Ta Là Pháo Hôi Nha

Chương 2: Chương 2: Thế giới 1: Em gái kế của tổng tài (2)




Editor: Bắc Chỉ.

Dừng xe ở trước cửa, bước xuống xe có ba người, hai nam một nữ, trong đó, người phụ nữ là mẹ của Tô Y, tên Tô Uyển Đình, hai người đàn ông, là chồng mới của Tô Uyển Đình và con trai chồng.

Đây là cái gia đình hỗn hợp, nhà gái có cô con gái, nhà trai mang theo con trai lớn cùng trạc tuổi nhau.

Chẳng qua, Tô Y là đứa con hoang, từ nhỏ lại ở nông thôn, đi theo bà ngoại Khúc lão thái sinh sống.

Nhân vật này là một nhân vật hoàn toàn bi kịch, từ lúc sinh ra đã không có ai chờ mong.

Mười mấy năm trước, Tô Uyển Đình bị người ta lừa bán sau đó sinh hạ một đứa trẻ, được cảnh sát cứu ra, lúc ấy mới có mấy tháng.

Khi ấy Tô Uyển Đình vừa mới về nhà, tinh thần đã có hơi thất thường, căn bản không chăm sóc được Tô Y, vừa thấy cô ấy liền phát cuồng.

Khúc lão thái từng ôm Tô Y tới trấn trên, đặt ngoài cửa nhà người khác, ý muốn để người ta thu dưỡng, nhưng qua cả một ngày cũng không ai ôm đi, mắt thấy trời đã tối, bà rốt cuộc mềm lòng, lại ôm tã lót nho nhỏ về nhà.

Sau đó Tô Uyển Đình một mình rời khỏi làng chài nhỏ này, mười mấy năm không trở về, nhưng vẫn liên lạc với người trong nhà chưa từng gián đoạn, cũng gửi phí sinh hoạt định kỳ, chỉ im bặt không nhắc tới đứa bé kia.

Khúc lão thái biết bà (bà Tô) ấy có tâm bệnh, tuy rằng bà (bà Khúc) nhung nhớ con gái, nhưng cũng không hề nề hà.

Khi bà (bà Khúc) còn trẻ đã sớm mất chồng, thời trung niên lại gặp phải bất hạnh, chỉ còn cháu ngoại sống nương tựa lẫn nhau, cho dù lúc đầu không có cảm tình, bây giờ nuôi dưỡng mười mấy năm, cũng đặt đau trong lòng.

Lần này Tô Uyển Đình trở về, cuối cùng đã tìm được hạnh phúc của mình, chuẩn bị đón Khúc lão thái đến sinh sống với nhau.

Nếu như Tô Y cũng đi theo, nhưng vì sinh sống từ nhỏ ở đây, tính cách tự ti mẫn cảm, khi lên thành phố lớn đi học, thành tích nhất thời theo không kịp, thoạt nhìn lại cổ cổ quái quái, không bao lâu đã bị xa lánh.

Cô ấy với mẹ của mình không khác gì người xa lạ, lại không muốn Khúc lão thái lo lắng, ở trường học bị bắt nạt cũng đành nhẫn nhịn xuống, rất nhanh khiến cho loại xa lánh này thăng cấp, đến nỗi bị ăn hiếp bạo lực thậm chí là quyền cước càng thêm trầm trọng.

Mà sau đó Khúc lão thái vì nhớ nhà, muốn trở về quê cũ, để cô ấy ở thành phố học tập, càng trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, có cảm giác bị vứt bỏ, không có chỗ dung thân, Tô Y tại một lần bị bắt nạt, nhảy sông tự sát.

Đây là cốt truyện vốn có, giờ đây tim của pháo hôi này đã đổi thành đại ma vương, Mao Đoàn đã từ bỏ nghĩ xem cốt truyện tiếp theo sẽ như thế nào.

Dẫn khách vào phòng, lại qua hồi lâu, Khúc lão thái ở dưới lầu kêu Tô Y: “Y Y, mau xuống đây!”

Cô lên tiếng, thu chân vào nhảy xuống cửa sổ, kéo của kẹp lại, sàn gỗ phòng gác mái dẫm lên kêu kẽo kẹt kẽo kẹt.

Phòng khách, Khúc lão thái đang gắt gao lôi kéo tay Tô Uyển Đình, hốc mắt đỏ bừng, che kín nếp nhăn trên mặt còn có nước mắt, buồn vui đan xen.

Tô Y dừng ở cửa cầu thang, gọi bà ngoại, cảm nhận được tầm mắt của người xa lạ, câu nệ mà đứng ở chỗ đó.

