Ánh mặt trời giữa trưa soi chiếu trên đỉnh rừng rậm, khiến cho khu rừng âm u lúc sáng sớm trở nên sáng sủa, nhờ vào các bóng cây đại thụ nên không thấy chói mắt bởi ánh nắng gay gắt của buổi trưa. Lúc sáng sớm thì khu rừng âm u với chút sương khói lờ mờ, lúc này đây thì sâm lâm tươi tỉnh lạ thường, giống như thay một bộ áo mới vậy. Thật đáng tiếc là khung cảnh tươi đẹp, trong lành như vậy... mà một nhóm tám người cộng một tiểu thú không có tâm trạng thưởng thức phong cảnh... Ờ có lẽ trừ tiểu thú với vị thiếu nữ tóc đuôi bò cạp, thì bảy người còn lại người nào người nấy đều đề cao cảnh giác.
Hiện giờ nhóm Đường Tam cũng tiến vào Tinh Đấu đại sâm lâm cũng được nửa ngày rồi, Bạch Li trên vai Đường Tam khá là thoải mái đi... vừa làm việc vừa thưởng thức không gian xanh... quá thoải mái, cô nàng Tiểu Vũ thì khỏi phải nói rồi... từ lúc bước vào rừng thì nàng ta nhảy tưng tưng khắp nơi, cực kỳ vui vẻ. Vì nàng không ra khỏi phạm vi giới hạn mà Triệu Vô Cực đưa ra, nên khi hắn thấy nàng như vậy cũng chỉ nhướng mày không nói gì.
“Tốt lắm! Mọi người trước tiên nghỉ ngơi trong chốc lát” Đi được một đoạn đường dài, Triệu Vô Cực lên tiếng nhưng tinh thần trầm tĩnh vẫn bám chặt từng người. Đới Mộc Bạch quét hết bụi gai xung quanh, tạo thành một khoảng trống rộng năm thước cho mọi người ngồi nghỉ.
Vị trí của nhóm bây giờ là ở vùng ngoài của Tinh Đấu đại sâm lâm, mục tiêu của họ là hồn thú ngàn năm cho Áo Tư Tạp nên cần đi sâu thêm. Vì vậy nghỉ ngơi dưỡng sức ở trạng thái tốt nhất là điều cần thiết... đang ngồi dưới đất ăn xúc xích của Áo Tư Tạp ngon lành, Bạch Li đột nhiên nghe tiếng âm thanh xào xoạt từ phía xa. Tuy không quá rõ ràng, nhưng điều cô chắc chắn là vật tạo ra âm thanh này đang tiến về đây với tốc độ rất nhanh... chưa gì đã đụng vào phạm vi cảm nhận của cô rồi. Bạch Li chồm dậy kêu lên một tiếng, hướng về phía sinh vật đang đến, đồng thời cũng ở trong tư thế sẵn sàng chiến.
Thấy cô đột nhiên như thế, trừ Đường Tam với Tiểu Vũ thì những người còn lại không hiểu cô làm sao... có điều chưa kịp hiểu hay thắc mắc thì Triệu Vô Cực quát lớn, mắt cũng hướng về phía cô đang nhìn “Tất cả đứng lên! Có cái gì đó đang đến gần!”
Đường Tam cùng Đới Mộc Bạch lập tức che chở cho Trữ Vinh Vinh và Áo Tư Tạp, những người còn lại thì đứng ở hai bên, tất cả mọi người đều phóng thích vũ hồn, kể cả Triệu Vô Cực. Bạch Li thì tăng cường cảnh giác, cô vẫn luôn ở tư thế sẵn sàng trong mọi tình huống. Nhưng vấn đề là âm thanh sa sa truyền đến càng lúc càng gần, càng lúc càng nhanh, chỉ như vậy thôi cũng đủ biết thứ đang tiến tới nhanh đến mức nào... đây cũng là điều cô e ngại với thứ đang tiến tới... tốc độ của nó.
“Chu Trúc Thanh, nhìn xem là cái gì” Triệu Vô Cực trầm trọng ra lệnh.
