Buổi tối đó vẫn là Tiêu Ngữ Lam chọn ngủ dưới sàn nhà. Lúc Mạc Tử Dương tắm rửa xong đi ra thì nhìn thấy vị hôn thê của mình đang trải chăn dưới sàn nằm co ro cúm rúm. Hắn vốn định sẽ không quan tâm tới người phụ nữ này, nhưng mà nể tình hôm nay cô ngoan ngoãn làm cho bà nội hắn vui vẻ nên hắn sẽ phá lệ.
“Lên giường mà ngủ.”
Tiêu Ngữ Lam còn chưa tắm rửa, nghe hắn nói xong liền muốn đi tắm rửa nhanh một chút. Tốt nhất là nên ngủ luôn trong nhà tắm thì tốt.
“Còn nước nóng chứ ạ, tôi phải tranh thủ đi tắm mới được.”
Cô đi lướt qua Mạc Tử Dương, vừa thở phào vì tránh được một kiếp nạn thì bị người nào đó bắt lấy cánh tay kéo lại. Hắn nắm khủy tay cô, bằng chất giọng lạnh nhạt, đôi mắt sâu hun hút không đáy nhìn cô mà nói:“Tôi bảo cô lên giường ngủ, hay là cô muốn tôi bế cô lên thì mới chịu?”
“KHÔNG CẦN!!!”
Tiêu Ngữ Lam lập tức đem chăn dưới đất để lên giường. Cô có chân tự đi, không cần Mạc Tử Dương bế lên đâu.
“Anh Mạc tôi tự lên được rồi.”
“Xem ra vị hôn thê của tôi tay chân vẫn còn khoẻ mạnh nhỉ, vậy tốt.”
Nói xong hắn thong thả rời khỏi phòng ngủ.
Tiêu Ngữ Lam làm mặt quỷ với gáy của hắn, cô còn trẻ như vậy dĩ nhiên là tay chân khoẻ mạnh rồi, hừ.
Mạc Tử Dương làm việc muộn, gần một giờ sáng mới trở lại phòng ngủ. Lúc hắn vào phòng, vị hôn thê đã ngủ say cuộn trong chăn bông. Giường của hắn không nhỏ, nhưng cũng không phải quá to. Lúc Mạc Tử Dương chọn chiếc giường size này vốn chỉ để ngủ một mình, đâu có ngờ có ngày phải chia sẻ với người khác.
Hắn nằm xuống giường kéo chăn, liền phát hiện trong chăn có một cái gối ôm lớn. Tiêu Ngữ Lam lấy gối ôm làm ranh giới với hắn, thật ngốc.
“Anh trở lại rồi hả? Đây, đây là ranh giới của chúng ta. Chưa kết hôn thì không được vượt qua, nhớ đó.” Tiêu Ngữ Lam ngáy ngủ, giọng khàn khàn nghe cũng dễ thương.
Đột nhiên Mạc Tử Dương lại muốn trêu cô, hắn nói:“Vị hôn thê, chúng ta trước sau gì cũng thành một thể. Bây giờ tôi sử dụng quyền lợi trước, cũng không phải quá đáng mà phải không? Với lại cũng đâu phải là lần đầu tiên của chúng ta...”
Nói rồi hắn nhoài người về phía Tiêu Ngữ Lam.
Cô bừng tỉnh dùng chăn che mặt, chỉ để lộ đôi mắt phượng xinh đẹp chớp chớp nhìn hắn.
“Anh Mạc anh lại muốn làm gì, tôi đã nói là tôi không đồng ý.”
“Ngay từ đầu cô đã đồng ý, không có chuyện được đổi ý đâu. Bây giờ cô đi rêu rao khắp nơi cô là vị hôn thê của tôi, cho dù tôi có đi quá giới hạn cũng là điều bình thường thôi.”
Cô chui tọt vào trong chăn, ngay cả mắt cũng không để hắn nhìn thấy. Tiêu Ngữ Lam thầm nói trong lòng mình, nếu hắn dám xốc chăn lên làm bậy cô sẽ tẩn hắn một cú ngay lập tức.
Nhưng mà đợi một lúc, hắn cũng không có hành động gì tiếp theo. Cô kéo chăn lộ ra đôi mắt len lén nhìn sự việc, hắn đã đi ngủ rồi, vừa rồi là hắn trêu cô. Hắn đáng ghét!
*
Trình Phong hiếm khi rãnh rỗi vào buổi sáng hôm nay có thời gian ăn sáng cùng Lưu Phi Yến, sự kiện này mấy tháng mới có một lần. Thân là luật sư nổi tiếng nhất thành phố A, khối lượng công việc của hắn không hề ít.
Thím Du mang ra hai bát canh nóng hổi, bà ấy cung kính nói:“Hôm nay Ngữ Lam tiểu thư có đến nhưng mà biết cậu chủ chưa ra khỏi nhà nên cô ấy không có vào, chỉ gửi lại một nồi canh đây.”
“Cô ấy biết có tôi nên không vào, chuyện kì lạ gì vậy?” Thái độ của hắn như vừa nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian vậy. Tiêu Ngữ Lam mấy năm nay cứ bám đuôi hắn vậy mà giờ nghe tin trong nhà có hắn nên tránh mặt, người tránh mắt phải là hắn mới phải chứ.
“Vâng ạ, Ngữ Lam tiểu thư còn nói do cậu chủ không muốn gặp cô ấy nên cô ấy nên tránh thì tốt hơn.”
Trình Phong nhìn bát canh nóng hổi trên bàn, trong lòng hắn không hiểu là loại cảm giác gì. Hắn kéo bát canh đến gần mình, nhìn thím Du nói:“Cô ta nhất định là bỏ cái gì vào canh mới không dám vào, chột dạ đây mà.”
“Chuyện này tôi cũng không rõ đâu thưa cậu chủ.” Thím Du suy nghĩ gì đó, rồi nói tiếp,:“Có thể là Mạc tiên sinh và Ngữ Lam tiểu thư sắp tiến đến hôn nhân cho nên mới ngại gặp cậu chủ. Gần đây tôi quan sát thấy cô ấy rất vui vẻ, hình như là đang hạnh phúc. Tôi mừng cho cô ấy ạ.”
“Vui vẻ?” Hắn nhướn mày hỏi.
“Đúng vậy, cô ấy vui vẻ hơn rất nhiều. Ngày nào cô ấy đến cũng đều cười rất tươi, gương mặt cũng nhuận sắc hơn. Người xưa có câu, phụ nữ mà được chồng yêu thương thường sẽ xinh đẹp hơn những người phụ nữ bị chồng đối xử tệ đấy ạ.”
Trình Phong siết chặt cái thìa trong tay, được yêu thương? Xinh đẹp hơn? Rõ ràng lúc trước cô chỉ muốn tình yêu của hắn thôi mà.
“Anh này Lam được Mạc tiên sinh yêu thương anh phải mừng cho em ấy chứ, sao mặt mày lại đâm chiêu thế kia?” Lưu Phi Yến không thể im lặng được nữa, con hồ ly tinh Tiêu Ngữ Lam đó giở trò chia cắt tình cảm của cô và Trình Phong, khốn khiếp thật.
“Ừm, anh mừng cho cô ấy. Cũng mừng cho chúng ta.” Trình Phong xoa đầu vợ mình, nhưng mà trong lòng hắn vẫn là không buông xuống được.