Ta Là Người Ở Rể

Chương 50: Chương 50: Chúng Tôi Đang Nghỉ Trưa (2)




Chỉ có Liễu Huyên thấy không yên lòng. Trong lòng cô buồn bực, tại sao công ty Tử Ngọc chỉ chấp nhận mình? Mình còn chưa gặp tổng giám đốc của bọn họ!

Còn nữa, thật ra Crystal Love là do ai tặng.

Liễu Huyên chỉ cảm thấy trong lòng có mười nghìn câu hỏi, những câu hỏi này còn có thể nhịn không nghĩ đến nữa. Nhưng bây giờ trong đầu đầu cô tất cả đều là hình ảnh Nhạc Phong làm con tin thay mình!

Đã ba ngày không gặp Nhạc Phong, ba ngày nay anh đều không về nhà, anh vẫn ổn chứ.

Liễu Huyên cảm thấy sống mũi cay cay, cố ép mình không nghĩ đến anh nữa nhưng căn bản không nhịn được, trong đầu đều là anh!

“Huyên Nhi, con thấy thế nào?” Lúc này, bà cụ mở miệng.

“Huyên Nhi?”

“Con đây, con đây.” Liễu Huyên ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn mình.

“Huyên Nhi, sao con có vẻ lo lắng không yên vậy?” Bà cụ nói: “Sao thế?”

“Bà nội, con không sao đâu ạ.” Liễu Huyên tươi cười, lắc đầu, cố gắng không để cho mình nghĩ đến anh.

Công ty Tử Ngọc.

Trên tay Nhạc Phong cầm một tập tài liệu, ba ngày qua, mình đã tìm hiểu toàn bộ công ty Tử Ngọc. Lúc trước công ty này vẫn luôn do chị dâu quản lý, nhưng có thể do cách quản lý không thích hợp, công ty lại không kinh doanh khấm khá lên được.

Lợi nhuận thuần năm ngoái chỉ một trăm triệu.

Những con số này đối với công ty Tử Ngọc mà nói thật sự là thấp đến đáng thương. Công ty như vậy một năm lời khoảng hai tỷ đã coi như thấp lắm rồi.

Mình mới vừa lên làm tổng giám đốc, nghĩ lại thì phải nghĩ cách giải quyết. Cách giải quyết rất đơn giản, đó chính là đào tạo Lý Thấm.

Lý Thấm đẹp, dáng người lại không có gì để chê, hát cũng không tệ, chỉ cần đào tạo thích hợp, cô hẳn có thể nổi tiếng.

Mặc dù mình không ở nhà họ Liễu nữa nhưng vẫn có tình cảm với Liễu Huyên, cho nên giao nhiệm vụ đào tạo Lý Thấm cho Liễu Huyên, đó coi như là chuyện cuối cùng mình làm vì cô ấy.

Qua nghiên cứu của cả nhà, Lý Thấm cần tham gia “Siêu Sao“.

Chương trình này đơn giản mà nói chính là một chương trình tìm kiếm tài năng, giống như chương trình Super Boy Super Girl* năm đó vậy.

(*tiếng Trung là khoái nam siêu nữ (988), show truyền hình tìm kiếm tài năng âm nhạc của Trung Quốc được tổ chức bởi Đài truyền hình vệ tinh Hồ Nam, được chia ra các mùa dành cho nam và nữ: Bề (Super Boy/ Happy Boy) dành cho nam và B (Super Girl/ Super Voice Girls) dành cho nữ)

Người đứng sau đầu tư cho chương trình “Siêu Sao” này cũng là công ty Tử Ngọc.

Qua điều tra của Nhạc Phong, sở dĩ lợi nhuận của công ty thấp cũng là vì đầu tư chương trình Siêu Sao này.

Đầu từ hơn hai tỷ! Đương nhiên, chương trình này thật sự cũng rất hot, chỉ có điều thu nhập lại hơi thấp.

Thấy Siêu Sao quý này sắp bắt đầu tuyên truyền, vì thế Nhạc Phong nghĩ ra một cách, tìm một nhà tài trợ.

Rất nhiều nhãn hàng đều muốn tranh cướp để được tài trợ cho những chương trình cực kỳ hot như thế này. Cuối cùng Nhạc Phong quyết định cho hãng xe Audi một cơ hội.