“Y Y, mẹ con đã trở lại, mau tới gọi mẹ đi!” Khúc lão thái thấy cô, lau đôi mắt, liên tục vẫy tay.

Lời nói vừa ra, Tô Uyển Đình tức khắc cứng đờ, bà (bà Tô) không nói lời nào, cũng không ngẩng đầu nhìn con gái mình, thẳng tắp nhìn chằm chằm mặt đất, thần sắc chết lặng mà hờ hững.

Tô Y nhéo đầu ngón tay, chầm chậm đi qua, thấp thấp gọi một tiếng mẹ, thanh âm vừa nhẹ vừa cẩn thận.

Không ai đáp cô.

Khúc lão thái hơi há mồm, lại nói không nên lời, tầm mắt di động trên người hai mẹ con, tay lung túng không biết để đâu.

Tiêu Ngạn với ba hắn Tiêu Hành ngồi ở một bên, rũ mắt nhìn tin tức (chắc là đọc báo trên điện thoại chăng?), nhận thấy khác thường, mới ngẩng đầu nhìn một màn trước mắt này.

Mặc dù hắn thờ ơ, cũng nhìn ra được mẹ kế với con gái của bà (bà Tô) quan hệ không đúng.

Đứa con gái kia đứng cúi đầu, lông mi như cánh quạt buông xuống, môi mím đến trắng bệch, đầu ngón chân trắng nõn bất an mà cuộn tròn.

Hắn nhìn thoáng qua, lại thu hồi tầm mắt.

Không khí cứng đờ, liền nghe Tiêu Hành ôn hòa cười nói: “Là Y Y sao, chào con, ta họ Tiêu, con có thể gọi ta là Tiêu thúc thúc, đây là Tiêu Ngạn, con trai chú, trực tiếp gọi tên nó là được.”

Khúc lão thái phản ứng lại, vội gật đầu phụ họa, đẩy đẩy Tô Y, “Đúng vậy, Y Y gọi người đi.”

“...... Tiêu thúc thúc.” Tô Y hô một tiếng, vẫn không ngẩng đầu như cũ.

“Con đứa nhỏ này......” Khúc lão thái nhắc mãi, mắt thử nhìn con gái, thấy mặt bà (bà Tô) vẫn không có biểu tình gì, chỉ phải âm thầm thở dài, trước tiên tống cổ Tô Y ra ngoài cửa, “Người tới nhà là khách, con đi đến nhà ông Thất nhìn xem, nếu có cua biển cá biển gì mới thì giúp bà ngoại mua mười cân về đây.”

Tô Y ngoan ngoãn gật gật đầu, đi ra cửa, ở trong sân còn có thể nghe thấy Khúc lão thái thay cô giảng hòa, “Y Y nhà chúng ta lá gan không lớn, thấy người cũng không biết tiếp đón thế nào.”

Tiêu Hành rất khách khí, “Con gái đều tương đối văn nhã, con thấy Y Y rất hiểu chuyện.”

Câu nói kế tiếp cô không hao tâm tốn sức nghe, Mao Đoàn ở trong túi cô dùng sức lòi ra, nỗ lực vuốt mông ngựa, “Y Y, kỹ thuật diễn của ngươi thật lợi hại, biểu hiện vừa nãy một chút sơ hở cũng không có, hoàn toàn phù hợp tính cách nhân vật, một trăm điểm!”

Tô Y cười cười, cách vải dệt chọc thân hình tròn vo của nó, không coi lời nói là thật, đánh đánh giết giết cô mới là tay già đời, loại đóng kịch này còn chưa từng học qua trường lớp gì, chỉ bình thường quan sát biểu hiện của người khác, nhìn hồ lô vẽ gáo* mà thôi, cho dù vẽ không giống cũng chẳng sao...... Đều nói trước lạ sau quen, phải để cô có quá trình tiến bộ.

*Nhìn hồ lô mà vẽ ra cái gáo: dựa theo dáng vẻ mà bắt chước.

Mao Đoàn bị cô chọc đến nha nha gọi bậy, lại không chỗ để trốn, đành phải nằm yên giả chết.

Được thôi, quả thật nó khen có hơi nổ, nhưng không khen đại ma vương vui vẻ sao được? Nếu cô không vui vẻ, gặp họa chính là nó đấy.

Càng là địa phương nhỏ, hàng xóm láng giềng đều có quan hệ họ hàng.

Làng chài nhỏ cũng không ngoại lệ, toàn thôn hơn phân nửa người họ Tô, ở trên đường tùy tiện gặp người thì cũng có quan hệ thân quen (họ hàng) rễ má.

