Ta Là Nữ Phụ Hiền Lương

Chương 83: Chương 83: Em có thai rồi




Cố Thần đuổi theo cô qua mấy cái ngã tư, đến lúc nào đó Alice dừng lại và ôm bụng. Cậu sốt sắn hỏi cô có làm sao không, cậu sợ cô bị động thai.

“Tôi… Tôi đau quá!”

“Nói cô rồi mà, có thai mà đi như vận động viên kiểu đó…”

Cố Thần mắng cô phiền nhưng cũng cuối người bế cô đi về hướng xe đang đổ bên đường. Alice ngoan ngoãn ngồi yên, cô không dám động sở ảnh hưởng đến đứa trẻ.

Cậu lái xe đưa cô về khách sạn, trực tiếp ẵm cô lên phòng. Alice cũng không muốn nhưng mà thật sự cô không dám cử động mạnh, đành nhờ cậu vậy.

Đặt cô ngồi xuống giường, cậu liền chạy đi rót nước ấm đem tới:“Uống đi, lát nữa bác sĩ đến ngay thôi.”

“Cám ơn…” Cô ngượng ngùng nói rồi nhận lấy ly nước.

“Ôi mụ phù thủy biết cám ơn này.”

“Cậu…”

Cố Thần cười nhếch mép, nhìn rất đáng ghét. Cậu nhảy lên ghế sofa nằm chơi game, bỏ mặc Alice ngồi ở đó không thèm ngó ngàng gì đến. Cô cũng thấy mệt nên kéo chăn nằm chờ bác sĩ, không khí lúc này vô cùng yên ắng. Người nọ thật sự chỉ tập trung chơi game thôi, lâu lâu thì có mắng sảng vài ba câu.

“Này, không đi học à?” Giờ này là giờ trưa, cậu đáng lý ra nên ở trường học.

“Ông đây bị đuổi học lâu rồi.”

Alice không nhịn được che miệng cười.

Cố Thần liếc cô, cậu xấu hổ giận dữ hỏi lại:“Buồn cười lắm sao? Cô học cao bao nhiêu mà cười người khác?”

“Ui so sánh khập khiễng thế mà cũng nói ra được. Nói không phải khoe chứ chị đây tốt nghiệp bằng thạc sĩ cao cấp đấy nhé, hơn cưng nhiều.”

Cố Thần chửi thề một tiếng, sau đó không biết vì xấu hổ hay vì tức giận mà nằm chơi game không thèm ngó ngang gì tới cô nữa.

Alice buồn chán, mới kiếm chuyện nói, cô hỏi:“Định bỏ học thật đấy à, rồi đi làm lưu manh luôn?”

“Liên quan gì cô?” Cậu hậm hực.

“Ừ thì không liên quan gì cả.”

Alice không nói nữa, dù sao cô cũng không có thói quen xen vào chuyện của người khác.

Cố Thần rời mắt khỏi điện thoại, lén nhìn sang Alice. Cô không ngủ mà nhìn lên trần nhà, tay còn ôm bụng nữa.

“Cái thai là của ông chú đấy à?”

“Không liên quan tới cậu.” Alice lạnh nhạt đáp.

Cố Thần bỏ điện thoại xuống, cậu đi lại ngồi xuống giường ngủ của cô.

“Này thạc sĩ cao cấp cô học cao hiểu rộng, tương lai tươi sáng, suy nghĩ thông suốt chút đi.”

“Ý cậu là sao?” Alice hơi khó hiểu hỏi.

Cậu nhìn vào bụng cô, ám chỉ:“Thì… Cha nó không nhận, chi bằng bỏ nó đi. Sinh nó ra chẳng ma nào chịu cưới cô nữa đâu.”

…bộp…

Lập tức Cố Thần ăn ngay một cái gối vào đầu, Alice tức giận dùng sức đạp cậu té xuống đất. Xong chuyện cô ôm bụng thở hổn hển, mặt đỏ gay lên vì tức.

“Không chịu thì thôi làm gì mà động thủ thế hả?” Cậu tức đến mức gào lên.

Xong thấy cô mặt mày đỏ lự còn ôm bụng thì trạng thái tức giận của cậu lập tức biến mất. Cậu luốn cuống trèo lên giường hỏi thăm cô.

Alice trừng mắt với cậu bảo:“Cút!”

“Biết rồi, biết rồi cô đừng có tức giận. Bình tĩnh chút, tôi đi hối bác sĩ tới.”

Cố Thần đi gọi điện thoại.

Bác sĩ cũng vừa vặn đã tới nơi rồi, cậu hối thúc ông ta nhanh đi khám cho cô.

Sau một hồi khám, ông ấy nói với Cố Thần:“Vợ cậu có mang nên lưu ý đừng để cô ấy nóng giận. Phụ nữ có thai thường dễ nổi cáu, cậu nên nhường nhịn một chút. Với lại chế độ dinh dưỡng cũng phải cân nhắc, tôi chưa từng thấy thai phụ nào gầy như vợ cậu cả.”

