Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Phó Viễn Minh lấy bánh màn thầu dính máu tươi của phạm nhân, mấy bình dân ăn mặc mộc mạc chen qua, dùng mười đồng đổi một bánh màn thầu nhuốm máu.
Có người nói bánh màn thầu nhuốm máu tươi có thể chữa bệnh, rất nhiều gia đình bình dân có người bị bệnh nặng sẽ mua hai chiếc về thử một chút.
Phó Viễn Minh biết không hiệu quả, vợ hắn ta đã sớm thử qua, chỉ có điều nếu đã có người mua, đương nhiên hắn ta sẽ không bỏ qua cho khoản thu nhập thêm này.
Hôm nay hắn ta giết chết ba tù phạm, ba tù phạm đều không phải người bình thường, huyết khí tràn đầy, khiến Trần Hạo được bù đắp lớn một phen, ngay tiếp theo hắn nhìn kiếm chủ cũng thấy phá lệ thuận mắt.
Dù sao đây cũng là lần thu hoạch lớn nhất của hắn sau khi rời khỏi Kim Chính Thu.
Trần Hạo hơi suy tính một chút, quyết định gia tăng chút đầu tư.
Phó Viễn Minh vừa trở lại phòng nhỏ, đang chuẩn bị buông trường kiếm xuống thay quần áo, trong lúc bất chợt hắn ta cảm giác trường kiếm trong tay nóng cháy, một tin tức cổ quái chui vào trong đầu hắn ta.
Tranh thủ thời gian tựa trên tường, cả buổi hắn ta mới khôi phục lại.
Phó Viễn Minh khó tin nhìn trường kiếm trong tay, lẩm bẩm nói: “Công pháp bí tịch Huyền cấp hạ phẩm《 Tật Phong Quyết 》, tầng thứ nhất Vân Đạm Phong Khinh?”
Mặc dù tin tức này không nói rõ, nhưng hắn ta lại biết rõ, đây là do thanh trường kiếm cổ quái truyền tới!
“Thanh kiếm này...”
Phó Viễn Minh nhìn trường kiếm, sao có thể không rõ ràng đây là bảo bối!
Lúc này hắn ta đã quyết định, hắn ta sẽ không nói cho bất cứ người nào biết được bí mật này. Một khi lộ ra ngoài, sợ rằng họa sát thân sẽ lập tức đến ngay!
Bí tịch Huyền cấp hạ phẩm, bí mật bất truyền của thế lực gia tộc, vô cùng trân quý. Phó Viễn Minh sống hơn nửa đời người, đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy công pháp Huyền cấp!
“Đáng tiếc, chỉ là tầng thứ nhất《 Tật Phong Quyết 》!”
Đã có tầng thứ nhất, khẳng định sẽ còn có tầng thứ hai!
Thế nhưng mình đã lấy được thanh trường kiếm này từ ngày hôm qua, vì sao tới hôm nay mình mới phải nhận được 《 Tật Phong Quyết 》 tầng thứ nhất?
Lẽ nào... Phó Viễn Minh nhìn trường kiếm dính máu tươi, mơ hồ có suy đoán.
Mặc dù đó chỉ suy đoán mà thôi, còn cần có thêm thời gian để nghiệm chứng.
Biết trường kiếm là một thanh bảo bối, lúc này Phó Viễn Minh chà lau nó thật sạch sẽ, giấu vào trong bao quần áo.
Về đến nhà, Phó Viễn Minh lại bảo dưỡng thanh trường kiếm một phen, còn nấu thuốc nấu cơm cho vợ. Đợi sau khi làm xong mọi chuyện, đến xế chiều, con hắn ta Phó Thanh Vinh cũng quay về.
Nửa bên mặt Phó Thanh Vinh bị đánh sưng lên, đoán chừng là luyện võ thì bị thương.
