Tô Hoài tỉnh dậy sau cơn say, hôm qua anh hơi quá chén. Anh day day mi tâm, nhìn cảnh vật dần hiện rõ hơn trước mắt. Đèn trần sa hoa lộng lẫy, cũng lạ mắt nữa chắc chắn là không phải ở nhà.
Nước trong phòng tắm đang chảy, anh nhìn xuống thân mình không có mặc quần áo. Tô Hoài thở dài bóp trán, anh lại vui vẻ bên ngoài rồi!
…Cạch…
Cửa phòng tắm mở ra, nữ nhân đã mặc lại quần áo tươm tất. Gương mặt trang điểm kỹ lưỡng này… Khiến Tô Hoài lập tức bật ngồi dậy.
“Alice tại sao… Cô…”
“Tại sao cái gì? Đêm qua là anh Tô gọi điện cho tôi đó, anh không nhớ sao?”
Alice nghiến răng nhã ra từng chữ, đêm qua cái tên ma men này hành cô muốn chết.
Tô Hoài vớ đại chiếc khăn tắm quấn quanh hông rồi xuống giường, anh thật sự không nhớ. Đứng trước mặt Alice, thấy thái độ bình thường của cô anh lại không biết mình nên phản ứng thế nào.
“Sao anh Tô có vẻ mặt giống như vừa làm chuyện gì sai trái vậy?”
“Alice tôi… Thật sự là đêm qua tôi say quá nên tôi…” Anh không biết, anh cũng không nhớ.
Alice cười, nụ cười xinh đẹp, lương thiện nhưng mà anh luôn cảm thấy không đúng lắm.
Cô nói:“Chúng ta đều lớn cả rồi, tôi không bắt anh Tô chịu trách nhiệm đâu. Anh đừng lo, vã lại đêm qua… Tôi cũng sảng khoái lắm, kỹ thuật được đó!”
Cô xách túi, thong thả dọn đồ đạc vào trong. Thật ra chuyện quan hệ nam nữ đối với cô cũng bình thường thôi, cô sống khá thoáng cũng từng có bạn trai. Cô cũng không trông chờ vào hai chữ trách nhiệm của một kẻ say rượu làm loạn, thay vì la hét ầm ĩ cô nên mỉm cười xinh đẹp và rời đi.
Alice là một cô gái kêu ngạo, độc lập, và trưởng thành. Dĩ nhiên cô sẽ không cho phép mình cuối đầu trước bất kì người đàn ông nào.
Tô Hoài không biết nên giữ cô lại hay là nên để cô đi. Thái độ của cô làm anh thấy bối rối, đêm qua cô cũng tự nguyện sao?
“Sao mà không có nhớ gì hết vậy?” Anh đập vào đầu mình.
Phát điên mất!
*
Bannie cảm thấy cứ như vậy hoài không phải là cách, cô phải tìm cách tiếp cận gần với Mạc Tử Dương hơn mới được. Hắn là người cuồng công việc, ngoài vấn đề liên quan tới công việc cả hai cũng chẳng mấy khi tương tác.
Cứ như vậy, biết khi nào hắn mới yêu cô?
Cho nên phải lập kế hoạch tác chiến mới.
Ví dụ như hôm nay cô vừa khóc vừa đi làm, lúc thấy hắn còn giả vờ chùi nước mắt.
Mạc Tử Dương hỏi thăm, cô giả vờ lắc đầu nói mình không có việc gì.
“Thư ký Bannie tôi hỏi cô với tư cách là một nhà lãnh đạo quan tâm nhân viên.”
Cô dùng khăn giấy thấm nước mắt, mếu máo nói:“Tôi thuê nhà ở đây bị người ta lừa… Hu hu còn có tên biến thái rình trộm tôi nữa. Nên tôi sợ hãi lắm anh Mạc!”
Hắn ngạc nhiên, chuyện như vậy mà cô còn giấu được?