Nàng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhẹ nhàng phóng lên một cây đại thụ gần đó, chẳng mấy chốc đã lên cao, vững vàng trên cành cây quan sát. Nếu nói đến thị lực quan sát thì mắt mèo quan sát là tốt nhất, không phân biệt ngày đêm mà nhìn vẫn rõ... đặc biệt là ban đêm chẳng khác gì cái kính hồng ngoại. Nếu so sánh thì Bạch Li không biết Tử Cực ma đồng của Đường Tam với mắt mèo của Chu Trúc Thanh thì ai lợi hại hơn ai... cô thì thiên về Tử Cực ma đồng... nhưng vào ban đêm thì chắc cũng không bằng kính hồng ngoại của con mèo đen nào đó đâu nhỉ? (=w=)... E hèm! Vào trọng điểm! Rất nhanh, giọng nói lạnh nhạt của nàng mèo truyền xuống cho mọi người.
“Tựa hồ là một con phi xà, chỉ là nó bay không cao. Đang phi hành cách mặt đất chừng ba thước ở phía trước, trên đầu nó có cái mào như mào gà, đỏ như máu, cái đuôi tương đối đặc thù, nhìn giống như cái quạt”
Triệu Vô Cực ánh mắt sáng ngời “Đó chính là Phong vĩ kê quan xà, loại hồn thú này khá hiếm thấy, chiếc mào trên đỉnh đầu nó có rất nhiều tác dụng kỳ diệu. Áo Tư Tạp ngươi có phúc đó, tiếc rằng không biết con Phong vĩ kê quan xà này là hồn thú bao nhiêu năm... Chu Trúc Thanh, nhìn kỹ địa phương nó đi tới, nếu có biến hoá lập tức báo cho ta ngay”
“Vâng, nó chính là đang hướng chỗ chúng ta mà bay đến, tốc độ rất nhanh, bất quá... tựa như thân thể nó có chút không cân bằng”
Đường Tam đột nhiên hỏi “Phong vĩ kê quan xà này dài khoảng bao nhiêu? Cánh màu gì?”
Chu Trúc Thanh trả lời “Cánh màu đỏ nhạt, chiều dài đại khái khoảng chừng sáu đến tám thước”
Đường Tam thoáng nghĩ một chút, sau đó dùng một ngữ khí chắc chắn nói “Đây là một con Phong vĩ kê quan xà ngàn năm, màu đỏ nhạt của cánh nó tiến hoá theo tiêu chí từng ngàn năm một. Dựa theo chiều dài của nó từ sáu đến tám thước thì hẳn là một con từ một ngàn ba trăm đến một ngàn tám trăm năm tu vi. Áo Tư Tạp, rất thích hợp với ngươi”
Đường Tam lập tức phân tích kỹ càng về loài rắn này, Phong vĩ kê quan xà vốn không độc, có tốc độ cực nhanh nên Áo Tư Tạp nếu hấp thụ hồn hoàn của nó thì sẽ có phụ trợ liên quan đến tốc độ. Trong lúc mọi người nghe hắn phân tích thì đầu óc của Bạch Li đã bay đến nơi nào rồi... “Phi xà... rắn biết bay? Rắn biết bay thì chắc có họ hàng gần với rồng nhỉ? Nhưng nó lại có cái mào gà trên đầu... mào gà? Trên đầu?” Cô lập tức đình chỉ suy tư của mình, nếu cứ tiếp tục thì chắc cô sẽ vô tình sỉ nhục loài rồng mất (=v=”) Nhưng nếu nói về cái đuôi hình quạt thì cô biết một con Pokemon có cái đuôi như thế... Milotic, pokemon hệ nước còn được mệnh danh là con Pokemon đẹp nhất trong các loài pokemon, cái đuôi của nó khá giống cái quạt và nó rất đẹp. Lúc trước khi cô chơi Omega Ruby thì trong nhóm sáu con, cô có một con Milotic, Bạch Li còn đặt tên cho nó là Fifi cơ... Lúc đầu bắt thì nó là một con Feebas... cô phải tốn rất nhiều trái cây làm nhiều kẹo Pokeblock rồi cho nó tiến hoá mới thành Milotic a~
Nghe xong Đường Tam, tất cả mọi người trừ cô với Tiểu Vũ đều nhìn hắn với ánh mắt biến hoá, kể cả Triệu Vô Cực. Áo Tư Tạp thì ánh mắt sáng rực lên “Tiểu Tam, ngươi đúng là Vũ hồn giới bách khoa toàn thư đó! Lợi hại! Thật sự là lợi hại!”