Phó Thanh Vinh tập võ ở võ quán Thiết Thạch, mỗi tháng tốn hao xa xỉ, chỉ có điều thiên phú tập võ của hắn ta coi như không tệ, quán chủ tương đối xem trọng hắn ta.
Mỗi bậc cha mẹ đều hy vọng con trai thành rồng, Phó Viễn Minh cũng không ngoại lệ, hắn ta hy vọng con trai có tiền đồ sáng sủa, vì thế hắn ta mới trở thành một tên đao phủ.
Nói thật, cái nghề nghiệp đao phủ này rất không được người chào đón, địa vị rất thấp.
Võ giả khinh thường đao phủ, bởi vì đao phủ chỉ giết đám phạm nhân đã mất đi năng lực phản kháng.
Bình dân sợ hãi đao phủ, dù sao thì trên tay mỗi một tên đao phủ đều dính tới mấy chục trên trăm mạng người, sát khí rất nặng. Bọn họ đi trên đường cái, khí thế kia đã đủ khiến lòng người lạnh ngắt.
Hơn nữa đao phủ còn có nguy hiểm nhất định, võ giả bị hành hình nào mà không có hai ba bằng hữu thân thích?
Trước Phó Viễn Minh, đã có người bị bạn thân của tội phạm tử hình trả thù giết chết!
Nếu có lựa chọn, hắn ta mới không làm đao phủ!
Phó Viễn Minh làm đao phủ vì đao phủ thù lao dày, vì muốn bồi dưỡng con trai thành tài, vì muốn có thêm nhiều tiền hơn chữa bệnh cho vợ!
“Thanh Vinh, hôm nay ở võ quán thế nào?”
“Coi như cũng được.”
Phó Viễn Minh tùy miệng hỏi: “Vết thương trên mặt con từ đâu tới?”
“Luận bàn với Bạch Minh, bị hắn ta đánh.”
“Bạch Minh? Trước đây không nghe con nói tới, đó là người vừa nhập võ quán sao?”
“Cũng không chênh lệch nhiều với con, không phải người của võ quán, hắn ta chỉ tới để luận bàn một chút thôi, hắn ta là chi thứ Bạch gia.”
Phó Viễn Minh biết chi thứ Bạch gia là ai, một trong tam đại gia tộc Bạch gia Thiết Thạch thành.
“Hắn ta rất lợi hại sao?”
Phó Thanh Vinh nhỏ giọng nói: “Ừm, sư phụ nói ở chi thứ Bạch gia, thiên phú của Bạch Minh chỉ có thể coi là bình thường, nhưng hắn ta tu luyện công pháp Hoàng cấp thượng phẩm của Bạch gia... Con đánh không lại.”
Trong giọng nói của hắn ta mang theo vẻ thất lạc không thể nói thành lời.
Võ giả bình dân và võ giả thế gia môn phái chênh lệch quá nhiều, đệ tử của thế gia môn phái, có vài đệ tử thế gia còn chưa đi ra khỏi bụng mẹ đã bắt đầu dùng dược liệu, sau khi sinh lại dùng đủ loại đan dược, sau đó còn được lão sư chỉ đạo biết chữ đọc sách, bắt đầu tiếp xúc với kiến thức căn bản về công pháp vũ kỹ, ăn thịt yêu thú tràn ngập linh khí, tiếp nhận sự chỉ đạo của lão sư ưu tú, tu tập công pháp vũ kỹ càng cao cấp hơn... Dưới thời gian dài, võ giả bình dân sẽ phát hiện, bọn họ có chênh lệch cực lớn với võ giả của thế gia tông phái!
Loại chênh lệch này thường đủ để khiến con người tuyệt vọng!
Cho nên, vô số tử đệ bình dân đều mong mỏi có thể gia nhập một thế lực tông môn bang phái, cho dù ký khế ước bán thân cũng không để ý!
Đáng tiếc, người muốn bán mình quá nhiều, tuyệt đại đa số người không có tư cách.
