Ta Là Một Thanh Ma Kiếm

Chương 23: Chương 23: Thay trời hành đạo




Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Nửa đêm, Phó Viễn Minh cầm bao quần áo, nâng kiếm ra cửa.

Đợi trong hẻm nhỏ nửa canh giờ, nhiều lần xác nhận không ai theo dõi mình, hắn ta lại thấy hơi nghi hoặc.

Hiện tại hắn ta đã là cao thủ Khí Hải cảnh trung kỳ, dưới tình huống hắn ta vô cùng cảnh giác, cẩn thận dò xét như vậy, cho dù là cao thủ Chân Nguyên cảnh sơ kỳ cũng rất khó có thể lặng yên không tiếng động theo dõi hắn ta.

Phó Viễn Minh đoán, lần xuất hành lúc nửa đêm này, khả năng lớn nhất là hắn ta đã bị cao thủ thành vệ binh phái tới giám thị hắn ta gọi lại, kêu hắn ta không nên tùy ý chạy loạn!

Huyết Lang không phải người rảnh rỗi, hắn ta sẽ không nhìn mình chằm chằm mỗi ngày.

Phó Viễn Minh cảm thấy chuyện này có chút quỷ dị, không có đạo lý nào Lưu phó thống lĩnh lại từ bỏ việc giám thị hắn ta.

Huyết Lang giết vợ và con trai của hắn ta, không có đạo lý nào lại bỏ qua cho người hành hình là hắn ta. Tuy rằng có thể ý đồ của thành vệ binh đã sớm bị Huyết Lang nhìn thấu, nhưng mình cũng là một đầu mối, không phải sao?

Lẽ nào hắn ta đã bị từ bỏ hoàn toàn rồi?

Đột nhiên cảm giác cấp bách kéo thẳng lên đầu.

Hắn ta núp trong góc thay đổi trang phục dạ hành dài tay, lắp chi giả được làm bằng gỗ. Hắn ta giật giật tay phải bằng gỗ, tay giả được lắp đặt tương đối bền chắc, sau khi che mặt hắn ta vui vẻ đi tới cửa sòng bài Trường Nhạc gần đó.

Nhìn dáng vẻ lén lén lút lút của hắn ta, Trần Hạo biết hắn ta muốn làm gì.

Lại nói tiếp, sòng bài Trường Nhạc thật đủ hữu duyên với Trần Hạo, sòng bài là Thiết Lang bang mở.

Phó Viễn Minh hít sâu một hơi, vọt thẳng về phía cửa chính sòng bài Trường Nhạc. Nơi cửa, hai bang chúng Thiết Lang bang hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ một kiếm, trên cổ hai bang chúng đồng thời xuất hiện một tia máu.

Với tư cách là người đứng xem, Trần Hạo vô cùng thưởng thức kiếm pháp dứt khoát của Phó Viễn Minh.

Thiên phú kiếm đạo của hắn ta cũng không tệ, lại thêm trong thời gian ba năm gần đây hắn ta không ngừng luyện tập sát lục, cùng với Ma Kiếm tăng phúc ngộ tính, kiếm pháp của Phó Viễn Minh có thể tính là đỉnh tiêm trong số đám cường giả cùng cấp bậc!

Khi hai cột máu phóng lên trời, Phó Viễn Minh đã sạch sẽ tiến vào sòng bài.

Trong sòng bài đèn đuốc sáng trưng, đầy ắp người, đủ loại tiếng ồn ào vang lên không dứt, vô cùng náo nhiệt.

Mới vừa bước vào sòng bài, đã có người chú ý tới kẻ mặc y phục dạ hành còn che mặt, trái tay mang theo một thanh trường kiếm.

Cách ăn mặc này không giống người tới chơi bài.

“Ngươi là ai?” Bang chúng duy trì trật tự trong sòng bài đã chạy tới hỏi.

Trả lời hắn ta là thanh kiếm kia.

“Giết người!”

Có người lớn tiếng hô.

Trong nháy mắt, sòng bài mới vừa rồi còn ồn ào không dứt chợt an tĩnh hẳn.

Phó Viễn Minh không nói gì, đánh thẳng về phía bang chúng Thiết Lang bang đang cầm vũ khí.

Hắn ta không muốn nói nhảm, hắn ta đến để giết người.

Phó Viễn Minh là cao thủ Khí Hải cảnh, ở trước mặt hắn ta, bang chúng Thiết Lang bang thông thường như dê đợi bị làm thịt, không có chút lực phản kháng nào.