Thất thúc công trong miệng Khúc lão thái, có cùng tổ phụ (cụ ông) với ông ngoại Tô Y, hiểu biết chữ nghĩa, tài nghệ viết thư pháp điêu luyện, người trong thôn đón dâu mai táng đều phải nhờ ông hỗ trợ, cũng có chút danh tiếng.

Năm đó thân phận Tô Y không rõ ràng, hộ khẩu không biết giải quyết thế nào, vẫn là ông Thất ra mặt nhờ người tìm quan hệ, quan họ Tô cũng là hắn đánh nhịp quyết định. Cho nên hai nhà thân duyên (thân phận + duyên phận?) tuy rằng có chút xa, nhưng vẫn có quan hệ họ hàng với nhau.

Khi Tô Y tới, Thất thúc công đang ngồi ở cửa nhà hút thuốc lào, điếu cày làm bằng trúc, nước ở trong kêu lộc cộc lộc cộc.

“Ông Thất, bà Thất.” cô chào hỏi.

Ông Thất xuyên thấu qua sương khói nhìn qua, híp mắt gật gật đầu, bà Thất buông lưới đánh cá trong tay ra, cười nói: “Là Y Y đó à, ăn cơm chưa con?”

Tô Y lắc đầu, đến gần ngồi xổm xuống, giúp bà cởi bỏ hải tảo mắc trên lưới đánh cá, “Con còn chưa ăn, trong nhà có khách đến, bà ngoại bảo con tới hỏi bà một chút, thuyền đánh cá của chú đã trở về chưa ạ?”

“Đừng đụng đừng đụng, trên người con đang sạch sẽ, đừng để dơ.” Bà Thất không cho cô động, đứng dậy đi vào trong phòng, “Lát nữa chú con mới về, trong nhà còn thừa một sọt hàng hải sản, con đến xem muốn lấy loại nào. Sớm biết bà ngoại con muốn lấy, bà còn để cho mấy con tươi hơn.”

Tuy nói hàng tốt vừa mới mang lên thuyền cho người ta mua rồi, nhưng vẫn còn dư lại cá biển tươi sống, con cua ở trong chậu đánh nhau, đám tôm giật giật thân mình, không ít sò hến phun bọt nước.

Mỗi loại Tô Y lấy một hai cân, bỏ hết vào trong một cái xô, thẹn thùng mím môi nói, “Bà ngoại nói tối nay bà đến tính tiền.”

“Ôi dào, sao còn nói cái này với bà Thất chứ!” Bà Thất xua xua tay, lại hỏi: “Có xách nỗi không con? Nếu không bà xách giúp con nhé.”

Tô Y ái ngại vội đi hai bước, “Không cần đâu ạ, ông Thất, bà Thất, con đi trước đây.”

Nhìn thân ảnh mảnh khảnh của cô vòng qua tường đá, bà Thất mới ngồi xuống lần nữa, hơn nửa ngày sau, cảm thán nói: “Quả là đứa trẻ ngoan, đáng tiếc......”

Ông Thất liếc nhìn bà một cái, gõ gõ cái điếu cày, cũng không nói chuyện.

Tô Y xách theo hải sản, dọc theo con đường đi về nhà.

Thủy triều trên biển chậm rãi thối lui, lộ ra mảng lớn bãi bùn phì nhiêu, che kín các loại sò hến đá ngầm, đàn hải điểu xoay quanh kiếm ăn, người đi biển bắt hải sản không ngừng khom lưng bận rộn. Mấy đám trẻ con truy đuổi đùa giỡn, trên người bắn đầy bùn đất, rước lấy tiếng quát lớn của người lớn.

Thỉnh thoảng có vài chiếc xe đi ngang qua bên người Tô Y, đám người chơi cả một ngày, đang chuẩn bị về khách sản, cũng có không ít người chọn ở nhà dân tá túc một đêm, nhấm nháp mùi vị mới mẻ của biển, sáng sớm ngày mai còn có thể lên xem mặt trời mọc.

Về đến nhà, người lớn đã điều chỉnh tốt cảm xúc, Khúc lão thái cầm lấy hải sản, Tô Uyển Đình trợ giúp, Tô Y ở ngoài phòng bếp bồi hồi vài bước, không đi vào, quay đầu vào trong viện thu quần áo.

Dư quang thấy cô đi xa, Khúc lão thái nhìn con gái trầm mặc không nói gì, muôn vàn ngôn ngữ đổ ở trong lòng, lại không biết mở miệng nói thế nào, cuối cùng, chỉ có thể hóa thành một tiếng than trầm.

