Bannie và Cố Thẩm Minh cùng nhau tới thăm Alice vào buổi sáng sớm, anh còn chu đáo đến mức đã dặn người hầm một nồi canh đem tới cho Alice.
Bannie vuốt ve khuôn mặt tiều tụy của Alice, nước mắt lưng tròng trách móc:“Cậu là đồ ngốc, tự tử là xong hả? Cậu có nghĩ tới tớ không, có nghĩ tới mọi người quan tâm cậu không?”
“Bannie tớ xin lỗi…” Alice cuối đầu, cô nhìn vào bụng của mình, giọt nước mắt ủy khuất rơi xuống, nghẹn ngào nói:“A Hoài thật sự buông tay tớ mất rồi, ngay cả khi anh ấy biết tớ có thai…”
“Thằng chó má đó, để tôi đi đập ông chú đó một trận trút giận cho chị.” Cố Thần muốn đi nhưng bị Cố Thẩm Minh kéo lại.
Anh nhăn mày, răn giọng:“Hở chút là đánh nhau, con đừng có như thằng côn đồ được không?”
“Ông không thấy thằng chó đó khốn nạn hay sao hả? Làm con gái người ta có thai rồi chối bỏ trách nhiệm, loại đó phải đánh cho chết mới hết tội.”
Cố Thần gân cổ lên cãi lại, mặt cậu hiện rõ sự tức giận và bất bình.
Nhìn thấy cha con bọn họ vì mình mà gây gỗ, Alice mới nói:“Hai người đừng cãi nhau. Không cần đi tìm anh ta đâu, tôi không sao.”
“Nhắm làm được thì chịu trách nhiệm được chứ. Chị chịu một mình vậy hả, ngu ngốc đấy biết chưa?”
“Tôi có thể ở một mình không, tôi… Mệt rồi.”
Alice kéo chăn quay lưng. Bannie biết hiện trạng bây giờ của cô ấy rất tệ, nên tốt nhất mọi người đừng gây gỗ nữa.
Sau khi Bannie và Cố Thẩm Minh đi tới công ty làm việc, thì Cố Thần vẫn ở lại chăm sóc Alice, cậu xung phong làm việc này.
Trong phòng chẳng ai nói với ai câu nào, cô nằm quay lưng tới tận trưa, thi thoảng còn nghe thấy tiếng thút thít.
Cố Thần nghiến răng, ngăn cho bản thân mình không nóng nảy. Giờ mà cậu đi tìm tên khốn kia, nếu cô biết được nói không chừng lại khóc một trận nữa đấy. Bác sĩ nói cái thai đang yếu, không nên kích động cô.
Cậu cảm giác như mình vừa dùng hết sự dịu dàng cả đời mình đặt lên người Alice.
Cố Thần đem canh đổ ra tô, sau đó kéo Alice ngồi dậy bón cho cô. Alice không ăn, cậu mới nói:“Chị không muốn ăn nhưng đứa bé nó muốn ăn đấy, bà chị làm mẹ tệ quá.”
Alice nhìn cậu, còn cậu thì nhướn mày đưa muỗng canh tới tận miệng cho cô.
“Ăn đi, bà chị không phải một thân một mình đâu.”
Cô thật sự nuốt không vô, cô chỉ muốn nằm thôi, ngoài ra không muốn làm bất cứ điều gì khác.
“Suy nghĩ thoáng chút đi, bà chị sợ đứa nhỏ không có cha à? Nếu vậy gọi tôi là cha cũng được, tôi có thể miễn cưỡng xem nó là con.”
Alice nghe xong thoáng ngạc nhiên nhìn cậu, Cố Thần hình như không phải nói đùa.
Cậu không hề né tránh ánh mắt của cô, cô muốn nhìn thế nào thì nhìn cậu cũng không ngại.
Thật ra Cố Thần cũng là đứa trẻ rất tốt bụng.
Alice cầm chiếc muỗng từ trên tay cậu, cô nói:“Tôi tự ăn được rồi, cám ơn.”
“Vậy thống nhất nhé, đứa trẻ cũng đã có cha rồi. Cho nên… Bà chị đừng nghĩ quẫn nữa.”
“Cậu học dở tệ, tôi không muốn con của tôi sẽ như cậu đâu.”
Alice chỉ muốn nói cho qua chuyện, làm sao mà cô bắt Cố Thần nhận đứa con của cô được. Cậu còn trẻ, lời nói thiếu sự chín chắn nên cô có thể hiểu.
Cố Thần nghe xong đen mặt, tại cậu không muốn học chứ không phải học ngu, hai cái đó hoàn toàn khác nhau.
Bây giờ muốn làm cha của đứa trẻ kia nhất định phải học giỏi ư, ngẫm lại thì ông chú kia làm bác sĩ, thì chắc là học giỏi.
Cái đứa bé xấu xí ấy vậy mà cũng biết đòi hỏi quá!