“Nói tóm lại là cổ không sao phải không?”

“Hiện tại không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là động thai nên cô ấy mới bị đau thôi.”

“Được rồi, mời ông về.”

Bác sĩ bị Cố Thần đẩy ra cửa, đến cả ông ta còn không biết vì sao vị tổ tông này lại gấp như vậy.

Cố Thần nhìn Alice, cô đang nhắm mắt ngủ rồi.

“Mang thai chỉ khổ thân cô thôi, nói mà không nghe.” Cậu lầm bầm.

“Cút ra khỏi đây ngay lập tức!”

Alice quát vào mặt cậu.

“Tưởng cô ngủ rồi, về thì về ai mà thèm đến.”

Cố Thần mặc áo khoác da vào, mở cửa đi về. Từ nhỏ tới lớn chưa ai dám chửi cậu, nặng lời với cậu thế đâu. Cậu bị người ta chửi, cũng không có lý do gì mặt dày mà ở lại.

Gọi một cuộc cho Cố Thẩm Minh, cho ông ta tự đi giải quyết, hừ. Nếu không phải ông ta lấy tiền sinh hoạt ra uy hiếp, còn lâu cậu mới đi rước bà chị ấy về. Cậu không rãnh như thế đâu!

Đợi tới khi Cố Thần về, trong căn phòng chỉ còn lại một mình Alice. Cô nằm ở trên giường mở to mắt nhìn lên trần nhà, tay vẫn đặt ở vị trí bụng mà xoa. Những lời nói của Cố Thần cô không phải không để ý, cậu nói rất đúng, Tô Hoài không muốn nhận đứa trẻ.

Nhưng cô phải làm sao đây, cô lại không muốn bỏ đi đứa con của chính mình.

Alice xuống giường, cô tìm điện thoại gọi cho Tô Hoài.

Một cuộc…

Hai cuộc…

Ba cuộc…

Đáp lại cô chỉ là những tiếng… tút… tút dài dai dẳng. Alice tắt điện thoại, nhắn tin cho Tô Hoài.

“A Hoài em có chuyện muốn nói với anh.”

Ngay lập tức liền có một tin nhắn hồi đạp lại cô:“Tôi không muốn nghe.”

“Em có thai rồi.” Cô mím môi bấm gửi đi.

Tim cô đập nhanh đến mức không có cách nào khống chế được, cô siết chặt điện thoại trong tay. Có thanh âm báo tin nhắn tới liền nôn nóng mở ra xem.

“Phá đi, cô nghĩ cô có tư cách mang thai con của tôi hay sao?”

“Sao cô cầm điện thoại của tôi?”

Tô Hoài đi ra từ toilet, anh lau tóc nhìn nữ bác sĩ hỏi. Cô ta là bác sĩ điều trị tâm lý cho anh một tháng nay, hôm nay cô ta đến sớm nên anh còn chưa tắm xong.

Tô Hoài giật lại điện thoại, nhìn vào màn hình, không có gì cả.

“Kiểm tra xem tâm lý của anh thế nào đó mà, tôi là bác sĩ nên anh cứ yên tâm đi.” Tố Niên diện lý do nói.

Tô Hoài đem điện thoại cất vào túi quần, anh lạnh nhạt nói:“Lần sau đừng đụng vào di động của tôi. Tôi không thích.”

“Tôi biết rồi, sẽ không thế nữa đâu.”

Tố Niên dịu dàng nói, anh cũng không thể nào trách cô mãi nên đành thôi.

Tố Niên đi một vòng quanh phòng ngủ, nhìn cách bài trí đồ đạc của anh. Cô hỏi:“Tôi lấy làm lạ, tại sao phòng ngủ của anh lại màu hồng?”

“Bạn gái của tôi thích màu hồng nên gọi người tới dán đấy.” Anh giải thích, vì Alice rất thích màu hồng nên phòng ngủ tất nhiên là màu hồng.

Tố Niên nghe xong có chút ganh tỵ, nếu cô đoán không lầm cô bạn gái chính là người đã nhắn tin lúc nảy. Mà nhìn kỹ lại mới thấy phòng ngủ này không phải là của một người đàn ông, mà nó giống như phòng ngủ của một đôi vợ chồng thì đúng hơn. Trong toilet ly tách cũng có đôi có cặp, bàn chải đánh răng, khăn lau mặt cũng thế.

Có điều cô đã đến xuyên suốt một tháng nay rồi, cũng chưa từng thấy cô bạn gái kia của Tô Hoài. Bọn họ đã chia tay?

Mà cô gái kia lại nói với anh là cổ có thai, ý tứ quá rõ ràng, cổ muốn Tô Hoài chịu trách nhiệm.

“Bệnh của anh khá nghiêm trọng, anh có phiền không nếu tôi dọn đến nhà anh ở một thời gian để trực tiếp quan sát?” Tố Niên mượn cớ đề nghị.

