Ta Là Một Thanh Ma Kiếm

Chương 60: Chương 60: Trong Sát Khí Tràng




Thập Thất biết, bản thân mình đã phạm vào sai lầm cấp thấp không thể tha thứ!

Trần Hạo nhắc nhở: “Làm sao vậy, tiếp tục đi!”

“Thế nhưng kiếm linh đại nhân, ta chém lệch rồi.”

“Phế vật! Tiếp tục chém cho ta!” Trần Hạo rống giận, trong Xích Huyết Ma Kiếm lộ ra chút sát ý, “Không cho phép ngươi dừng lại, thẳng đến khi ngươi chém chết được đối phương mới thôi. Lẽ nào ngươi định biến thành kẻ nhu nhược, bị đánh xuống hình đài? Đánh xuống hình đài không đáng sợ, đáng sợ là ngươi đã triệt để từ bỏ!”

“Thập Thất, nếu như ngươi không chém chết hắn ta, ta sẽ giết chết ngươi!”

Kiếm linh đại nhân luôn ôn hòa với hắn ta vậy mà lại tức giận!

Nghĩ đến thống lĩnh đại nhân, nghĩ đến Trần Khấu, nghĩ đến nữ nhân xinh đẹp kia, hắn ta càng không muốn từ bỏ, không muốn bị đánh xuống đài.

Sát ý đáng sợ khiến Thập Thất lập tức rơi vào sợ hãi.

Cho dù hai tay vô lực, nhưng Thập Thất vẫn điên cuồng vung chém, không có chút chính xác nào.

Kiếm thứ hai, Thập Thất chém lên cánh tay đối phương, tước mất một cánh tay của đối phương.

Kiếm thứ ba, Thập Thất chém lên bả vai đối phương, vết thương sâu tới có thể thấy xương!

Kiếm thứ tư, thứ năm kiếm, kiếm thứ sáu... kiếm thứ mười, rốt cuộc hai tay Thập Thất cũng tìm lại được lực lượng đã mất đi!

Đồ Nhất Đao đi tới bên hình bàn, có chút đắc ý nói với Trần Khấu: “Trần đại nhân, để cho ta lên đài đi!”

Trần Khấu nhìn nữ nhân trên lầu xa xa, như có điều suy nghĩ lắc đầu.

Đồ Nhất Đao còn không cam lòng: “Tiểu tử kia quá non nớt, để hắn ta chém đầu, hắn ta chém hơn mười kiếm vẫn không thể tìm được cổ ở nơi nào, đúng là thằng ngu!”

Trần Khấu nhìn thoáng qua Đồ Nhất Đao, chậm rãi nói: “Ngươi không hiểu, cứ để Thập Thất tiếp tục là tốt rồi!”

“Nhưng nếu thành chủ đại nhân trách tội thì phải làm sao bây giờ?”

“Đã nói đây là quyết định của ta, cấp trên sẽ không trách cứ tới trên đầu ngươi, ngươi yên tâm!”

“Tốt!” Đồ Nhất Đao lạnh mặt xoay người rời đi.

Hắn ta không nghĩ tới, vậy mà Trần Khấu lại bảo vệ thiếu niên kia tới vậy!

Trên hình đài, nỗ lực của Thập Thất cũng không uổng phí.

Chí ít, đám người mới vừa hô hào kêu hắn ta cút xuống hình đài đã yên tĩnh trở lại.

Phương thức chém đầu của Thập Thất... rất bất ngờ, nhưng lại rất phù hợp với tâm ý của đại đa số người ở đây!

Vui sướng!

Thập Thất vẫn không thể chém chính xác như cũ, người dưới kiếm vẫn còn đang sống sót.

Phạm nhân trung niên vừa thừa nhận trọng kiếm của Thập Thất, vừa ngẩng đầu la lớn: “Ta thừa nhận ngươi khiến ta rất kinh ngạc... Thế nhưng ngươi quá coi thường ta, ngươi cho rằng ngươi dằn vặt ta như vậy, ta sẽ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ như kẻ nhu nhược sao? Ta cho ngươi biết, Dương Bảo Toàn ta xuất môn từ năm mười ba tuổi, vào nam ra bắc hơn hai mươi năm, nổi danh là kẻ xương cứng. Đối với ta, chút thương thế nhỏ nhặt này không đáng kể chút nào... Ha ha ha...”