Máu tươi giàn giụa, từng sinh mệnh ngã dưới chân, một luồng năng lượng thông qua trường kiếm truyền thẳng vào trong cơ thể hắn ta, khoái ý ấy khiến hắn ta trầm mê.

Nếu như người nhà hắn ta còn sống, có lẽ hắn ta sẽ liều mạng đè nén khát vọng khiến kẻ khác say mê này.

Thế nhưng hiện tại hắn ta đã lẻ loi một mình!

Phó Viễn Minh không dùng bất kỳ vũ kỹ nào, chỉ dựa vào thực lực mạnh mẽ, kiếm pháp cơ sở cao siêu ngắn gọn triển khai sát lục hiệu suất cực kỳ cao.

Không biết từ lúc nào, trên người hắn ta đã bao phủ một tầng sương mù đỏ như máu nhàn nhạt, chỉ cần người nhìn hắn ta có lực ý chí thiếu kiên định, trong lòng đều sẽ sinh ra cảm giác tuyệt vọng sợ hãi.

Một số dân cờ bạc chỉ bị hắn ta nhìn thoáng qua, đã bị dọa đến đồ cứt đái.

Cho dù là bang chúng Thiết Lang bang cũng không khá hơn chút nào, rất nhiều tiểu lâu la vốn không dám chống lại hắn ta, thậm chí còn có người trực tiếp chạy trốn, muốn rời xa ác ma trước mặt.

Trần Hạo biết, đây là tình huống do kỹ năng “sát khí tràng” của Ma Kiếm tạo thành!

Sát khí đã ngưng tụ ra hình thức cơ bản ban đầu.

Rất nhanh, hắn lại chú ý tới bộ phận tròng trắng bị nhuộm thành màu đỏ trong hai mắt Phó Viễn Minh, ánh mắt điên cuồng không gì sánh được ấy... thật giống như muốn mê muội!

“Ai dám làm càn trên địa bàn của Thiết Lang bang chúng ta?”

Trên tầng hai của sòng bài có người nhô đầu ra la lớn.

Ngay sau đó, một cái đầu lâu từ tầng hai rơi xuống.

Trong thời gian ngắn ngủi, bang chúng Thiết Lang bang ở tầng đã bị một tiêu diệt toàn bộ, Phó Viễn Minh tung người nhảy lên tầng hai.

Tầng một chỉ tiếp đãi bình dân tầng dưới chót, tầng hai đều là khách quý.

Khi hắn ta trắng trợn tàn sát ở tầng một, ngay cả một võ giả Ngưng Khí cảnh hắn ta cũng không gặp phải. Thế nhưng vừa lên tầng hai, Phó Viễn Minh đã đối mặt với ba võ giả Ngưng Khí cảnh.

Hắn ta cảm thấy rất hài lòng với tình hình như vậy, hắn ta đang là võ giả Khí Hải cảnh, giết chết càng nhiều cao thủ, hắn ta càng có thể đột phá nhanh!

Khi toàn bộ sòng bài Trường Nhạc đều bị Phó Viễn Minh dọn dẹp sạch sẽ, toàn bộ sòng bài bị máu tươi nhiễm đỏ.

Kể cả Bưu ca đã từng có duyên gặp mặt Trần Hạo một lần, cũng chết dưới kiếm.

Hắn ta chỉ là một võ giả Ngưng Khí cảnh đỉnh cao, căn bản không thể chống đỡ Phó Viễn Minh. Có thể thấy Thiết Lang bang tương đối coi trọng sòng bài Trường Nhạc, bên trong sòng bài có một cao thủ Khí Hải cảnh lâu năm tọa trấn.

Chỉ có điều hắn ta thật sự là một cao thủ lâu năm, tuổi già sức yếu, lại thêm hắn ta chỉ có thực lực Khí Hải cảnh sơ kỳ, bị Phó Viễn Minh dùng《 Tật Phong Kiếm Quyết 》 chém đầu.

Đương nhiên, Phó Viễn Minh không chỉ giết người Thiết Lang bang, hắn ta còn giết mấy vị khách trong số đám khách quý, cùng với một số hộ vệ.

Những người này Phó Viễn Minh đều không để ý!

Từ sau khi hắn ta tiến vào sòng bài đến khi hắn ta giết sạch mọi người, chỉ mất thời gian không tới mười lăm phút, trước khi thành vệ binh kịp phản ứng, Phó Viễn Minh đã rời đi.

Trong phòng ngầm dưới đất, Trần Hạo nhìn Phó Viễn Minh lại đột phá, trở thành võ giả Khí Hải cảnh hậu kỳ.

