Ta Là Pokemon (Pokemon - Đấu La)

Chương 32: Chương 32: Dạ Lãnh Thiên




“Tiểu Vi?!” Mọi người thất thanh kêu lên khi nhìn thấy tiểu thú quen thuộc nào đó đang lơ lửng trong không trung... Khoan... đang lơ lửng trên không trung?! Tiểu Vi?! Tất cả đều đơ người, há hốc mồm... khoa trương nhất là ba vị mèo bự, phượng hoàng béo và xúc xích đại thúc, ba người họ là biểu hiện rõ nhất...

Bạch Li lơ lửng trong không khí, từ từ hướng về phía Đường Tam... đang thất thần thì thấy Bạch Li đang “bay” về phía bản thân, Đường Tam hoàn hồn... Vội vã đỡ lấy cô rồi lập tức kiểm tra, lúc này đây mọi người mới chú ý đến cô... Tiểu Vũ đứng kế bên Đường Tam, lo lắng nhìn cô. Sau khi khám sức khỏe cho Bạch Li xong thì Đường Tam thở phào nhẹ nhõm, cô tuy có thương tích khắp người, gãy chân phải, bị ngất... nhưng khi thấy cô bình an trong lòng mình thì cục đá nặng trĩu trong lòng hắn rốt cuộc buông xuống. Cũng hiểu được là con hồn thú lạ kia đưa cô về đây... ngước đầu lên định nói cám ơn nhưng... khi vừa nhìn thì bóng dáng hồn thú lạ nay còn đâu?

Nhìn vị trí vài giây trước đây, chỗ đó từng xuất hiện một con hồn thú lạ... bây giờ biến mất không dấu vết... nếu không phải Bạch Li đang ở trong lòng Đường Tam cộng thêm cái cảm giác áp lực và lãnh khí mà con hồn thú đó để lại thì mọi người cũng nghĩ lúc nãy là họ đang mơ...

“Này... con hồn thú mới đây... ta không có nằm mơ chứ?” Mập mạp ngơ ngác lắp bắp hỏi nhưng không ai trả lời hắn... Một lúc sau thì Áo Tư Tạp mới tiếp lời

“Không đâu mập mạp... không chỉ mình ngươi đâu... ta vẫn còn thấy ớn lạnh đây này” Vừa nói vừa ôm hai tay xoa xoa

Sắc mặt Đới Mộc Bạch hơi trầm xuống... dư áp và hàn khí còn sót lại cũng khiến hắn run người, hắn nhìn qua Triệu Vô Cực “Triệu sư phụ... con hồn thú đó...”

“Ta không biết” Triệu Vô Cực trầm giọng, hắn nghiêm túc nhìn qua Đường Tam “Đường Tam ngươi biết đó là con gì không?”

Mọi người nhìn hắn, Đường Tam nghiêm túc suy nghĩ nhưng tiếc thay trong những tri thức mà Đại Sư truyền cho hắn... không có bất kì thông tin hay tri thức nào mô tả đúng về con hồn thú mới đây. Hắn thầm thở dài, lắc đầu “Ta không biết nó là hồn thú gì... sư phụ có lẽ biết. Nhưng ta có thể khẳng định một điều rằng con hồn thú đó rất nguy hiểm”

Tất cả đều thầm đồng ý với kết luận này... Lúc này đây, tiếng rên rỉ của ai đó khiến cho mọi người chú ý, cả nhóm nhìn cục lông nâu xù trong lòng Đường Tam ngọ ngoạy rồi từ từ mở mắt, bối rối nhìn xung quanh với ánh mắt khó hiểu “Vi?”

Bạch Li mở mắt ra, cảnh tượng đầu tiên mà cô thấy là gương mặt của Đường Tam với Tiểu Vũ nhìn cô với ánh mắt hân hoan... nhìn quanh thì thấy những thành viên còn lại của Sử Lai Khắc... ai nấy đều vui vẻ nhìn cô. Ngay cả gấu lão sư cũng cười, tuy chỉ là một cái nhếch môi nhưng cô biết là hắn đang cười... Cô trở lại rồi sao? Làm sao cô về được thế? Cô về thế nào mà bản thân không nhớ được... điều cuối cùng cô nhớ là cô đang cố về thì trượt chân té rồi ngất đi... chẳng lẽ cô mộng du?! Đang nghĩ ngợi thì giọng nói của Đường Tam kéo cô về thực tại

“Mừng ngươi trở về, Tiểu Vi”

“Eh?” Cô ngước mắt, ngơ ngác nhìn

“Tiểu Vi không được có lần sau đâu” Tiểu Vũ nghiêm khắc nhìn Bạch Li, nhưng khuôn mặt lại hiện lên nét cười nhẹ nhõm

“Tiểu Vi trở về là tốt rồi” Trữ Vinh Vinh cười cười, còn Chu Trúc Thanh thì gật đầu

“Tiểu Vi, ngươi quá ngầu! Dám bám lên Thái Thản cự viên! Ta thật hâm mộ a~!” Mã Hồng Tuấn cười lớn

Nghe thế, Đới Mộc Bạch đánh lên vai Mã Hồng Tuấn “Tên béo nhà ngươi nói vậy mà cũng nói được sao?! Tiểu Vi bị thương tích đầy mình kia kìa!”

