Ta Là Pokemon (Pokemon - Đấu La)

Chương 11: Chương 11: Gặp lại




Trong căn phòng toàn là sách của Đại sư, chỉ còn có Bạch Li và hắn. Đại sư nhìn cô chằm chằm khiến cho cô hơi khó chịu, Bạch Li nhảy lên bàn gần đó rồi cười nhẹ nhìn hắn “Vi”

“Vậy ngươi là Tiểu Vi mà Tiểu Tam thường nhắc tới sao?”

“Evee?” “Tam ca nhắc tới ta sao?” Bạch Li ngạc nhiên nhìn Đại sư. Hắn nhìn thấy sự ngạc nhiên và tò mò trong mắt cô thì cũng kinh ngạc, giống như Đường Hạo nói và sự mô tả của Đường Tam, cô hoàn toàn hiểu tiếng người. Không những vậy mà dường như cô có thể đáp lại

“Lúc trước Tiểu Tam có miêu tả ngươi cho ta và hỏi ta ngươi là hồn thú gì” Đại sư nhàn nhạt nói và nhìn Bạch Li, thấy cô tò mò nhìn hắn. Hắn không nói gì, chỉ ngồi xuống rồi nhớ lại lúc Đường Tam miêu tả cô cho hắn... Lúc đó hắn cũng chỉ hình dung được đại khái nhưng vẫn không nghĩ ra được cô là con gì... hắn còn nghĩ cô là hồn thú họ mèo nhưng biến dị. Bây giờ thấy rồi, thì lại không phải... Chắc hắn nên đợi Đường Tam về để hỏi kỹ hơn lúc Đường Tam lần đầu gặp cô. Hắn nhìn cô, chỉ thấy Bạch Li không chú ý đến hắn mà đi loanh quanh trong phòng, tò mò nhìn xung quanh... Có lẽ hắn nên nói cho viện trưởng về sự có mặt của cô rồi thông báo xuống cho nhiều người biết, đỡ để gặp rắc rối sau này “Đi theo ta” Đại sư nói rồi bước ra mở cửa “Vi vi!” “Đại sư chờ ta với” Bạch Li luống cuốn chạy theo “Ta bây giờ ở cùng Đại sư...không biết Tam ca giờ đang làm gì nhỉ?” Vừa suy nghĩ, vừa chạy theo mà cô không biết rằng người cô nghĩ tới đang cùng ai đó đến chỗ ở cũ của cô...

...

“Ca, đây là đâu thế?” Giọng nói ngọt ngào của tiểu cô nương mặc giáo phục của Nặc Đinh học viện hỏi cậu bé đi trước mặt, cô bé có gương mặt khả ái, mái tóc đen dài được bím thành đuôi bò cạp. Cô bé này là Tiểu Vũ và cô đang đi theo sau Đường Tam. Hiện giờ cả hai đang ở trên núi, nơi này không quá xa chỗ lúc nàng nhận Đường Tam làm ca ca. Trước mặt hai người là một cây cổ thụ khá to, có một cái hốc cây lớn và xung quanh có khá nhiều cây quả ăn dại và gần con suối. Tuy không tính là cảnh đẹp nhưng nhìn rất dễ chịu và mát dạ, không sai họ đang ở chỗ mà Bạch Li trước kia dùng làm chỗ ở. Tuy không còn ở chỗ này nhưng thi thoảng Bạch Li cũng ghé qua hái quả dại đem về, còn hốc cây thì làm chỗ nghỉ tạm nên lá cây trong hốc cũng thường được cô thay đổi. Đường Tam cũng không trả lời Tiểu Vũ, hắn đến chỗ hốc cây rồi cúi người nhìn vào...sau đó thở dài

“Ca?” Tiểu Vũ tò mò nhìn hắn

“Không có gì” Đường Tam cười nhìn Tiểu Vũ, tuy trong thư của cha có nói hắn sẽ sớm gặp lại vật nhỏ, nhưng hắn vẫn nhịn không được mà đi xem chỗ ở cũ của Bạch Li. Đứng dậy nhìn hốc cây một lát rồi nhìn ra dòng suối gần đó, hắn biết cô rất thích nghịch nước nên đôi khi sau khi tu luyện xong, hắn thi thoảng cũng cho cô ra đây nghịch, còn hắn thì đứng xem.

“Tiểu Tam, rốt cuộc ở đây có gì thế?” Tiểu Vũ nhịn không nổi, hai tay chống hông, phồng má, nhìn đáng yêu vô cùng. Chọc Đường Tam muốn cười mà không được.

“Nơi đây là chỗ ở cũ của Tiểu Vi” Đường Tam trả lời

“Tiểu Vi? Là tiểu thú mà ngươi từng kể cho ta nghe sao?”

“Ừ” Hắn gật đầu nhìn ra dòng suối “Tuy không biết Tiểu Vi là hồn thú hay là gì...nhưng đối với ta, nó như thân nhân của ta vậy” Nhìn lên bầu trời muốn tối dần “Không biết khi nào mới gặp lại...cha ta mang Tiểu Vi đi...vậy nên ta chỉ còn có ngươi thôi” Hắn nhìn Tiểu Vũ

“Chẳng phải là sẽ gặp lại sao? Ngươi đừng lo” Tiểu Vũ cười an ủi “Nếu sau này gặp lại, ca nhớ giới thiệu Tiểu Vi cho ta nhe”

Đường Tam mỉm cười “Tất nhiên”

“Nếu vậy thì ta sẽ có thêm đệ đệ rồi” Nàng cười khoái trá “Mà khoan...Tiểu Vi là đệ đệ hay muội muội thế?” Tiểu Vũ thắc mắc nhìn hắn

“Ách! Cái này...” Đường Tam quẫn rồi, ở chung với nhau một thời gian, hắn cũng không chú ý tới việc này... Được rồi... Do không ai hỏi Bạch Li nên mới thế... Đường Hạo cũng có biết đâu, nếu Bạch Li ở đây thì cô nhất định sẽ khóc không ra nước mắt (QAQ) “Ta... không biết” Đường Tam cười ngượng, gãi gãi đầu.