Buổi tối, Khúc lão thái làm một bàn món tủ, món chính là rau cải cơm, còn có canh rong biển xương sườn, hàu tươi xào, tôm cua hấp cay, ốc biển thịt nguội, còn hầm cá hấp, chỉ thêm chút dầu muối, cũng không nhiều kỹ xảo nấu nướng gì, nhưng lại khiến người khác hận không thể nuốt luôn cả đầu lưỡi.

Ăn cơm xong rồi đến việc sắp xếp nghỉ ngơi, lầu hai có hai phòng, trong đó một phòng vốn dĩ là của Tô Uyển Đình, sau đó Khúc lão thái chuẩn bị cho Tô Y vào ở, nhưng Tô Y thích ở gác mái hơn, nên phòng đó vẫn luôn để trống. Tuy rằng không ai ở, nhưng Khúc lão thái mỗi ngày vẫn quét tước, chỉ chờ một ngày nào đó con gái trở về.

Hôm nay trong nhà có năm người, chỉ có thể để cha con Tiêu Hành với Tiêu Ngạn ở một phòng, Tô Uyển Đình ngủ với Khúc lão thái, Tô Y vẫn ở gác mái như trước.

Hè ban đêm ở biển thập phần mát lạnh, trên bờ cát khoảng 1km hình như có tiệc tối lửa trại, tiếng cười đùa theo gió thổi vào cửa sổ.

Trên bầu trời bỗng nhiên nở rộ pháo hoa màu tím, ngay sau đó là pháo thứ hai, pháo thứ ba, hai ba giây sau mới truyền đến tiếng nổ bùng.

Tô Y ghé vào trên cửa sổ xem, đôi tay chống cằm.

Đã tắm rửa xong, Mao Đoàn bị cô tùy tay treo ngược trên chuông gió, giờ muốn xuống cũng không được, lúc này gió thổi đến nghiêng đông ngã tây, hai đùi run rẩy.

“Y Y, ngươi mau tới tiếp ta nha.” Chân ngắn nhỏ của nó khều khều, chân sau lại run lên, chính là không dám nhảy xuống dưới, đành phải đáng thương hề hề xin giúp đỡ.

Tô Y cũng chưa quay đầu lại, duỗi tay ra, đón lấy nó trong tay, đặt trước người.

“Pháo hoa màu tím là đẹp nhất, thế nhưng quá ít.” Mao Đoàn cũng học động tác của cô, hai cái tiểu chân trước chống cằm, đầu ngẩng lên.

“Tô Tiểu Yến từng nói, pháo hoa màu này của nhà cô ấy là quý nhất, một cái mất vài trăm tệ, chỉ kẻ có tiền mới mua được.” Tô Y thuận miệng nói.

Tô Tiểu Yến là bạn học sơ trung (cấp 2) với cô, cũng là người làng chài này, nhà ở bờ cát bên cạnh, mở hộp số (xe tạp hóa?) bán hải sản, cũng bán các loại vật phẩm du khách cần, có cả pháo hoa.

Mao Đoàn ngắm ngắm cô, không nói tiếp.

Thời gian dài ở chung, nó đã hiểu rõ, đại ma vương là Ma Vương đứng đắn, thực lực thì miễn bàn, nhưng mà ở phương diện sống gì đó có chút, ví như: Nghèo.

Tô Uyển Đình mỗi tháng gửi phí sinh hoạt về nhà được bao nhiêu Mao Đoàn cũng không rõ lắm, cũng không thấy Tô Y tò mò, nhưng Khúc lão thái mỗi cuối tuần đều đưa năm mươi khối tiền tiêu vặt cho cô, cô là một đại ma vương, cho nên không có chút áp lực nào cầm lấy.

Mao Đoàn tính toán giúp cô, ngoại trừ tiền xe với mua vật dụng văn phòng, một tuần đó không nhầm thì sẽ còn thừa hai mươi khối, khác với các cô gái mua kẹp tóc mua khuyên tai, hoặc là tích cóp mua váy, cô lại hoàn toàn cống hiến cho quán ăn vặt bên đường.

Tham ái mĩ thực, tham ngắm cảnh đẹp.

Cổ nhân nói: Thực sắc, tính dã*.

*Thực sắc, tính dã: hưởng thụ sắc, tình dục (Mạnh Tử- Cáo Tử thượng) đều là bản năng của con người.

Một ma đầu, nhân tính lại có đủ.

Đương nhiên, những lời này Mao Đoàn chỉ dám chửi thầm, ngày thường cũng không dám nhiều lời lấy một câu.