Đường Tam cười cười nói “Đây điều là công lao của sư phụ ta”
Triệu Vô Cực nhịn không được hỏi “Nếu ngươi đã rõ loại hồn thú này như thế, vậy làm thế nào để bắt nó?”
Đường Tam không chút do dự giải đáp Triệu Vô Cực, dù gì Phong vĩ kê quan xà là hồn thú thuộc họ rắn, nên vũ hồn là họ hạc hoặc loài chim lớn... khả năng sẽ tạo được áp chế con rắn này. Nhắc đến họ hạc hoặc chim lớn, Bạch Li không tự chủ được liếc mắt nhìn về phía Mã Hồng Tuấn... ở đây có con gà béo... khụ! Khụ! Ý cô là con phượng hoàng... béo... là vương giả của bầu trời... nên nhất định sẽ gây được uy áp lên con rắn...
...
Phong vĩ kê quan xà quả thực rất nhanh! Không những vậy, da của nó lại rất trơn trượt... Đây là những gì cô kết luận sau khi giúp đỡ mọi người bắt rắn... cô thực sự muốn hét lên khi thấy da con rắn này trơn trượt cỡ nào “Bộ nó có họ hàng với con lươn hả?!” (°□°)
Khi Mã Hồng Tuấn phóng thích vũ hồn phượng hoàng để áp chế con rắn... coi như là có tác dụng, nhưng Phong vĩ kê quan xà vùng vẫy muốn thoát thì ngay lúc đó cô lợi dụng mấy cái cây làm bật nhảy, nhảy nhanh qua lại theo hình zích zắc cho đến khi nhắm chừng vượt qua độ cao của con phi xà. Cô bật người phóng lên cao rồi dùng Swift phong tỏa lối thoát của đối phương, nhân cơ hội này Đường Tam nhanh chóng quấn Lam ngân thảo, trói nó lại. Nhưng ai ngờ được thân rắn lại trơn như con lươn chứ?! Lúc này đây, không còn cách nào khác... vị lão sư lực sĩ bèn ra tay... chỉ có một chiêu... hoàn toàn áp chế con hồn thú ngàn năm. Bạch Li thầm nuốt nước bọt, cô biết cái hôm kiểm tra là ông thầy này đã nương tay... nếu bữa đó hắn mà nghiêm túc... cô e rằng trong vòng hai hoặc ba chiêu là bản thân đã nằm liệt giường rồi. Chứ không phải ngủ một hai ngày là khỏi đâu...
Lúc này đây nhìn mọi người hoan hô, rồi nhìn vị lão sư nào đó đang đắc ý ha ha cười... Bạch Li đổ mồ hôi hột (==”) “Có cần đắc ý thể hiện như thế không?”
Tiểu Vũ ở bên cạnh Đường Tam, cúi đầu “Nhất định phải liệt sát hồn thú sao?”
Hắn than nhẹ một tiếng “Mạnh được, yếu thua, đó chính là quy tắc sinh tồn. Nếu con rắn này mạnh hơn chúng ta, ngươi nghĩ nó có chấp nhận bỏ qua chúng ta, miếng ăn đến miệng này không?”
Tiểu Vũ không nói gì, vẫn cúi đầu nhưng sắc mặt nàng có chút tái nhợt. Bạch Li thì không nói gì, cô trèo ngồi trên vai nàng, kêu nhẹ an ủi Tiểu Vũ. Mạnh được yếu thua, cá lớn nuốt cá bé... những điều này là điều căn bản và thường thấy nhất ở thế giới động vật lúc trước cô coi trên TV... Huống chi là ở thế giới cường giả vi tôn này? Điều đó thể hiện quá rõ ràng, nên cô chỉ im lặng đồng ý với Đường Tam... cô tin là Tiểu Vũ hiểu điều này nhưng còn cần thời gian chấp nhận việc... sát hại “đồng loại“... Bạch Li thì đã chấp nhận việc này từ lâu, tuy trong lòng có chút khó chịu nhưng cô cũng chỉ biết im lặng mà tuân theo quy luật này... cô thầm thở dài.