Trần Hạo không nghĩ tới phạm nhân đầu tiên mà Thập Thất gặp được lại là một kẻ xương cứng!

Người như thế, ngay cả Phó Viễn Minh cũng chưa bao giờ gặp phải.

Tiếng cười của Dương Bảo Toàn truyền ra rất xa, sắc mặt mọi người dưới hình dài cực kỳ khó coi.

Bọn họ không phải đến để xem đám buôn người này bày ra khí khái anh hùng như thế nào!

Bọn họ càng muốn nhìn thấy sự giãy giụa, không cam lòng, sợ hãi, khóc rống, cầu xin tha thứ của các phạm nhân trước khi chết...

Bọn họ thực sự quá hận đám buôn người này!

Tuy nhiên bọn họ lại không gặp được!

Vậy mà tên Dương Bảo Toàn kia lại có thể thản nhiên thừa nhận tất cả dằn vặt như vậy... Khiến oán hận trong lòng bọn họ không có chỗ phát tiết, khiến bọn họ hốt hoảng!

Hết lần này tới lần khác bọn họ lại không làm gì được hắn ta!

Cho dù là đao phủ khác hành hình, cũng sẽ không tìm được biện pháp nào tốt hơn biện pháp của Thập Thất trên đài, dù sao thì phán quyết chỉ là chém đầu... không phải lăng trì!

Không sai, dưới “bảng tường trình” của Dương Bảo Toàn, gần như tất cả mọi người đều đã tin tưởng Thập Thất đang hành hạ phạm nhân!

Thậm chí ngay cả đao đầu tiên chém vào khoảng không, cũng bị đám người này tự động tưởng tượng thành hắn ta muốn phá vỡ khí thế của phạm nhân, cố ý chém vào khoảng không, đây là kế sách đánh vào tâm lý!

Dù sao thì khi phạm nhân đã sẵn sàng đón nhận cái chết, nhưng đột nhiên phạm nhân phát hiện vậy mà đao phủ lại chém lệch! Trải qua một màn như vậy, chỉ cần là phạm nhân bình thường đều sẽ cảm thấy tan vỡ.

Trần Hạo nhìn khí khái anh hùng Dương Bảo Toàn bày ra, nhìn Thập Thất điên cuồng huy kiếm như người điên, phối hợp diễn phụ trợ cho khí tràng “anh hùng” của hắn ta.

Kiếm chủ của Xích Huyết Ma Kiếm không thể như vậy được!

“Nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy, không ổn!”

“Vậy phải làm sao bây giờ, kiếm linh đại nhân?”

Trải qua màn huy kiếm liên tục, Thập Thất đã tỉnh táo lại, cảm giác khẩn trương đã biến mất gần hết, thế nhưng áp lực của hắn ta lại càng lúc càng lớn!

Hắn ta rõ ràng sự thù hận và kỳ vọng của mọi người dưới hình dài.

Tiếng cười nhạo của Dương Bảo Toàn càng khơi dậy sự hung lệ sâu trong nội tâm thiếu niên!

“Biện pháp duy nhất là sử dụng sát khí tràng!”

Tinh thần lực của phạm nhân trước mặt quá tốt, thế nhưng cho dù tốt đến đâu cũng phải có cực hạn, khi hắn ta mất quá nhiều máu tươi, tinh thần hắn ta sẽ bắt đầu suy yếu.

“Vậy thì dùng!”

“Nhưng nó cũng sẽ ảnh hưởng tới ngươi!”

Nhìn nụ cười trào phúng của Dương Bảo Toàn, Thập Thất cắn răng nói: “Ta không sợ!”

Sát khí tràng: Giết càng nhiều sinh vật càng mạnh mẽ, sát khí ngưng tụ càng mạnh, hình thành sát khí tràng đặc biệt. Sát khí tràng không chỉ có thể ảnh hưởng tới tâm trí kẻ địch, khiến kẻ địch nảy sinh các loại tâm tình như sợ hãi, khủng hoảng, tuyệt vọng, còn sẽ nảy sinh ảnh hưởng đối với kiếm chủ.