Audi đồng ý tài trợ một tỷ, sau đó yêu cầu mười phút quảng cáo cho mỗi tập chương trình phát sóng. Lẽ ra, rất nhiều công ty muốn tài trợ mười lăm tỷ, nhưng tổng giám đốc tập đoàn Audi là bạn tốt của Hướng Nhật Nguyệt, là nể mặt Hướng Nhật Nguyệt nên mới chọn Audi.

Nhạc Phong cầm tập tài liệu lên, ra khỏi công ty, cưỡi xe điện tới cửa hàng chính của Audi 4S để bàn chuyện hợp tác, đúng lúc anh cũng muốn mua một chiếc xe.

Ở cửa hàng Audi 4S, bên ngoài cửa hàng đầu không ít xe sang, Land Rover này, Mercedes-Benz này, dù sao người tới mua Audi đều là kẻ có chút tiền.

Nhạc Phong dừng xe điện lại, nhanh chóng đi vào.

Mẹ nó, lái xe từ công ty đến đây mất hẳn một giờ.

“Chào ngài, xin hỏi ngài có cần giúp gì không?”

Trong sảnh lớn, một cô gái mặc đồ công sở đi tới nhìn Nhạc Phong, mỉm cười nói.

Dáng người của cô gái này rất đẹp, cao một mét sáu mươi lăm, da dẻ trắng nõn, cho dù mặc âu phục cũng có thể thấy vẻ đồ sộ trước ngực cô, vóc người quá hot rồi.

Audi lợi hại ghê, ngay cả nhân viên làm việc cũng đẹp như vậy.

“Cái đó. Tôi muốn mua xe.”

Nhạc Phong gãi đầu, nhìn cô gái nói: “Trước kia tôi xem trên TV thấy Audi có loại mui trần, tôi có thể xem thử không?”

“Xin lỗi, chúng tôi đang nghỉ trưa.” Cô gái miễn cưỡng bày ra vẻ tươi cười, trong ánh mắt lại không che giấu được vẻ ghét bỏ. Sao mình lại có thể gặp được chuyện kỳ quái như vậy nhỉ? Người trước mắt rõ ràng là tên nghèo kiết, trên người mặc hàng vỉa hè còn muốn đến mua xe?

Xe Audi là loại loser” này có thể mua được à.

(*Từ gốc là giao ti (điểu ti), là tiếng lóng, chỉ những người thua kém mọi mặt: không tiền, không chỗ dựa, sự nghiệp nhợt nhạt, yêu đương thất bại)

“Đang nghỉ trưa?” Nhạc Phong lầm bầm, nhìn xung quanh một vòng.

Không đúng, trong đại sảnh có mấy người đang xem xe mà! Đương nhiên những khách hàng này đều mặc âu phục đi giày da, nhìn qua là biết đều là kẻ có tiền.

“Vậy bọn họ mua xe tại sao lại có người tiếp đãi?” Nhạc Phong nói.

Cô gái thở dài, trên mặt hiện ra vẻ phiền không chịu được. Cô đã chắc chắn người trước mặt đi làm ở nhà xưởng bên cạnh, nhân lúc nghỉ trưa chạy đến cửa hàng 4S muốn được mở mang kiến thức. Nói không chừng còn muốn chụp vài tấm hình đứng trước chiếc xe trở về khoe khoang. Loại người như vậy thật buồn nôn.

“Xin lỗi anh, chúng tôi đang nghỉ trưa, hơn nữa xe ở chỗ này của chúng tôi không có chiếc nào giá thấp hơn ba mươi. Nếu cộng thêm các loại chi phí, thấp nhất cũng phải ba trăm năm mươi nghìn mới có thể mang xe đi. Coi như mua trả góp, tiền cọc cũng phải hơn trăm nghìn. Hơn nữa kiểu xe tiện nghi nhất đó chúng tôi đã hết hàng rồi. Anh trai, chúng tôi đang nghỉ trưa, nếu không có chuyện gì khác thì phiền anh hãy rời đi trước.” Cô gái không nhịn được nói.

Má nó, vậy mà còn đuổi người!

Nhạc Phong đang định nói gì đó, kết quả đúng lúc này thấy một nam một nữ đi tới.

Thấy cô gái kia, nắm tay Nhạc Phong nháy mắt nắm chặt lại!

Liễu Huyên?!

Ha ha, mới đi được có mấy ngày, bên cạnh đã có thằng đàn ông khác?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.