“Thần kiếm à, người hôm nay ta giết đều là người đáng chết, ở Thiết Thạch thành, Thiết Lang bang là tồn tại không việc ác nào không làm, không chỉ mở sòng bài khiến vô số người táng gia bại sản, chúng còn lừa bán phụ nữ trẻ em!” Màu máu trong mắt Phó Viễn Minh đã mất đi, khôi phục bản sắc bình thường, hắn ta lại bắt đầu nói nhảm với trường kiếm, “Trước đây ta vẫn muốn giết đám người cặn bã kia, thế nhưng thực lực của ta không đủ, còn có lão bà nhi tử. Hiện tại ta không còn vướng bận gì, giết bọn chúng đi cũng có thể tính là thay trời hành đạo!”

Trần Hạo cảm thấy, hẳn là Phó Viễn Minh nói lời này cho mình nghe.

Phó Viễn Minh đã bắt đầu mê muội, tuy rằng Trần Hạo chưa từng thấy võ giả nhập ma, nhưng nghĩ đến chỉ sợ bọn họ không khác gì mấy so với Phó Viễn Minh!

Hắn ta bắt đầu hưởng thụ việc mổ giết!

Hiện tại hắn ta còn mượn cớ vì việc giết người của mình, nhưng có lẽ không lâu sau, hắn ta không cần kiếm cớ an ủi mình nữa.

Liên tục ba ngày, Phó Viễn Minh điên cuồng nhằm vào Thiết Lang bang và Hắc Hổ bang, hai đại bang phái tổn thất rất lớn.

Hai đại bang phái đã có năm vị cao thủ Khí Hải cảnh phải chết dưới kiếm của Phó Viễn Minh.

Trong lúc nhất thời, tin tức có một vị cao thủ Kiếm đạo Khí Hải cảnh điên cuồng nhằm vào hai bang phái lớn lan nhanh trong Thiết Thạch thành.

Vô số bình dân thương nhân vỗ tay khen hay, mỗi lần nói tới vị cao thủ kiếm đạo thuận tay trái kia, mỗi người đều mở cờ trong bụng.

Chỉ cần là người thường sinh hoạt trong phạm vi Thiết Thạch thành, gần như đều bị hai đại bang phái lấn ép, cho dù bản thân bọn họ không bị thì người thân hay bạn bè của họ cũng bị, mọi người cùng chung một mối thù!

Về phần tại sao cao như vậy lại ra tay nhằm vào hai đại bang phái? Có mấy chuyện xưa đang lưu truyền.

Phiên bản lưu truyền rộng nhất là khi vị cao thủ thuận tay trái kia còn nhỏ, cha mẹ của hắn ta đã phải bỏ mạng dưới tay bang phái, một đứa bé như hắn ta lưu lạc đầu đường, gặp phải một ông lão tóc bạc. Ông lão tóc bạc ấy cũng là cao thủ, thấy hắn ta có thiên phú bất phàm, liền thu hắn ta làm đệ tử.

Hiện tại, đứa bé năm đó đã trưởng thành, trở thành một cường giả võ đạo, quay về báo thù!

Buổi tối ngày thứ tư, Phó Viễn Minh ở lại trong phòng ngầm dưới đất không ra ngoài.

Liên tục tập kích hai đại bang phái, chắc chắn là hai đại bang phái đã nảy sinh cảnh giác.

Còn có, ngoại trừ hai, ba cứ điểm kia, Phó Viễn Minh không biết hắn ta nên đến nơi nào mới tìm được cứ điểm của hai bang phái.

Dù sao thì ngay trước đây không lâu, hắn ta vẫn chỉ là một tên đao phủ.

Gần như hắn ta không có bạn bè, ngoại trừ kinh doanh hàng thịt, hắn ta chỉ đi tới pháp trường. Hắn ta càng không có ý định nghe ngóng tin tức về hai đại bang phái.

Hơn nữa, liên tục tập kích hai đại bang phái, thực lực tăng mạnh, sau khi hắn ta cảm thấy bản thân đã có đủ lực để tự bảo vệ mình và để báo thù, hắn ta hơi tỉnh táo lại mới phát hiện, căn bản là phụ cận nhà hắn ta không hề có cao thủ thành vệ binh... Lẽ nào Lưu thống lĩnh thực sự không có ý định bắt huyết lang?

Ngay ngày thứ năm, đột nhiên có một tin tức chấn động toàn bộ Thiết Thạch thành, đại đương gia Hắc Vân trại Huyết Lang làm ác nhiều năm, tội ác chồng chất, tàn nhẫn xảo trá bị phó thống lĩnh thành vệ binh Lưu Dũng Minh đánh chết... Thi thể được treo trên cửa thành Thiết Thạch thành!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.