Vì đã có hơn vạn vong hồn dưới kiếm Xích Huyết Ma Kiếm, sát khí tràng đã trưởng thành tới trình độ nhất định, nhưng vẫn khó có thể đột phá phòng tuyến tâm trí của Dương Bảo Toàn trong thời gian ngắn.

Nhưng sát khí tràng không phải kỹ năng kiểu bạo phát, chỉ cần là người nằm trong phạm vi bao phủ của nó, cho dù lúc đầu người này không tan vỡ, nhưng phòng tuyến tâm trí sẽ bị ăn mòn từng chút một!

Cho dù là kẻ địch hay là kiếm chủ!

Vừa vặn, đối phương không thể động đậy, không cách nào thoát đi, đồng thời cũng vì đối phương bị thương quá nặng, mất máu quá nhiều nên tinh thần bắt đầu suy yếu.

Một luồng khí rét lạnh thẩm thấu ra từ Xích Huyết Kiếm, Thập Thất rùng mình, tinh thần hốt hoảng, trong lòng sát ý nhộn nhạo.

Sát khí tràng hoàn toàn mở ra, mặc cho Trần Hạo khống chế, khó khăn lắm mới có thể bao phủ phạm nhân.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Dương Bảo Toàn đang suy yếu cảm thấy tinh thần mình càng ngày càng mơ hồ, thân thể mình càng ngày càng lạnh, hết lần này tới lần khác, vì cảm giác đau đớn trên người khiến sợ hãi trong lòng hắn ta như bị phóng đại gấp mười lần.

Thế nhưng đao phủ trẻ tuổi kia vẫn đang không biết mệt mỏi chế tạo đau đớn trên người hắn ta, luôn không cho hắn ta được nhận một đao thống khoái!

Tiếng cười của hắn ta ngừng lại, hắn ta không cười tiếp được nữa!

Hắn ta tuyệt vọng!

Hắn ta không muốn tiếp nhận loại dằn vặt không cần thiết này.

Làm đối phương vui vẻ thì có sao chứ? Chí ít hắn ta cũng được dễ chịu hơn một chút.

Hắn ta rất muốn được chết ngay lập tức, được chết thật thống khoái!

Ngay khi có ý nghĩ này, Dương Bảo Toàn liền hỏng mất!

“Một kiếm giết ta đi!”

“Ta van ngươi, van cầu ngươi, một kiếm giết ta đi!”

“...”

Đám người ở gần hình đài nhất nghe được tiếng cầu xin tha thứ của Dương Bảo Toàn.

“Ta không nghe lầm chứ? Vậy mà hắn ta lại cầu xin tha thứ!”

“Ta cũng nghe được, không phải ngươi nghe nhầm!”

“Lợi hại như vậy sao!”

“Không nghĩ tới! Không nghĩ tới!”

“...”

Trên hình đài, Dương Bảo Toàn dùng giọng khàn khàn, lớn tiếng khóc hô: “Van ngươi cho ta được chết thống khoái!”

Đáng tiếc, căn bản là Thập Thất không nghe được!

Hắn ta đã sớm lâm vào trạng thái tinh thần cuồng loạn.

Dương Bảo Toàn trọng thương sắp chết không thể chống lại sự ăn mòn của sát khí tràng, đương nhiên Thập Thất cũng không chống lại được.

Hắn ta phát hiện, trong đầu hắn ta chỉ liều mạng kiên trì một suy nghĩ —— giết chết toàn bộ người mặc quần áo tù!

Không biết là ai dẫn đầu ném một đồng bạc lên đài, sau đó đủ loại tiền bị mọi người điên cuồng ném lên hình đài.

Khi ý chí của Dương Bảo Toàn đã tan rã, ý chí của những phạm nhân khác cũng gần như hỏng mất!

Vừa rồi bọn họ còn ngưỡng mộ nghị lực của Dương Bảo Toàn, muốn bản thân mình có thể thay thế vị trí của hắn ta, tử vong một cách thật oanh liệt, khiến tất cả mọi người ở đây phải nhớ kỹ bọn họ.

Đáng tiếc, Dương Bảo Toàn không thể kiên trì đến cuối cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com Trước Sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.