Khi nhìn Áo Tư Tạp chuẩn bị sát con rắn, cô đột nhiên nhớ hình như lúc này có người chặn thì phải... Và đúng thế thật, ông bà thường nói “Nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo đến”
“Dừng tay!”
Xuất hiện trước mặt mặt họ là hai người nữ, một già một trẻ. Người già nhìn qua khoảng năm mươi đến sáu mươi, tóc trắng búi lên nhìn gọn gàng, gương mặt khá nhiều nếp nhăn nhưng ánh mắt thể hiện sự minh mẫn. Cô gái trẻ thì nhìn khoảng mười bảy mười tám, gương mặt rất xinh đẹp, tóc cắt ngắn ngang tai... chưa kể đến trang phục nàng ta mặc là bó sát người a~ Đúng chất thể hiện trên từng đường nét (=w=”) Có lẽ điểm giống nhau của hai người này là bọn họ đều cầm một cái trượng đầu rắn, mà của thiếu nữ ngắn hơn vị lão bà nhiều.
“Có chuyện gì sao?” Triệu Vô Cực liếc nhìn trượng đầu rắn của lão bà, giọng của hắn có vẻ ôn hòa một chút.
Lão phụ ho khan một tiếng, khiến cho gương mặt bà có chút nhu hoà “Ngài hảo thưa Hồn Thánh tôn kính, ngài không thể cấp Phong vĩ kê quan xà cho đứa nhỏ này được”
Triệu Vô Cực ra hiệu cho Áo Tư Tạp, ý nói hắn chờ chút “Tại sao?”
Sắc mặt của lão phụ tựa hồ hoà hoãn thêm vài phần “Nguyên nhân là do chúng ta phát hiện trước, hơn nữa đã triển khai liệt sát trước. Nếu không chúng ta thế nào vẫn tiếp tục truy tìm đây?”
Nghe đến đây, ngồi ở trên vai Tiểu Vũ, Bạch Li thầm nghĩ “Đây gọi là gì a? Ăn cướp giữa ban ngày? Không không... Miếng ăn đến miệng mà còn rớt? Ừm nghe thế hợp lý hơn” (=v=) Lúc này đây hai bên đã giới thiệu cho nhau rõ ràng, Xà bà tức Triêu Thiên Hương là lão phụ, Hồn Đế bèn cố thuyết phục Triệu lão sư nhường con rắn cho cháu gái bà... hai bên khách khí vì thực lực với bối cảnh của đối phương... không ai nhường ai... cuối cùng thì...
“Triệu lão đệ, tình huống bây giờ chúng ta đều không nỡ đưa Phong vĩ kê quan xà cho người khác. Xem ra không bằng chúng ta cứ dựa theo quy củ của Hồn sư giới mà làm, cho hai người bọn chúng tự quyết định hồn hoàn thuộc về ai. Ngươi xem có được không?” Xà bà cười cười
“Đến rồi đấy” Bạch Li thầm nghĩ “Nói rõ ra là đại diện hai bên ra đấu, ai thắng thì được đi... Có điều...” Cô liếc nhìn qua Áo Tư Tạp “Người đấu không phải Xúc xích đại thúc“... Khi biết Áo Tư Tạp là thực vật hệ hồn sư, Xà bà suýt nữa là nói ra vài lời lung lạc để giành con rắn. Mà chưa kịp gì thì Đường Tam đã quyết định thay thế Áo Tư Tạp.
Áo Tư Tạp nhìn qua Đường Tam, âm thầm giơ ngón tay cái lên, thấp giọng nói “Hảo huynh đệ”
Đường Tam cười cười “Chúng ta là bạn cùng phòng, cũng là bằng hữu, không phải vậy sao? Yên tâm đi, cái hồn hoàn này nhất định thuộc về ngươi”
Vừa nói, hắn vừa bước dài về phía trước, cô gái phía đối diện cũng bước ra. Mọi người bèn lùi ra tạo khoảng trống cho hai người.
“Ta gọi Đường Tam, khí vũ hồn Lam ngân thảo, 29 cấp, hai hồn hoàn, chiến hồn sư”
Cô gái lạnh lùng nói “Mạnh Y Nhiên, khí vũ hồn Xà trượng, 30 cấp, hai hồn hoàn, chiến hồn sư”
...