“Tiểu Vi đừng lo, chỉ cần ăn hương tràng của ta là vết thương cỡ nào cũng khỏi hết!” Áo Tư Tạp cười cười, trên tay cầm một cây xúc xích...

Bạch Li ngơ ngác nhìn những người trước mặt, đôi mắt to tròn của cô mở ra hết cỡ, hai con mắt ương ướt... cô cười rồi kêu lên một tiếng “Vii!” Cô biết... bản thân rất may mắn khi có thể ở cùng họ

“Được rồi, phải xử lí cái chân gãy trước đã” Đường Tam vừa nói vừa bóp nhẹ chân phải của cô. Bạch Li nghe xong thì thầm gật gù đồng ý “Ừ, phải xử lí vết thương trước... mà khoan... nếu gãy chân thì thường thường là...” Cô đổ mồ hôi lạnh khi nhìn tay Đường Tam nắm chân mình “Không phải chứ?!” (°,°”)

“CRACK!”

“EEEEEVVVEEEEE~!!!” “ĐAU~!!!” Khớp xương trở về vị trí cũ kèm theo tiếng khóc “quỷ khóc thần sầu” vang vọng cả một góc trời, khiến cho chim chóc hoảng loạn bay bay...

...

“Tốt lắm, nên trở về “ Sau khi nhìn Bạch Li khóc không ra nước mắt (QAQ) mặc kệ bản thân mình suýt có nguy cơ bị quấn thành xác ướp, thì Triệu Vô Cực lên tiếng nhắc nhở

Triệu Vô Cực gương mặt mỉm cười nhìn mấy đứa nhóc trước mặt, tâm tình buông lỏng “Mặc dù lần này chúng ta gặp không ít rắc rối, trải qua mấy lần nguy hiểm, nhưng cuối cùng cũng đã đạt được mục đích. Áo Tư Tạp, Đường Tam, Tiểu Vũ ba người các ngươi thuận lợi thu được hồn hoàn, tiến nhập cảnh giới Hồn tôn, thực sự là rất tốt. Giờ đã đến lúc nên trở về Sử Lai Khắc học viện, chúng ta xuất phát.”

Mọi người hò reo hoan hô... sau mấy lần trải qua thập tử nhất sanh, bây giờ mọi việc đã được giải quyết ổn thoả, rốt cục đã có thể trở về nhà. Mấy tên đệ tử nhìn nhau, vô hình trong lòng mọi người đều có một cảm giác ăn ý. Trải qua vụ Tinh Đấu đại sâm lâm lần này, bất luận là có thu được hồn hoàn hay không, thì suy nghĩ duy nhất và thống nhất lúc này trong đầu mọi người là trở lại học viện, nằm gục trên giường.

Nhóm Sử Lai Khắc bắt đầu lên đường mà không hề hay biết ở trên cành cây đại thụ không quá xa, có bóng đen nhỏ lạnh lùng quan sát nhất cử nhất động của họ cho đến khi cả nhóm rời đi thì bóng đen đó cũng biến mất theo... Trong quá trình đi ra khỏi Tinh Đấu đại sâm lâm, Tiểu Vũ đang ôm Bạch Li, đem sự việc lúc trước đã thuật lại cho mọi người, kể lại với Đường Tam, đem tin tức bản thân đã có đệ tam hồn hoàn nói cho hắn.

“Tiểu Vũ, thế đệ tam hồn hoàn kỹ năng của ngươi là gì?” Đường Tam tò mò hỏi

TIểu Vũ cười hì hì “Giữ bí mật~ Sau này trở về sẽ nói cho ngươi... Tiểu Tam, ngươi làm sao có thể giết được con Nhân diện ma chu đó? Khi đó ngươi chỉ có một mình, cho dù trước đó nó đã bị thương, nhưng lực công kích cũng phi thường kinh khủng, hơn nữa... nó còn có kịch độc” Nàng nhìn hắn đầy thắc mắc

Nghe nghi vấn của Tiểu Vũ, Đường Tam đột nhiên bừng tỉnh “Được rồi, thiếu chút nữa đã quên mất một việc. Triệu sư phụ, dừng lại một chút được không?”

Lúc này bọn họ đã gần đến bên ngoài Tinh Đấu đại sâm lâm, mặc dù có thể gặp một ít hồn thú, nhưng đều là cấp bậc mười năm, trăm năm... không đủ gây lo lắng cho mọi người, chưa kể đến có Bạch Li ở nên họ cũng bớt áp lực rất nhiều.

Triệu Vô Cực dừng bước, nhìn về phía Đường Tam “Làm sao vậy?”

