Ta Là Một Thanh Ma Kiếm

Chương 76: Chương 76: Nhiệm Vụ Lam Ảnh




Theo nam tử đi tới bên một vách núi bình thường không có gì lạ trong nơi Lam gia dừng chân, nam tử dừng bước lại nói: “Đuổi kịp ta!”

Sau đó hắn ta đánh thẳng về phía một tảng đá trên vách núi, rất nhanh cả người đã biến mất không thấy gì nữa.

Thập Thất lấy tay sờ sờ vách đá, tay trực tiếp chui vào trong vách đá, dường như vách đá kia chỉ là ảo giác.

Tiến vào vách đá, Thập Thất có chút giật mình.

Sao lại là hang động?

Trần Hạo ở trong Xích Huyết Kiếm thầm nói: “Là vì tất cả thế gia đều thích đào động? Hay chỉ có Lam gia thích?”

Hang động được kiến tạo trên vách đá hoa cương cứng rắn, theo nam tử đi chừng hơn hai trăm mét, Thập Thất cảm giác được có gió quất vào mặt.

Không lâu sau, hắn ta đã thấy hai võ giả mặc áo bào màu lam canh giữ ở đầu cùng hang động.

“Đây là người mới!”

Võ giả dẫn dắt Thập Thất nói.

Hai người canh gác gật đầu, nhường ra một con đường.

Thập Thất vừa ra khỏi hang động đã nhìn thấy trên đỉnh đầu tản ra ánh nắng mặt trời ấm áp, hoa dại khắp nơi cùng với thôn xóm trên sườn núi xa xa.

Hắn ta nhớ rõ, hiện tại là mùa đông, sáng hôm nay còn có tuyết lớn.

Thế nhưng cảnh tượng trước mắt lại nói cho hắn ta biết, hiện tại là mùa xuân.

“Đây là…?”

“Đây là bí cảnh!” Nam tử giải thích, “Đây là bí cảnh Lam gia chúng ta phát hiện sớm nhất!”

Trong Ma Kiếm, Trần Hạo tò mò nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn ta cũng giống Thập Thất, đây cũng là lần đầu tiên hắn ta tiến vào bí cảnh!

“Bí cảnh này lớn chừng năm thôn trấn, trải qua nhiều năm nó đã được khai phá gần hết, đồng thời đây cũng là nơi Lam Ảnh Vệ chúng ta dừng chân!”

“Mục đích Lam Ảnh Vệ chúng ta tồn tại là bảo vệ Lam gia, diệt trừ tất cả địch nhân có uy hiếp Lam gia, ngươi phải nhớ kỹ điểm này!”

“Ngươi có thể gọi ta là Ác Hổ, thực lực Chân Nguyên cảnh hậu kỳ, là đội trưởng đội cảnh vệ thứ mười ba trong Lam Ảnh Vệ, sau này ngươi sẽ là đội viên của ta, ta sẽ chịu trách nhiệm phân phối nhiệm vụ và huấn luyện cho ngươi!”

“Ác Hổ? Đây không phải tên thật đúng không?”

Lam Tam Thất nói: “Không sai, ở Lam Ảnh Vệ, danh hiệu của ta là Ác Hổ. Với tư cách là Lam Ảnh Vệ, chúng ta không có tên, chỉ có danh hiệu, ngươi phải nhớ kỹ điểm này!”

“Ừm!”

“Sau này ngươi cứ gọi đội trưởng là được!” Ác Hổ nói, “Ta biết ngươi là cô nhi Lam gia chúng ta thu nuôi, tên Lam Thập Thất, ta muốn hỏi xem ngươi có vừa ý biệt hiệu nào không?”

“Biệt hiệu gì cũng được sao?”

“Không thể trùng với biệt hiệu đã có!”

“Có thể gọi là Sát Thần không?” Thập Thất hỏi dò.

Ác Hổ có chút giễu cợt cười nói: “Nếu như ngươi không sợ phiền toái, ngươi có thể gọi là Sát Thần!”

“Vì sao?”