Lần đầu tiên trong lịch sử, Cố Thẩm Minh thấy con trai mình đọc sách. Sau khi từ bệnh viện về lại lao đầu vào đọc sách và ghi ghi chép chép cái gì đấy. Cậu còn nói sẽ đi học lại, anh nhìn con trai mình không tin là những gì mình vừa nghe nói là thật.
Anh nghi ngờ hỏi lại:“Thằng nhóc này, có phải mệt quá nên phát sốt rồi không?”
“Ông không nghe nhầm đâu. Sắp xếp trường học cho tôi đi, càng sớm càng tốt. Đợi bà chị ấy khoẻ hơn được ra viện thì ông mướn gia sư về kèm cho tôi, vậy đi.”
Cố Thần nói xong liền đi lên lầu, bỏ lại cha của cậu hoá đá tại chỗ…
*
Bannie tới ở chung với Alice vào buổi tối, nằm chung một cái giường cô tâm sự:“Alice cậu có chuyện gì phải nói với tớ, không được phép trốn tớ nghĩ quẩn. Tớ chỉ có mình cậu là bạn thôi, cậu nên biết chúng ta đang nương tựa nhau. Cậu đừng bỏ rơi tớ, nhé?”
“Bannie thật xin lỗi, để cậu và mọi người phải lo lắng cho tớ.”
Alice nhận ra bản thân mình đã sai, cô tự kết liễu mình thì chỉ có bạn bè và những người yêu thương cô lo lắng, mất mát. Còn Tô Hoài anh thậm chí còn không biết cô sống hay chết, anh sớm đã mặc kệ rồi. Là cô cố chấp, tự mình đa tình. Anh nói đúng, không có cô anh vẫn có nhiều cô gái khác cam tâm tình nguyện, đâu phải cứ cô yêu anh là anh phải yêu cô.
Tình cảm là thứ không thể gượng ép, cô cuối cùng cũng đã nhận ra được rồi.
Buổi sáng, Cố Thần đến thay ca cho Bannie thì nhìn thấy Alice đã tươi tỉnh hơn hôm qua rất nhiều. Cậu lấy đó làm vui mừng trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn luôn độc miệng gọi cô là bà chị này, bà chị nọ, chọc cho cô tức giận lên mà đánh mắng cậu.
Cố Thần không những không cáu mà còn cười khà khà, thật ra cậu cũng là người tốt, cô dần đã nhận ra rồi.
“Nhóc con, đi xuống canteen mua bánh ăn đi.”
“Ông đang học, đợi chút xíu.”
Cậu ngậm chiếc bút bi, nằm dài trên sofa nghiền ngẫm. Gương mặt đẹp trai nhăn lại có cảm giác rất lãng tử, Cố Thần là một thiếu niên rất soái.
Alice xuống giường đi tới chỗ cậu, nhìn đống sách vở cậu bày ở trên bàn mà thắc mắc:“Cậu bị đuổi rồi mà, sao còn học thế?”
“Kệ người ta, lắm chuyện.” Cậu lại nghiền ngẫm bài toán nọ.
Alice giật quyển tập trong tay cậu đặt xuống bàn, và nói:“Đi xuống dưới mua bánh trước, xong tôi chỉ cậu giải bài, mấy bài này dễ òm chứ có gì khó đâu.”
Cố Thần bị lôi đi, cậu cũng phải chiều ý. Phải chiều ý bà bầu, bác sĩ dặn cậu như vậy đấy.
Cả hai đang cười nói trên hành lang, đột nhiên Alice không cười nữa mà nhìn về phía trước. Cố Thần cũng nhìn theo hướng của cô, bắt gặp ông chú Tô Hoài đang đứng cách đó không xa.
Anh thấy cô mặc quần áo bệnh viện, liền nhanh chân đi lại, rồi lại bị Cố Thần chắn ở trước mặt.
“Alice em bị bệnh à, anh… Chỉ hỏi thăm thôi.”.
Alice mím môi, anh còn dám hỏi cô bị bệnh hả, có phải lương tâm anh bị chó tha rồi không?
Đáng lý ra anh nên hỏi về đứa con của anh mới đúng chứ, cô chưa từng nghĩ Tô Hoài là người vô trách nhiệm, nhưng bây giờ thì cô hiểu rõ rồi.
“Bệnh vặt thôi.” Alice lạnh lùng trả lời.
“Trông em xanh xao lắm, em nằm ở phòng nào. Anh khám cho em.”
“Không cần đâu, có bác sĩ thăm khám mỗi ngày cho tôi rồi.”
Tô Hoài nhìn thái độ lạnh nhạt của cô, rồi chú ý tới thiếu niên bên cạnh. Nếu anh nhớ không lầm đây là lần thứ hai anh gặp cô đi cùng cậu ta, trông cậu ta vẫn còn rất trẻ tuổi.
Thấy Tô Hoài nhìn Cố Thần suy nghĩ gì đó, Alice nắm tay của cậu, cười rồi nói:“À phải giới thiệu chứ nhỉ, đây là A Thần bạn trai của tôi.”
“Vậy… Vậy hả… Anh có việc anh đi trước nha.”
Tô Hoài cuối đầu lướt qua hai người…