Bạch gia chỉ có thể coi là một gia tộc hạng ba, đệ tử dòng thứ Bạch gia lại càng không thể sánh với dòng chính, trong võ quán Thiết Thạch, Phó Thanh Vinh có thể xem là ưu tú, thế nhưng ngay cả một con em dòng thứ Bạch gia bình thường hắn ta cũng không đánh lại.
Đương nhiên trong lòng hắn ta rất khó chịu!
Nhìn con trai chán ngán thất vọng, Phó Viễn Minh phảng phất như thấy được bản thân mình hai mươi năm trước.
Hắn ta cho rằng mình rất có thiên phú, cho rằng mình có thể xông ra một phen sự nghiệp lẫy lừng... Kết quả, ha ha!
Phát hiện mình còn chưa ra đời đã bị người khác vượt qua!
Hai người im lặng ăn cơm nước xong, nhìn con trai chăm sóc mẹ, sau đó rửa chén, Phó Viễn Minh nói: “Rửa chén xong đến trong viện tìm cha.”
“Vâng!”
Tầng mây trên trời rất dày, không nhìn thấy sao trăng, một mảnh đen nhánh.
Phó Viễn Minh vuốt ve trường kiếm bên hông, thấp giọng hỏi: “Trường kiếm à trường kiếm, ta muốn truyền thụ《 Tật Phong Quyết 》cho Vinh nhi, ngươi sẽ trách ta sao?”
Trường kiếm trầm lặng, không trả lời.
Chỉ cần kiếm chủ thêm tế phẩm cho hắn, Trần Hạo không để ý chuyện Phó Viễn Minh truyền công pháp này cho ai.
Nghe được phía sau truyền tới tiếng bước chân, Phó Viễn Minh chậm rãi nói: “Vinh nhi, bộ《 Thiết Ngưu Kính 》 không thích hợp với con, hôm nay cha sẽ dạy con một bộ công pháp, chỉ có điều con nhất định phải bảo mật, biết không?”
Phó Thanh Vinh thấp giọng hỏi: “Cha, lẽ nào nhà chúng ta có công pháp Hoàng cấp thượng phẩm?”
《 Thiết Ngưu Kính 》 đến từ chính võ quán Thiết Thạch, ngay cả Phó Viễn Minh cũng xuất thân từ võ quán Thiết Thạch, thứ hắn ta tu luyện cũng là công pháp Hoàng cấp trung phẩm《 Thiết Ngưu Kính 》.
“Không phải, là Huyền cấp hạ phẩm 《 Tật Phong Quyết 》!”
“Cái gì?” Phó Thanh Vinh kinh ngạc nói, “Huyền cấp hạ phẩm?”
Phó Viễn Minh nghe được tiếng hít thở kịch liệt của con trai, hắn ta rất kích động!
“Ừm, việc này con nhớ, ngàn vạn lần không nên truyền đi, nếu không sẽ mang đến phiền toái rất lớn, biết không?”
“Biết, con biết, đánh chết con con cũng không nói cho người khác!” Phó Thanh Vinh kích động nói, “Cha, lẽ nào Phó gia chúng ta cũng có lai lịch?”
“Có, có lai lịch, tổ gia gia của con là nông dân, gia gia của con là đồ tể, trước đây cha con lăn lộn thành vệ binh...”
“Ách...” Thiếu niên ngây thơ lập tức mất mát.
Hắn ta còn tưởng rằng tổ tiên đã từng khoáng đạt tới cỡ nào!
“Con không cần ảo tưởng, lão tía của tổ gia gia cũng chỉ là nông dân!” Phó Viễn Minh tiếp tục nói, “《 Tật Phong Quyết 》 này là cha lấy được trong lúc vô ý, hiện tại cha dạy con tầng thứ nhất, nhớ kỹ không nên tiết lộ, ngay cả mẹ con hỏi cũng không được tiết lộ.”