Đường Tam tay xoa nhẹ Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ, lấy ra Chư Cát thần nỏ... sau đó hắn loay hoay ấn một vài cơ quan trên đó. Bạch Li nhìn cũng hiểu được phần nào Đường Tam đang làm gì, cũng giống như súng... trước khi bắn phải mở chốt an toàn, sau khi bắn phải khóa chốt lại... Mà khác với suy nghĩ của cô là Đường Tam hướng Chư Cát thần nỏ về phía thân cây rồi bắn hết tên còn lại trong nỏ. Sau nghe Đường Tam giải thích rằng Chư Cát thần nỏ mỗi lần căng dây sẽ bắn mười sáu mũi tên, mà nếu căng rồi thì bắt buộc phải bắn nếu không sẽ hư nỏ vì lực bắn rất mạnh, thân nỏ không chịu nổi. Bạch Li hiểu ra... tuy hơi khác với súng nhưng cô thấy uy lực cũng không kém “Nhưng nếu so sánh súng với ám khí của Tam ca thì...” Cô nhìn Chư Cát thần nỏ “Mình có cảm giác ám khí đa dạng hơn nhiều”

Sau khi tò mò chứng kiến uy lực của ám khí, mọi người nhao nhao cười đùa hỏi Đường Tam cho mỗi người một cái ám khí phòng thân. Tất nhiên là đồng bọn với nhau nên Đường Tam đồng ý làm mỗi người một kiện ám khí phòng thân... Nếu Bạch Li nhớ không lầm thì khi về đến học viện, Trữ Vinh Vinh sẽ hỏi Đường Tam việc mua bán ám khí cho tông môn của gia đình... việc đó cũng dễ hiểu thôi, đối với hồn sư hệ hỗ trợ không một chút phòng thân như Trữ Vinh Vinh thì cần vũ khí bảo vệ bản thân là hiển nhiên “Rồi... Tam ca sắp bước lên con đường làm giàu rồi” (=w=)+

...

Trong căn phòng ký túc xá trống vắng không một ai... cũng không hẳn thế... ở trên bàn có cái đệm nhỏ và trên đệm nhỏ là sinh vật lông nâu mà- ta- cũng- biết- là- ai- đấy đang chán nản nằm ườn trên cái đệm nhỏ... Thành thật mà nói... thời tiết hôm nay rất đẹp... trời quang mây tạnh, rất thích hợp cho một buổi huấn luyện hoặc thư giãn nghỉ ngơi hoặc chơi đùa vận động gì đó. Thế mà... Bạch Li thực sự muốn khóc a! (TTATT) Gãy chân! Bó bột! Nằm yên cả tháng trời! Cô không chịu nổi a! Thế là Bạch Li nổi lên tính trẻ con của mình... cô bèn một khóc hai nháo ba... được rồi, không đến mức ba là thắt cổ hay gì... Có điều nháo lên vẫn không được theo Đường Tam hoặc Tiểu Vũ tu luyện... Bạch Li ủ rủ thấy rõ

Hôm nay sẽ giới thiệu Đại Sư cho mọi người biết a~ Cô rất muốn đi coi (>^<) cô còn nhớ trong nguyên tác thì ngay khi cả nhóm về học viện thì hôm sau giới thiệu Đại Sư rồi... thực muốn đi xem quá... Đôi tai cô rủ xuống, cô đi cà nhắc đến chỗ chén nước được đặt kế bên nệm... đang uống vài ngụm nước thì không hiểu sao cô có cảm giác ai đó đang nhìn mình chằm chằm... ngước lên thì thấy con Shiny Umbreon đang đứng ở cửa sổ... quang minh chính đại mà ngồi nhìn mình...

“PHỤT!” (°3°)< Cô sặc phun hết nước trong miệng ra “Khụ! Khụ!” Thực sự quá ngạc nhiên, quá bất ngờ rồi...

“Sao... Sao anh lại ở đây?!” Bạch Li kinh hoàng, lắp ba lắp bắp (°□°) hỏi vị khách không mời mà tới này...

Dạ Lãnh Thiên lẳng lặng nhìn Bạch Li, không hiểu sao hắn thấy phản ứng kinh hoàng, thất thần của cô rất thú vị đâu... Khí tức trên người hắn thu liễm lại, tuy nhiên làm chiến thần bao nhiêu năm... cái khí chất cường giả, lăng lệ đã ăn sâu vào cốt tủy của hắn... cho dù có thu liễm lại thì hắn “cũng không giận mà tự uy” nên cũng không quá khó phát hiện sự hiện diện của hắn nếu hắn chăm chú vào ai hoặc cái gì thì Dạ Lãnh Thiên càng bị đối tượng hoặc mục tiêu nhìn dễ chú ý hơn (=w=”)

“Ta gọi Dạ Lãnh Thiên” Giọng nói trầm thấp như tiếng đàn violin mê hoặc lòng người cất lên

“Ha hả?” Nghe giọng nói này khiến cho Bạch Li không tự chủ mà nghĩ đến người đàn ông chính chắn trưởng thành... mặc dù hiện giờ đó không phải là vấn đề

“Ngươi nên chịu trách nhiệm với ta”

“...?!” (=-=) Hả????

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.