Bởi vì trong tay thiếu tiền, cho nên ở trong mắt Tô Y, dù cô không nhiều tiền như người khác, nhưng ăn bánh rán phải thêm hai quả trứng, uống sữa chua không thể liếm giấy, notebook chỉ dùng một mặt, đập mấy trăm đồng đốt pháo hoa đương nhiên càng giống kẻ có tiền.

Tiêu Ngạn không biết xuất hiện khi nào ở trên ban công lầu hai, Tô Y nhìn thấy, thuận miệng hỏi: “Có phải hắn cũng rất có tiền hay không?”

Tuy rằng là đêm tối, nhưng thị lực của cô rất tốt, nhìn điện thoại trên tay đối phương, chính là loại mấy nam sinh trong lớp thảo luận bao ngày nay, ra bán chưa đến một tuần, giá hơn vạn tệ, địa phương nhỏ còn không mua được.

Sở dĩ cô có ấn tượng, chính là vì bốn chữ “giá hơn vạn tệ“.

Mao Đoàn nhìn xuống theo, Tiêu Ngạn dựa trên lan can ban công, hình như đang nhắn tin với ai đó.

Đương nhiên là có tiền! Thâm tâm nó nói.

Từ khi cốt truyện bắt đầu, xét nhân vật vai chính vai phụ, thì Tiêu Ngạn là kẻ có tiền nhất, bằng không sao có thể là ông chủ lớn của nữ chủ?

Nhưng nội dung kế tiếp Tô Y không quan tâm lắm, cô đến cái tiểu thế giới này chỉ là vì tiêu khiển, chưa từng muốn hỏi cốt truyện thế nào.

Mao Đoàn xuất phát từ tâm lý nào đó —— chủ yếu vẫn là sợ sau khi cô biết được lại làm to chuyện ra —— vậy nên chưa nói, thế nên cô cũng không rõ tình huống của vai chính hay vai phụ, chỉ biết nhân vật của mình là pháo hôi, rất đoản mệnh.

Sợ làm cho đại ma vương thù phú chi tâm (ghét người giàu có), Mao Đoàn châm chước, bảo thủ nói: “Chắc vậy.”

“Có tiền hơn Tô Tiểu Yến sao?” Tô Y lại hỏi.

Mao Đoàn nghe được dạ dày có chút đau.

Không sai, so sánh với những người khác trong làng chài nhỏ này, thì nhà Tô Tiểu Yến khá giàu, mở quán ăn khuya đến khí thế ngất trời, vào mùa thịnh vượng vẫn luôn đông khách, nó còn nghe thấy bà nội cô ấy lớn giọng khiêm tốn nói với người ta, một năm cũng chỉ kiếm được mấy chục vạn mà thôi.

Một năm mấy chục vạn, ở trong thôn hay trấn trên quả thật có thể ăn tiêu sung sướng, nhưng ra bên ngoài thì không tính là gì, đối với Tiêu gia ở thành phố S đây, mấy chục vạn ấy cũng chỉ là mưa bụi thôi, tiền tiêu vặt một tháng của Tiêu Ngạn có lẽ còn hơn mấy vạn đó! Hai nhà căn bản không thể so sánh.

Nhưng lời này lại không thể nói thẳng, nó chưa quên Tô Y một tuần có năm mươi khối đấy! Nếu nhất thời cáu giận bất bình, giết người giựt tiền làm sao bây giờ?

Vì thế hàm hồ nói, “Chắc thế.” Nói có chút thổn thức, để một đại ma vương chân chính làm cho nghèo như vậy, có phải nó hơi quá phận hay không?

Được đáp lại, Tô Y nghiêm túc quét mắt nhìn Tiêu Ngạn trên dưới hai lần.

Trước đó cô cũng chưa nhìn kỹ hắn lắm.

Mùi khói thuốc súng của pháo hoa thổi qua, trộn lẫn với mùi tanh của biển, hương vị có chút cổ quái, Tiêu Ngạn nhíu nhíu mày, chuẩn bị về phòng, khi xoay người thì thấy cô gái trên gác mái.

Lần này tóc cô rối tung, mặc một cái áo ngủ rộng thùng thình, làn da có vẻ trắng hơn, tay chân càng thêm tinh tế, bộ lông nhìn như con thỏ nhỏ đang ngồi xổm trước ngực cô.

Điện thoại chợt rung một chút, hắn liếc mắt xuống, là bạn hắn gửi tin nhắn đến, hỏi khi nào hắn về thành phố S, tùy tay trả lời “hai ngày”, lại ngẩng đầu, bên cửa sổ đã không còn ai.

30/07/2019 – Hoàn thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.