“Tại tôi trẻ người non dạ tin người ta… Hức hức ông ta đáng sợ lắm anh Mạc ạ.”
Mạc Tử Dương rời khỏi bàn làm việc, chuyện này khá là nghiêm trọng. Bannie là một cô gái xinh đẹp, phải nói là xinh đẹp nhất trong những cô gái hắn gặp qua. Nếu nói cô bị biến thái theo đuôi, hắn sợ sẽ sảy ra bất trắc.
“Cô thuê nhà ở đâu, đưa tôi đến đó!”
“Không, tôi không về đó nữa đâu.”
Cô giả vờ hoảng sợ, nhào vào lòng hắn. Bao lâu rồi hắn không ôm cô nhỉ, cô nhớ hắn chết đi được.
Mạc Tử Dương biết là cô sợ, cô xúc động. Hắn cũng không tiện đẩy cô ra, nghĩ cô không phải người ở đây còn bị người ta lừa, rất đáng thương.
“Vậy tôi nói trợ lý Trần xem giúp cô chỗ ở mới, yên tâm chuyện này công ty sẽ hỗ trợ cô.” Hắn vỗ lưng cô trấn an.
“Anh Mạc tôi dọn đến sống cùng anh được không?”
Bannie ngước đôi mắt long lanh lên nhìn hắn, mặt của cô rất tội nghiệp, đáng thương.
Nhưng Mạc Tử Dương từ chối, hắn nói không tiện.
“Anh Mạc anh đừng có hiểu nhầm, ý tôi là chúng ta cũng sớm tối ở cạnh nhau. Tôi là thư ký riêng của anh mà phải không, theo như khoá học của tôi thì vấn đề sinh hoạt của sếp cũng do thư ký phụ trách đó. Tôi chỉ muốn làm đúng nghiệp vụ thôi.”
Cô nói nghe vô cùng có lý và thuyết phục, nhưng nếu cô là nam thì hắn còn có thể đằng này cô là phụ nữ. Còn là một cô gái rất xinh đẹp nữa là đằng khác, dẫn cô về nhà, nhà họ Mạc sẽ náo loạn.
Mạc Tử Dương sắc mặt chuyển đổi liên tục, cô đã biết kế này thất bại rồi!
“Không được thì thôi, tôi cũng không muốn làm khó anh Mạc. Tại nước F chúng tôi sống thoáng lắm, họ không có phân biệt nam nữ đâu. Với lại tôi tốt nghiệp loại xuất sắc mà, tính chuyên nghiệp rất cao.”
“Chuyện này không thể được, tôi đã có vị hôn thê rồi. Cũng khó lòng giải thích được với cô ấy.”
Bannie tức muốn chết, hắn còn dám nói vị hôn thê với cô. Rõ ràng hắn nói cô mới là Mạc thiếu phu nhân, bây giờ lại có thêm một vị hôn thê nữa. Hắn đáng ghét, tưởng quên rồi thì muốn làm cái gì thì làm sao, hứ!
Sau cùng Mạc Tử Dương cũng dặn trợ lý Trần dẫn cô đi thuê một chỗ ở, cô đã diễn kịch rồi cũng phải diễn cho tới.
Alice thấy cô thu dọn đồ đạc thì đặt nhiều dấu chấm hỏi, bạn thân nói đã thuê được nhà rồi giờ dọn qua đó ở luôn. Thế là Alice cũng ôm đồ chạy theo, căn hộ dịch vụ mà Bannie thuê cũng tốt lắm đó. Có hai phòng ngủ và một phòng khách, rất thích hợp với bọn cô.
“À hỏi cậu hôm qua đi đâu mà không về?”
Bannie vừa gấp đồ vừa hỏi, cũng không chú ý sắc mặt của Alice sững lại. Thấy cô ấy lâu không trả lời, cô mới ngước lên nhìn.
Mặt Alice đã đỏ như quả cà chua chín rồi, cái thái độ thiếu nữ thẹn thùng này…
“Đi bao trai phải không con nhỏ kia?”
