Một thiếu nữ khí chất cao quý, tướng mạo mỹ lệ, khoác áo lông đứng thẳng trước mái hiên, vươn bàn tay nhỏ mịn màng để bông tuyết rơi xuống trên bàn tay.
Thiếu nữ có vóc người thon gầy, sắc mặt tái nhợt như tuyết.
Bóng dáng trong trí nhớ dung hợp với thiếu nữ trước mắt!
Thập Thất nhớ kỹ tuổi tác của Lam đại tiểu thư cũng không lớn hơn hắn ta bao nhiêu.
Thập Thất còn nhớ rõ, khi hắn ta vừa thấy nàng lần đầu tiên, cũng là một ngày tuyết lớn đầy trời như vậy.
Lúc đó hắn ta co ro ở góc đường, bị đông cứng lạnh run.
Người đi đường bước chân vội vã, không ai dừng lại vì hắn ta, lúc đó hắn ta đã tuyệt vọng!
Hắn ta cảm thấy, có lẽ ngày mai bản thân mình sẽ biến thành một bộ thi thể cứng đờ, cũng như mấy đồng bạn ăn xin khác, bị thành vệ binh ném lên xe lừa.
Mãi đến khi một chiếc xe ngựa đi qua, sau đó lại chậm rãi lui về.
Tấm mành rất dày trên xe ngựa bị xốc lên, sau đó lại lần nữa khép lại.
Lái xe ngựa nhảy xuống khỏi xe, sau đó dùng một tay nhấc hắn ta lên, nói: “Coi như tên nhóc ngươi gặp may mắn!”
Cho dù hắn ta có được Xích Huyết Ma Kiếm, có cơ hội trở thành cao thủ đứng đầu, nhưng nguyện vọng của hắn ta vẫn không thay đổi.
Đó là lời hứa hẹn thật lòng, chân thành của hắn ta.
Nói cho cùng, kiểu gì cũng có một số ít người coi lời hứa hẹn quan trọng hơn cả sinh mệnh.
...
“Nô tỳ Tân Nguyệt bái kiến đại tiểu thư!”
Lam Ngạn Lâm nhìn chằm chằm hoa tuyết bay xuống trên bầu trời, hỏi: “Tân Nguyệt, ngươi tới nơi này có chuyện gì không?”
“Đại công tử để ta dẫn Thập Thất tới đây làm hộ vệ cho tiểu thư!”
“Hộ vệ?” Lam Ngạn Lâm đưa mắt nhìn Thập Thất.
Thập Thất ngừng thở, cơ bắp trên người kéo căng thật chặt.
Cho dù đối mặt với Lam Ngạn Minh, hắn ta cũng không khẩn trương như vậy.
Thập Thất nỗ lực nhiều năm như thế chính là vì ngày hôm nay!
Đại tiểu thư nhìn thấy hắn ta rồi có kinh ngạc không?
“Quên đi, ngươi dẫn hắn trở về đi! Nói cho đại ca, ý tốt của hắn ta xin nhận.” Lam Ngạn Lâm khoát khoát tay, nói, “Có bà bà và Lục Nha ở đây, ta không cần hộ vệ.”
Bị cự tuyệt?
Cho tới bây giờ, Thập Thất chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ xuất hiện loại tình huống này!
Nếu là Thập Thất lúc trước, có thể hắn ta sẽ thúc thủ vô sách, nhưng bây giờ...
Hắn ta hít một hơi thật sâu, đứng ra hỏi: “Đại tiểu thư, ngài còn nhớ ta không?”
Lam Ngạn Lâm cẩn thận nhìn Thập Thất khôi ngô cao lớn, khẽ cau mày nói: “Chúng ta có quen biết sao?”
“Ta là Thập Thất!”
Thập Thất?
Lam Ngạn Lâm cảm thấy con số này rất quen thuộc, chỉ có điều nàng vẫn không nhớ nổi.
Trái tim Thập Thất khó chịu như bị dao đâm!
Nàng quay đầu nhìn về phía lão bà bà hơn năm mươi tuổi, tóc có chút hoa râm bên cạnh mình.
Lão bà bà suy nghĩ một lát rồi nói: “Đã là chuyện hơn mười năm trước, đại tiểu thư quên cũng bình thường, không nghĩ tới hắn ta đã lớn như vậy.”
Thập Thất kích động nói: “Bà bà còn nhớ rõ!”
“Đương nhiên ta còn nhớ rõ, ta còn chưa già tới mức mờ mắt!” Bà bà vừa cười vừa nói, “Người xếp hạng hai trong khảo hạch hằng năm gần nhất, tiểu tử xuất thân nô bộc chính là ngươi đúng không?”
“Ừm, là ta!”
Lam Ngạn Lâm hơi nghi hoặc hỏi bà bà: “Hắn là?”
“Ước chừng mười năm trước, là tiểu thư nhặt hắn từ trên đường đưa về Lam gia.”
“Ah, thì ra là ngươi!” Lam Ngạn Lâm chợt nói.
Thật ra nàng cũng không nhớ rõ, nhưng sau khi được bà bà nhắc nhở, nàng đã loáng thoáng nhớ tới có chuyện như vậy.
“Đại tiểu thư nhớ rồi?”
“Nhớ rồi!” Lam Ngạn Lâm gật đầu.
Thập Thất có chút kỳ vọng nhìn nàng, hỏi: “Vậy ta đây có thể lưu lại không?”
“Vì sao ta nhớ tới ngươi thì ngươi có thể lưu lại?”
“Trước đây đại tiểu thư đã từng đồng ý với ta, chờ sau này khi ta vượt qua khảo hạch thì đến Lam phủ làm hộ vệ của ngươi!”