Tô Hoài đem chiếc lượt để xuống mặt bàn, anh không nhanh không chậm đáp:“Xin lỗi nhé, tôi không có thói quen sống cùng người lạ. Cô cứ kê đơn thuốc rồi tái khám quay lại là được, tôi có thể bao tiền xe cho cô.”

“Vậy cám ơn anh.”

Tố Niên cũng phải mỉm cười đồng thuận, nhưng mà cũng không sợ. Tô Hoài hiện tại đang mắc hội chứng sợ tiếp xúc, cho dù cô gái kia có đến anh chắc chắn sẽ không gặp.

Thời gian này chỉ có cô và anh, vị trí bà Tô nhất định là dành cho cô rồi…

*

Bannie vừa trải qua một ngày làm việc mệt mỏi, vừa đẩy cửa phòng đã nhìn thấy Alice nằm trên sofa. Lọ thuốc ở trên bàn đang mở nắp, mấy viên thuốc trắng vươn vải khắp nơi trên nền đất.

Cô như bừng tỉnh tức tốc chạy lại, Alice vậy mà tự tử.

Bannie gọi xe cấp cứu đưa Alice vào bệnh viện, trong lòng cô nóng như lửa. Đứng ở ngoài phòng phẩu thuật, cô cứ đi tới đi lui không ngừng, cầu mong cho Alice và em bé sẽ không xảy ra chuyện gì.

Di động cô reo mấy đợt, Cố Thẩm Minh gọi đến đây là lần thứ ba rồi, cô đành phải nhận máy.

“Alo, anh Thẩm Minh?”

“Cô Bannie bận à, tôi muốn gọi hỏi thăm cô đã về đến chưa đấy mà.”

“Hiện tại tôi đang ở bệnh viện…”

Bannie kể lại sự tình cho Cố Thẩm Minh, anh sửng sốt nói cô đừng lo lắng anh sẽ lập tức tới ngay.

Cô cầm điện thoại của Alice, có mấy lần muốn gọi cho Tô Hoài nhưng không dám. Alice không đơn giản là nghỉ quẩn rồi tự tử, mọi hôm cô ấy vẫn bình thường đúng hôm nay gặp lại Tô Hoài thì lại có chuyện.

Giữa bọn họ chắc chắn xảy ra chuyện gì đó.

Một lúc sau, không chỉ có Cố Thẩm Minh mà Cố Thần cũng đến. Cố Thần rất gấp, cậu hỏi:“Bà chị đó tự tử hả? Sao mà khờ quá vậy?”

“Tôi cũng không biết, vừa về đến đã thấy cô ấy uống rất nhiều thuốc ngủ.” Bannie nói trong nước mắt.

Cố Thần nghĩ nghĩ, xong tặc lưỡi nói:“Chắc chị ta nghỉ không thông vụ ông chú kia có bạn gái. Lúc ở toà án chị ta gọi ông chú lại thì ổng nói bạn gái ổng đang chờ. Đúng là loại đàn ông chó má mà!”

Cậu tức đến nổi đá chân vào tường, nghĩ tới người đàn ông kia thật sự rất muốn đấm cho gã một trận mới hả dạ.

Bannie nghe xong cũng hiểu đại khái rồi, Tô Hoài ấy thật sự vô tình đến thế. Thôi vậy, cô sẽ không cần liên lạc với anh nữa, anh không xứng!

“Ai là người nhà của bệnh nhân Alice Lee?” Bác sĩ từ phòng phẩu thuật đi ra hỏi.

Bannie lập tức chạy lại nhận thân nhân.

Bác sĩ nói:“Hiện tại bệnh nhân đang rất yếu, còn đang có thai nữa. Cho tôi hỏi có ai cùng một nhóm máu với bệnh nhân không?”

“Bệnh viện không có máu sao hả bác sĩ?” Cố Thẩm Minh hỏi.

Bác sĩ nói hiện tại ngân hàng máu đang hiếm loại máu của Alice, hỏi ra thì Alice thuộc nhóm máu O. Cố Thần liền đứng ra nói cậu có cùng nhóm máu.

Cố Thẩm Minh và Cố Thần không cùng một nhóm máu, cậu giống máu với mẹ của cậu.

Bác sĩ nói bây giờ ưu tiên truyền máu cho Alice trước, họ sẽ cố gắng cứu cả hai mẹ con.

“Sao cậu ấy lại dại dột thế này chứ?”

“Bannie em đừng khóc, không sao đâu. Có A Thần cùng nhóm máu, nó sẽ giúp đỡ hết mình.”

Bannie gật đầu nhìn Cố Thần, cô nói:“Cám ơn em nha Cố Thần.”

“Ơn nghĩa gì, bà chị ấy không sao là được rồi.”

Cậu nói xong đi lại ghế bệnh viện ngồi, thật ra cậu cũng lo lắng. Cố Thần ở đó cả đêm, lâu lâu lại đứng ngóng vào bên trong một lần. Trong lòng cậu thầm mong cho Alice qua khỏi, cậu cũng không biết mình bị làm sao nữa, chỉ là rất lo cho cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.