Người đàn ông say đến không biết trời trăng gì rồi, cô gọi cũng không có phản ứng. Cô ái ngại nhìn người bồi bàn, hỏi:“Không biết chỗ các anh có phòng trống không? Có thể giúp tôi thuê một phòng cho anh Trình nghỉ ngơi được không?”
“Vâng có, để tôi đi đặt ngay cho cô.”
Tiêu Ngữ Lam thuê một phòng rồi đem Trình Phong lên, hắn như vậy cô không thể nào mang hắn về nhà được. Với cô nghĩ cứ để hắn ở đây tự tỉnh rồi tự về sẽ hay hơn, cô cũng không muốn bước chân vào nhà họ Trình nữa.
Cô đem Trình Phong đặt lên giường lớn, hắn nặng như một con trâu nước vậy cô đem được hắn lên đây thì toát cả mồ hôi hột.
“Anh Trình anh nghỉ ngơi đi, tôi về.”
Cô tưởng là xong việc rồi muốn về thì bất ngờ bị hắn kéo tay, hắn dùng lực đẩy cô xuống giường rồi hắn nằm đè lên. Cái cảnh này giống hệt Mạc Tử Dương hôm nọ, bộ người say đều sẽ như thế này sao?
“Anh Trình tôi là Tiêu Ngữ Lam.” Cô chóp mắt nói.
“Tiêu Ngữ Lam… Cô không bỏ thuốc tôi phải không?” Hắn mơ màng hỏi.
“Dĩ nhiên rồi anh Trình, anh là người đã có vợ tôi không có tơ tưởng đến đâu. Anh Yên tâm!”
“Cô cũng không có đẩy Phi Yến tôi xuống nước phải vậy không?”
“Anh tưởng tôi bị điên à, tôi đẩy vợ anh xuống nước để tôi đi tù hay như thế nào. Các người làm ơn đừng có nghĩ tôi xấu xa thế được không?” Cô phát cáu, sao mọi lỗi lầm đều đổ lên đầu cô vậy.
“Tôi tin cô, tôi biết cô đã thay đổi rồi…”. Xi