“Alo?”
“Đang ở đâu?”
Thanh âm lạnh như băng thổi qua lổ tai của Tiêu Ngữ Lam. Cô rùng mình, không ngờ trên thế giới này còn có người mang một tông giọng trầm đến thế.
“Ở... Không biết nữa...” Cô nhìn xung quanh một lượt, thật sự không biết đây là nơi nào. Nếu tính theo thời điểm hiện tại cô hiện đang sinh sống ở Anh, nhà cô đã di dân qua Anh rất lâu rồi gần như là gốc rễ đều ở bên đó. Cô cũng chưa từng du lịch tới đất nước này, cũng không biết đường xá ở nơi này thế nào.
“Cô đùa với tôi chắc, nhanh về nhà đi, có khách.”
“Nhà... nhà ở đâu? Anh nhắn địa chỉ qua cho tôi được không?” Cô nói xong lại cảm thấy không hợp lý chút nào. Cô không thể không biết nhà mình ở đâu, nghĩ vậy cô mới nói đỡ, “Tôi bị đánh... nên còn hơi choáng, phiền anh.”
“Ở yên đó.”
Nói xong điện thoại cũng tự ngắt kết nối. Cô ngoan ngoãn ngồi yên như lời hắn nói, chắc là hắn đang tức điên lên đó.
Trong thời gian rãnh rỗi, cô tra cứu thông tin về Mạc Tử Dương bằng cái laptop cô mới tậu ở cửa hàng điện tử cách đây mười phút.
Mạc Tử Dương - Tiên sinh họ Mạc có sức ảnh hưởng nhất tại BK. Trong tay hắn có Mạc Thị, công ty đứng đầu về mảng công nghệ cả nước. Người này xuất thân cao quý, có dòng dõi thuộc hoàng tộc thời xưa. Hắn cũng còn rất trẻ tuổi, đang ở độ 30. Điều đáng nói là hình ảnh của hắn rất hiếm hoi, một bức ảnh chụp cận mặt cũng không có, đa số đều là hình bi mờ hoặc là góc nghiêng.
Tiêu Ngữ Lam đóng laptop thở dài một hơi, thôi vậy dù sao lát nữa cũng sẽ gặp hắn thôi...
Mười phút sau, một chiếc xế hộp đắt đỏ đổ trước mặt cô. Chiếc này cô vừa liếc mắt đã biết là phiên bản giới hạn, quá là xuất sắc. Từ trong xế hộp sang trọng, người đàn ông mặc bộ vest màu đỏ rượu bước ra.
Tiêu Ngữ Lam nhìn há hốc mồm, hắn đẹp trai quá. Còn soái hơn cả Trình Phong lúc nảy, ở hắn toát lên một sự cao ngạo và lạnh lùng bức người. Hắn đi tới trước mặt cô, rũ đôi mắt chim ưng xuống ban cho cô một cái nhìn lạnh thấu xương.
“Lần đầu thấy cô thảm hại thế này.” Hắn lạnh nhạt nhả chữ.
Tiêu Ngữ Lam chớp chớp mắt, hắn đích thị là vị hôn phu của cô? Thật không vậy, người như hắn chịu trói chân sớm vậy sao?
“Mẹ và bà nội của tôi đang ở nhà. Cô về cười nói mấy câu đi.”
“Chúng ta... ở chung hả?”
Ngay lập tức cô nhận được một cái nhíu mày từ hắn. Mạc Tử Dương tỏ ra thái độ nghi ngờ, sau cùng hắn vẫn lựa chọn không hỏi mà chỉ “ừm” một cái cho có lệ.
“Chúng ta chưa kết hôn mà?” Cô lại cố tình dò hỏi.
“Tiêu Ngữ Lam chính cô là người đòi dọn đến nhà tôi, trèo lên giường của tôi, ăn cùng, ngủ cùng. Bây giờ cô hỏi thế này, rốt cuộc cô muốn nghe cái gì hả?”