Lam Ngạn Lâm lại đưa mắt nhìn sang bà bà, hiển nhiên nàng lại quên.
Bà bà cúi đầu, lúng túng hắng giọng nói: “Lúc đó ta cách các người không xa, đúng là Ngạn Lâm đã đáp ứng thật!”
Sau đó bà bà lại bổ sung: “Các ngươi nói lớn tiếng như vậy, ta lại đang ở gần đó... không phải ta cố ý nghe lén.”
Ehmmm... Những lời này khiến người ta cảm thấy giấu đầu hở đuôi.
Lam Ngạn Lâm nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Thập Thất, rất bất đắc dĩ mà đưa tay che kín trán.
“Hay là tiểu thư để hắn lưu lại đi, dù sao thì trong chỗ chúng ta có thêm một người cũng không tính là nhiều, thiếu một người cũng không ít!” Bà bà đề nghị, “Có một số việc mấy người Lục Nha không tiện ra mặt, coi như nhiều thêm một chân chạy, không thể phụ tâm ý của đại công tử.”
“Được rồi!” Dưới lời khuyên bảo của bà bà, cuối cùng Lam Ngạn Lâm cũng đồng ý.
Thập Thất kích động nói: “Đa tạ đại tiểu thư, đa tạ bà bà!”
Cho dù đại tiểu thư đã quên hắn ta thì có sao?
Đại tiểu thư chỉ tiện tay thi ân, nhưng với hắn ta, đó là ân trọng như núi!
“Vậy Thập Thất ngươi nghe bà bà sắp xếp đi!” Lam Ngạn Lâm nói xong lại được đám Lục Nha dìu vào phòng.
Thấy Lam Ngạn Lâm rời khỏi, Tân Nguyệt lại thấp giọng nói với bà bà: “Bà bà, Thập Thất rất được đại công tử coi trọng, nếu không phải hắn ta kiên trì, đại công tử tuyệt đối sẽ không để hắn ta làm hộ vệ. Sau này có thể hắn ta sẽ biến mất vài ngày, còn xin ngài tha thứ cho hắn ta.”
“Ừm, ta hiểu!” Bà bà sành sỏi, cũng biết tiềm lực của Thập Thất, càng coi trọng thái độ làm người của Thập Thất, “Yên tâm đi, đại tiểu thư sẽ không để ý đâu.”
Sau khi Tân Nguyệt rời đi, bà bà mới nói với Thập Thất: “Ngươi đi theo ta!”
Có thể nói, bên phía Lam Ngạn Lâm không thiếu thứ gì, nếu nàng cần gì, chỉ cần trực tiếp đưa một phần danh sách cho quản gia Lam phủ, tùy quản gia chọn mua phân phối.
Về phần an toàn... nếu chỗ ở của Lam đại tiểu thư gặp phải chuyện mất an toàn gì, có Thập Thất hay không có Thập Thất đều không khác gì nhau.
Thỉnh thoảng nàng ra cửa cũng sẽ có một đội cao thủ làm hộ vệ, lấy thực lực của Thập Thất hôm nay, chỉ có thể coi là người bình thường trong đám hộ vệ.
Thập Thất càng nhìn càng cảm thấy mình chỉ là vật trang trí!
Hắn ta ở trong một căn phòng nhỏ bên cạnh cửa trạch viện, được xem là một nam nhân, hắn ta đừng mong có thể ở trong trạch viện.
Hơi chỉnh sửa lại gian phòng một chút, Thập Thất nằm trên ván gỗ cứng rắn, hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, hắn ta có chút mệt mỏi.
Kiếm linh đã lâu không nói lời nào đột nhiên lên tiếng: “Tiểu tử, hôm nay giấc mộng của ngươi đã trở thành sự thật, trong lòng ngươi có cảm thấy cô đơn và trống rỗng không thể nói thành lời không?”
“Có thể là có một chút!”
“Ngươi có cảm thấy vị đại tiểu thư này có chút không giống với đại tiểu thư trong trí nhớ của ngươi?”
“Đúng là có một chút, chỉ có điều con người rồi sẽ thay đổi, cũng giống như ta!” Thập Thất lắc đầu nói, “Với ta, chỉ cần nàng là đại tiểu thư, thế là đủ rồi!”
“Nếu mục tiêu nhân sinh của ngươi đã đạt thành, ngươi có muốn tiếp tục gây dựng mục tiêu khác không?” Trần Hạo nói, “Ta sợ ngươi mất động lực, biến thành bảo vệ cửa của Lam gia...”
“Ngươi chỉ là một con tôm nhỏ Khí Hải cảnh, nếu như Đại tiểu thư của ngươi thật sự gặp phải nguy hiểm gì... Ngươi cũng không thể giúp được!”
“Kiếm linh đại nhân, ngươi yên tâm đi, ta sẽ tiếp tục cố gắng, ta sẽ lập tức tới Truyền Công Các!”
Ban ngày Tân Nguyệt đã nói vị trí của Truyền Công Các cho Thập Thất, dựa vào thẻ bài hộ vệ, rất nhanh Thập Thất đã tìm được Truyền Công Các.
Nhìn hầm ngầm tối như mực, tản ra khí lạnh trước mặt, lại nhìn ba chữ “Truyền Công Các” màu đỏ to lớn, sáng loáng, mạnh mẽ hữu lực trên tấm bia đá bên cạnh, Thập Thất thấp giọng hỏi: “Kiếm linh đại nhân, vì sao Truyền Công Các lại nằm dưới lòng đất?”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com Trước Sau