Ta Là Nữ Phụ Hiền Lương

Chương 11: Chương 11: Bẫy




Mẹ của Lưu Phi Yến vừa gọi điện đến, bà ấy thấy con rể đang ở quán cafe nói chuyện với Tiêu Ngữ Lam. Sau khi Lưu Phi Yến biết tin này liền siết chặt nắm đấm, lộ ra vẻ mặt cực kì căm phẫn. Tại sao Tiêu Ngữ Lam vẫn chưa từ bỏ, nếu đã vậy để cô giúp cô ta từ bỏ.

Bữa tối Trình Phong trở về ăn cơm như đã hẹn với vợ, cũng lâu rồi hắn không có thời gian dành cho vợ của mình. Làm luật sư như hắn phải nói là cực kì bận rộn, có khi cả tháng cũng không có nổi một ngày nghỉ.

“Chà, hôm nay vợ anh nấu nhiều món quá ta.” Trình Phong tắm xong đã thấy một bàn ăn thịnh soạn do vợ hắn đích thân chuẩn bị, hắn bèn nịnh nọt một chút cho cô vui.

“Biết anh bên ngoài vất vả nên em làm nhiều món tẩm bổ cho anh đó.” Cô xới cơm cho anh, dịu dàng cười nói,:“Mà anh này nếu không em cũng đi làm lại, cả hai cùng kiếm tiền anh sẽ đỡ vất vả hơn.”

“Ngốc, nhà chúng ta thiếu tiền sao?”

Nhà họ Trình dĩ nhiên không thiếu tiền, cơ ngơi đồ sộ, của cải ăn ba đời cũng không hết. Từ lúc đám cưới với Trình Phong xong thì Lưu Phi Yến cũng lui về làm hậu phương cho hắn, vì cô với hắn học chung một ngành nghề nếu cô vẫn làm chẳng khác nào đối đầu lại với hắn. Với lại Trình Phong có nói là không muốn cô cực khổ, một mình hắn đi làm là được.

Lưu Phi Yến cũng không thích ra ngoài lăn lộn, nếu không cô cũng sẽ không chịu trói chân sớm như vậy.

“Mà anh này lâu rồi Lam không tới nhà chúng ta nữa, có phải hôm đó anh quá lời rồi không?” Cô giả vờ lo lắng hỏi.

“Ngữ Lam đã trưởng thành rồi, có lẽ đã học được cái nào đúng cái nào sai.” Nhắc tới cô hắn vẫn là đang nghĩ tới những chuyện ngoài lề, chẳng hạn như chuyện của Tiêu Ngữ Lam và Mạc Tử Dương. Cô thật sự đang hạnh phúc nên mới thay đổi ư?

“Em đừng có suy nghĩ lung tung. Cô ấy không thích anh nữa thì tốt chứ sao?”

“Nhưng mà em sợ Lam buồn bọn mình đấy. Dù gì em ấy cũng là con gái của bạn thân mẹ mình, phật lòng sẽ không hay. Vậy đi ngày mai em làm bữa cơm, anh mời cô ấy tới ăn xem như là làm hoà được không?”

“Cũng được, em muốn thế nào cũng được.”

Lưu Phi Yến mỉm cười, gắp thức ăn cho hắn. Như vậy trong mắt Trình Phong có phải cô luôn là người vợ thục đức đoan trang hay không, thật tốt.

*

Tiêu Ngữ Lam được mời tới nhà họ Trình dùng cơm, ngay khi nhận được điện thoại cô đã cảm thấy rất kì lạ rồi. Bình thường nhà họ Trình sợ cô như sợ ma vậy, hôm nay lại đặc biệt mời tới nhà.

Tuy có chút hoài nghi nhưng cô vẫn đến đó, chỉ là bữa cơm trưa thôi có lẽ cô nghĩ quá nhiều rồi.

“Lam em tới rồi hả, chị nấu sắp xong rồi em rửa tay chuẩn bị chúng ta cùng ăn nha.” Lưu Phi Yến tất tả bận rộn ở trong bếp, đúng chất vợ hiền đảm đang.

Tiêu Ngữ Lam đặt túi xách trên bàn, sau đó đi ra sau rửa tay. Lúc cô ra Lưu Phi Yến vẫn còn loay hoay với chảo tôm rang, cô liền nhanh tay mang đĩa ra chờ sẵn, phụ cô ấy thái rau, cắt ớt.

“Mời em tới ăn mà còn bắt em làm, thật ngại quá.”

“Đâu có gì, tiện tay góp tí sức thôi mà.” Cô cười đáp.

Bữa cơm ba người rất vui vẻ, Lưu Phi Yến là một cô gái rất dễ nói chuyện. Hình như nói tới chủ đề nào cô ấy cũng có thể hoà nhập vào câu chuyện được một cách rất nhẹ nhàng và tinh tế, cuối cùng cô cũng đã hiểu vì sao luật sư Trình nổi tiếng khắp cả cái thành phố A này lại chịu cưới vợ sớm. Một cô vợ như Lưu Phi Yến nếu cô là nam nhân, cô cũng muốn cưới cô ấy.

“Lát nữa chị cùng mẹ đi ra ngoài mua ít sách, em có muốn cùng đi không Lam?” Lưu Phi Yến cười hỏi.

Tiêu Ngữ Lam xua tay, cô nói:“Em ăn xong phụ chị dọn rửa rồi em về luôn. Em còn có việc bận ở nhà, không thể đi được, ngại quá.”

“Có gì đâu, hẹn em dịp khác chúng ta đi dạo phố đi.”

“Được chứ ạ.”

Tiêu Ngữ Lam lại không khỏi thán phục vì sự rộng lượng của Lưu Phi Yến, lúc trước Tiêu Ngữ Lam xấu tính như vậy mà bây giờ cô ấy vẫn có thể đối xử tốt với cô. Người gì đâu vừa đẹp vừa hiền, Trình Phong đúng là có phúc mới lấy được cô ấy.

Còn nữa cơm cô ấy nấu rất ngon...

Dọn dẹp xong Lưu Phi Yến thay quần áo đi ra ngoài, còn cô cũng nên tranh thủ trở về nhà. Định tìm Trình Phong chào hỏi một tiếng mà chẳng thấy hắn ta đâu nên cô mới mạo mụi lên phòng, dù sao cũng nên chào một cái rồi mới về được.

“Anh Trình?” Cô gõ cửa phòng.

Cánh cửa mở ra một lực mạnh kéo cô vào phòng. Tiêu Ngữ Lam còn chưa hoàn hồn thì đã bị một sức lực thẳng tay ném cô lên giường. Trình Phong ở trước mặt cô, đôi mắt hắn đỏ ngầu. Bộ sơ mi tươm tất của hắn giờ đã mở hờ mấy cúc áo, để lộ ra bờ ngực rộng lớn và rắn chắc, nhưng đó không phải là vấn đề chính!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.