Nếu như lời hắn vừa nói, thì thực sự Tiêu Ngữ Lam rất quá đáng.
Cô ôm đầu, nhíu mày giả vờ yếu ớt nói:“Anh Mạc xin lỗi nha, từ lúc bị đánh xong tôi... quên mất một vài chuyện. Tôi không biết đầu óc mình có làm sao không nữa.”
“Về, kiểm tra.”
Hắn nói xong quay lưng vào xế hộp tiền tỷ. Tiêu Ngữ Lam cũng nối gót theo sau, cô nên giả vờ có chút bệnh để sau này lấy lý do đó để dễ sống hơn...
*
Biệt thự nhà của họ sa hoa mà sang trọng, so với nhà của cô chỉ to hơn chứ không kém hơn một điểm gì. Trong nhà, tại phòng khách có hai người phụ nữ một già một trẻ đang đợi. Mạc Tử Dương sau khi vào nhà cũng mang đúng một thần thái lạnh lùng đó ngồi xuống sofa, hắn nói:“Đưa Tiêu tiểu thư lên phòng đi, bác sĩ sẽ tới ngay.”
“Dạ vâng ạ.”
Người hầu dẫn cô lên phòng, Tiêu Ngữ Lam ngoan ngoãn đi theo. Trong phòng bày trí rất đơn giản, có một cái giường cỡ đại, một bàn trang điểm và một bàn đọc sách. Ở giữa có để một bộ sofa màu nâu cafe, tổng thể vừa sang vừa gọn gàng, cô nhìn rất vừa mắt.
Mấy phút sau liền có bác sĩ tới khám cho cô, bác sĩ là một người đàn ông trẻ tuổi. Anh ta làm mấy động tác chuyên môn, xong kết luận với Mạc Tử Dương rằng:“Cô Tiêu không sao, trầy xướt nhẹ ở khủy tay thôi.”
“Anh khám kỹ chưa, cô ta nói không biết địa chỉ nhà ở đâu.” Hắn đứng ở cửa ra vào, thong thả nói.
Tiêu Ngữ Lam giả vờ ôm đầu, cô làm mặt khổ sở nói với bác sĩ:“Đầu tôi cứ quay mòng mòng ấy, với lại thấy mơ hồ lắm bác sĩ. Não bộ có phải chịu tổn thương gì rồi hay không ạ?”
“Trông rất bình thường mà...” Bác sĩ nhìn cô do dự hồi lâu, sau cùng miễn cưỡng nói, “Vậy tôi đưa cô Tiêu đi chụp MRI não, có kết quả thì để tôi xem thử.“. Truyện Việt Nam
“Được, làm phiền bác sĩ.”
Tô Hoài:“???” Tiêu Ngữ Lam đanh đá bình thường hở một tí là kêu trời kêu đất hôm nay đặc biệt lịch sự. Anh là bác sĩ cũng là bạn thân của Mạc Tử Dương, cho tới thời điểm hiện tại kể từ khi anh biết cô thì đây là lần đầu tiên cô biết nói chuyện đàng hoàng đấy. Anh nghĩ đầu óc cô chắc chắn có vấn đề rồi, có thể là não bộ bị tổn thương nghiêm trọng!
*
“Ủa sao anh lại vào đây giờ này? Khuya rồi, anh Mạc không nghỉ ngơi hả?”
Tiêu Ngữ Lam nhìn người đàn ông Mạc Tử Dương bước vào phòng liền hỏi. Nghe xong hắn không có trả lời mà trực tiếp trèo lên giường ngủ, cô theo phản xạ liền lùi về sau phòng bị.
“Anh Mạc anh làm vậy là có ý gì hả? Chúng ta... chúng ta chưa có kết hôn mà?”
Chưa kết hôn mà ngủ chung một giường, cô không chấp nhận hình thức sống thử này đâu!