“Là người ta tự tìm tớ chứ bộ.” Alice đính chính.
Bannie cười phá lên, ở nước F của cô thì nam nữ sinh hoạt rất phóng khoáng. Hầu như các bạn đồng trang lứa đều như vậy, chỉ có mỗi Bannie do cô không phải là người của nước F. Cô là con lai, mẹ cô là người nước F còn cha của cô là người BK nên tính cách của cô có hơi cổ hủ hơn họ một chút. Nhưng cô chưa bao giờ đánh giá bạn bè qua những lối sống đó, vẫn thích tụ lại bàn chuyện với họ.
*
Một bé trai trắng trẻo đẹp trai đang bị trói trên giường, hai tay, hai chân bị còng sắt siết chặt. Cả người đứa bé nóng ran, Tô Hoài có cảm giác như có hàng trăm hàng vạn con kiến đang bò khắp nơi trên người anh. Mồ hôi anh túa ra nhễ nhại, khớp chân co rút lại trông rất khổ sở.
“Mày coi biểu hiện của nó, thật mê người!”
Hai tên đàn ông ngồi cách giường không xa, bọn họ đang uống rượu vừa thưởng thức con môi của họ giãy dụa.
“Chú ơi… Ưm… Dượng ơi tha cho con… Đừng mà… Đừng… Đừng…”
“Đừng…”
Tô Hoài giật mình tỉnh giấc, trán anh lấm tấm mồ hôi. Ký ức đó đã quay trở lại rồi, người đàn ông đó, cuộn phim đó tất cả đều đã trở lại rồi.
Anh rời giường đi rót một ít rượu, tâm trạng rơi vào trầm mặc. Anh là nạn nhân của vụ tấn công tình dục lúc 8 tuổi. Cha anh mất sớm, mẹ anh đi thêm bước nữa.
Người cha dượng của anh lão là một gã biến thái, có một hôm mẹ anh đi công tác xa. Ông ấy đã rủ rê một người bạn khác về, cả hai trói anh lại rồi cho anh uống thuốc kích ***.
Anh vẫn nhớ như in lúc mẹ anh mở cửa căn phòng ra, ánh mắt bà ấy đã sững sờ như thế nào khi nhìn thấy anh.
Đứa trẻ 8 tuổi với khuôn miệng rách ra chảy máu, phần dưới của anh cũng rỉ máu. Kết quả khám trả về anh bị bạo hành nặng nề, vùng nhạy cảm bị tổn thương nghiêm trọng. Lúc đó anh đã nắm tay của mẹ, cầu xin bà ấy hãy đòi lại công bằng cho anh.
“A Hoài ngoan, chuyện này không được nói với ai có biết chưa. Mẹ sẽ mua cho con thật nhiều kẹo.”
“Mẹ, con không muốn kẹo. Con muốn báo cảnh sát.” Anh đã khóc lóc, uất hận nài nỉ mẹ anh báo cảnh sát.
Nhưng giữa Tô Hoài và Cha Dượng bà ấy lựa chọn người đàn ông đó chứ không hề chọn anh. Kể từ đó Tô Hoài hận mẹ mình, anh đã từng bỏ nhà ra đi, nhưng đều bị bà ấy tìm thấy được rồi dẫn anh về.
Mẹ của anh là một nữ luật sư tài giỏi, bà ấy có địa vị và quyền lực trong xã hội. Cải kiện đòi lại công lý cho biết bao nhiêu người, nhưng bà ấy không đòi lại công lý cho đứa con trai duy nhất của bà ấy.
Anh đã vốn quên hết tất cả những chuyện trong quá khứ rồi, cho tới khi cha dượng của anh lại một lần nữa xuất hiện. Ông ta có đoạn clip ghi lại hình ảnh năm xưa, ông ta muốn tống tiền anh.
Tô Hoài siết chặt nắm đấm, anh thật sự muốn giết ông ta, rất muốn!