“Nếu biệt hiệu có chênh lệch quá lớn với thực lực, sẽ dẫn tới một số phiền toái!” Ác Hổ cười nói, “Nếu như ngươi thực sự lấy biệt hiệu Sát Thần, ta nghĩ sẽ có rất nhiều Lam Ảnh Vệ đích thân đến ước lượng xem ngươi có bao nhiêu khả năng để nhận cái biệt hiệu này! Người mới, ta khuyên ngươi nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn!”

“Vậy gọi là Xích Huyết thì sao?”

“Xích Huyết? Huyết màu đỏ sao?” Ác Hổ suy nghĩ một chút nói, “Cũng có thể.”

Cái gọi là thôn xóm này không có người già trẻ con, toàn bộ thôn xóm chỉ có một số Lam Ảnh Vệ mặc áo lam.

Sắc mặt mỗi người bọn họ lạnh như băng, sát khí dày đặc, vừa nhìn đã biết bọn họ không phải người lương thiện gì.

Tiến vào một căn nhà lớn nhất ở trung ương thôn xóm, rất nhanh Ác Hổ đã hoàn tất việc ghi danh cho Thập Thất. Vận khí của Thập Thất không tệ, năm năm trước, chủ nhân của ngoại hiệu Xích Huyết này đã bỏ mình.

Năm năm qua, không ai sử dụng ngoại hiệu này.

Ác Hổ giao cho Thập Thất một lệnh bài ngọc bội màu lam, dặn dò: “Tiến vào bí cảnh nhất định phải mang thẻ bài này bên người, nó là chứng nhận thân phận của ngươi, hiểu chưa?”

Kế tiếp, Ác Hổ giới thiệu một số tình huống căn bản về Lam Ảnh Vệ cho Thập Thất.

Lam Ảnh Vệ là một nhánh sức mạnh cường hãn do Lam gia nắm giữ, muốn gia nhập, thực lực thấp nhất cũng phải là Khí Hải cảnh trung kỳ, đồng thời còn phải là võ giả cực kỳ trung thành với Lam gia.

Cho nên tuyệt đại đa số thành viên Lam Ảnh Vệ đều là võ giả chi thứ Lam gia, nô bộc đời sau, còn có một bộ phận quân nhân xuất thân nhà binh.

Lam Ảnh Vệ có tổng cộng ba mươi tiểu đội, mỗi tiểu đội có năm đến tám đội viên, mỗi năm tiểu đội có một đại đội trưởng, trên đại đội trưởng còn có một thống lĩnh.

Muốn đảm nhiệm chức vụ trong Lam Ảnh Vệ, ngoại trừ phải có công huân nhất định, còn phải có đủ tiền đủ thực lực!

Chân Nguyên cảnh hậu kỳ có tư cách đảm nhiệm chức vị tiểu đội trưởng, cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ có tư cách đảm nhiệm chức vị đại đội trưởng Lam Ảnh Vệ.

“Vậy muốn nhậm chức vị thống lĩnh cần thực lực thế nào?”

“Tiên Thiên đỉnh phong!”

Ác Hổ chậm rãi nói.

Ác Hổ trầm giọng nói: “Tuyệt đại đa số nhiệm vụ của Lam Ảnh Vệ chúng ta đều được phía trên trực tiếp ủy nhiệm, không nên hỏi tại sao, cho dù phải trả giá cao cỡ nào cũng phải hoàn thành nhiệm vụ, hiểu chưa?”

“Hiểu!”

“Ngươi yên tâm, gia tộc có thể thấy sự cố gắng của chúng ta, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được điểm công lao, có điểm công lao, ngươi có thể đổi được rất nhiều thứ tốt để tăng công lực!” Ác Hổ vỗ bả vai Thập Thất nói, “Lúc đầu, mỗi người vừa gia nhập Lam Ảnh Vệ đều phải nhận khảo hạch, chỉ có điều ngươi do đại công tử đích thân đề cử, hơn nữa chúng ta cũng biết, hiện tại ngươi làm đao phủ ở Dịch Dương thành, đối với ngươi, việc sát hạch người mới có thể hoàn toàn xem nhẹ!”

