Thập Thất, chẳng lẽ ngươi không biết Ngạn Lâm đã có hôn ước?”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com Trước Sau