“Hiện tại ta dẫn ngươi đi gặp các thành viên khác của tiểu đội thứ mười ba!”

Tính cả Thập Thất, tiểu đội thứ mười ba của Lam Ảnh Vệ có năm thành viên, toàn bộ bọn họ đều ở trong một viện.

Theo thứ tự là Bạch Lang, Đại Lực, Bò Cạp, Hắc Ngưu!

Điểm đáng chú ý, Bò Cạp là một nữ nhân có tướng mạo bình thường, vóc dáng rất khá.

Năm người giới thiệu thực lực và công pháp vũ kỹ bản thân am hiểu, ngoài ra không còn giao lưu gì nhiều hơn.

Ác Hổ có thực lực Chân Nguyên cảnh hậu kỳ, am hiểu đao pháp.

Bạch Lang có thực lực Chân Nguyên cảnh trung kỳ, am hiểu thân pháp.

Đại Lực có thực lực Chân Nguyên cảnh sơ kỳ, am hiểu côn pháp.

Hắc Ngưu có thực lực Chân Nguyên cảnh sơ kỳ, lực lượng mạnh mẽ, am hiểu quyền pháp, công pháp rèn thể, tu luyện tới cấp bậc tương đối cao.

Khi không có nhiệm vụ, Lam Ảnh Vệ có thể tự tu luyện, một khi có nhiệm vụ, nhất định phải liều mạng hoàn thành.

Ngày thứ ba sau khi gia nhập Lam Ảnh Vệ, Thập Thất nhận được tin báo có nhiệm vụ. Khi hắn ta chạy tới bí cảnh, các thành viên khác trong tiểu đội còn chưa tới đông đủ, chỉ có đội trưởng Ác Hổ ngồi trên ghế chính giữa sảnh lớn.

“Đợi bọn hắn một lát, ngươi là người đầu tiên tới!”

Rất nhanh, Bạch Lang, Đại Lực, Bò Cạp, Hắc Ngưu đã lục tục chạy tới.

Ác Hổ nói: “Nhiệm vụ lần này của chúng ta rất đơn giản, ba ngày trước, trong lúc ba thành viên chi thứ Lam gia chúng ta lịch luyện ở Ma Nha Sơn, bị người đánh chết, ở nơi ấy chúng ta tìm được rễ cây Chu Linh Quả. Sau khi điều tra sơ bộ, chúng ta cho rằng hung thủ là Tiễn Vĩ Phong, nhị công tử Tiễn gia Đông Việt thành!”

Tiếp đó, Ác Hổ lại nói tình báo về Tiễn gia Đông Việt thành.

Tiễn gia Đông Việt thành là một gia tộc nhỏ bình thường, trong gia tộc, người mạnh nhất là gia chủ đời trước Tiễn Diệc Trần, thực lực Chân Nguyên cảnh đỉnh phong.

Tiễn gia nhị công tử Tiễn Vĩ Phong là tiểu thiên tài Đông Việt thành mới quật khởi gần đây, mười sáu tuổi, thực lực Khí Hải cảnh trung kỳ.

Ba thành viên chi thứ Lam gia bị giết đều có thực lực Khí Hải cảnh trung kỳ.

Bạch Lang hỏi: “Nhiệm vụ của chúng ta là điều tra sao?”

“Đúng!” Ác Hổ gật đầu nói, “Bước đầu tiên của nhiệm vụ là xác nhận xem Tiễn Vĩ Phong có phải hung thủ hay không.”

Thập Thất nhỏ giọng hỏi: “Nếu như hắn ta là hung thủ thì phải làm sao bây giờ? Trực tiếp giết hắn ta?”

Bò Cạp cười tủm tỉm nói: “Nếu không có gì ngoài ý muốn, đương nhiên chúng ta sẽ trực tiếp tiêu diệt Tiễn gia!”

Ác Hổ cắn răng nói: “Dám đụng đến con cháu đệ tử Lam gia chúng ta, nhất định phải trả giá bằng máu, nếu không người khác sẽ cho rằng Lam gia chúng ta dễ bắt nạt!”

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com Trước Sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.