“...?!!” (O_o)

....

Hai ngày sau, trong phòng của Đại sư... Bạch Li đang cực kỳ, cực kỳ hạnh phúc. Cô hạnh phúc là vì hai chân trước của cô đang ôm một cái đùi gà đang ăn dang dở, và người ăn nó cũng là cô “Cuối cùng thì cũng được ăn thịt gà! Suýt nữa là quên luôn mùi vị của thịt gà a~” Bạch Li khóc thầm hạnh phúc (=TTwTT=) “Đại sư...ngài thật tốt!” Hai ngày nay ngoại trừ quan sát cô thì Đại sư đối với cô khá tốt, cho cô ăn uống ngủ nghỉ đàng hoàn. Đại sư chủ yếu thường là ở trong phòng, ngoại trừ lúc đi ăn thì đôi lúc hắn ra ngoài vì có việc, Bạch Li cũng chỉ biết theo hắn thôi...hiện giờ cô tạm thời ngưng tu luyện, phải chờ Đường Tam về thì mới tiếp tục. Dù cho có hệ thống trợ giúp thì cô vẫn không dám đi một mình trong học viện, không phải là cô sợ lạc đường hay gì...ai dám đảm bảo rằng cô sẽ không bị gì khi ở một mình chứ? Nên đợi Đường Tam về rồi đi cùng, như vậy sẽ tốt hơn nhiều. Thầm quyết định xong cũng là lúc cô ăn xong đùi gà, dùng cái khăn đã thấm chút nước để vệ sinh chân và miệng, sau đó nằm lên cái nệm nhỏ mà Đại sư cho cô “Ah~ Thật thoải mái a~” Bạch Li ngáp một cái, rồi nằm ngủ...

Đại sư đang đọc sách, liếc nhìn qua thấy Bạch Li đang nằm ngủ, qua hai ngày quan sát thì hắn chỉ biết rằng cô rất hiểu chuyện, những gì hắn nói, làm cô đều hiểu và cũng ngược lại là hắn hiểu được cô muốn nói gì. Điều này khiến cho hắn kinh ngạc, vì nhìn cô giống như hồn thú mới sinh không lâu thôi. Đại sư hai ngày này cũng tra lại tài liệu và sách cổ về hồn thú nhưng chẳng được kết quả gì, hắn đóng sách lại, vuốt nhẹ ấn đường... Nếu giống như hắn nghĩ thì cũng chỉ có 2 khả năng...đột nhiên nhìn thấy Bạch Li vểnh đôi tai lên, cô từ từ mở mắt rồi sau đó đứng dậy nhìn ra phía cửa. Tiếng gõ cửa vang lên, Đại sư nhướn mày nhìn Bạch Li rồi nhìn ra cửa

“Mời vào” Hắn dứt lời thì cửa chuẩn bị mở, lúc đó Bạch Li nhảy xuống bàn rồi chạy ra cửa

“Sư phụ, con về rồi” Đường Tam mở cửa, định bước vào nhưng chưa kịp gì thì hắn bị cái gì đó nhào vào lòng hắn làm hắn suýt mất thăng bằng “Vi~ Vii eeve~” “Tam ca! ngạc nhiên chưa~” Bạch Li nhào vào lòng Đường Tam, dụi dụi trên ngực hắn

“Tiểu Vi?!” Đường Tam ngạc nhiên nhìn Bạch Li trong lòng hắn

“Chắc ngươi ngạc nhiên lắm phải không?” Đại sư cười nhẹ khi nhìn cảnh này

“Sư phụ... Tiểu Vi đây là...?” Đường Tam đầy ngạc nhiên, thắc mắc nhìn sư phụ hắn nhưng trong mắt hắn không hề giấu sự vui mừng

“Mấy hôm trước cha ngươi tới đây, nhờ ta trông nó” Đại sư cũng không nói rõ, vẫn còn quá sớm để đứa nhỏ trước mắt biết chuyện xưa

“Cha con đến đây? Thế người có nói cho sư phụ biết là người đi đâu không?”

“Không” Đại sư lắc đầu, câu trả lời này cũng nằm trong dự liệu của Đường Tam nên hắn không quá hy vọng. Bạch Li nhảy lên vai hắn, cô an ủi nhìn hắn “Vi”

“Không sao đâu” Đường Tam cười nhìn cô “Thời gian qua vất vả ngươi rồi, cha ta vẫn khỏe chứ?” “Vi~” Bạch Li cười gật đầu, hắn xoa đầu cô “Vậy là tốt rồi”

“Tiểu Tam, ngươi kể lại cho ta nghe ngươi lần đầu gặp Tiểu Vi như thế nào?” Đại sư khụ một tiếng, nhìn Đường Tam hỏi. Đường Tam kể lại mọi việc, chỉ lược bớt lý do hắn lên núi thôi, mà Đại sư cũng không để ý cái đó “Theo như ngươi nói thì chỉ thấy một mình Tiểu Vi thôi sao? Không có bất kỳ một hồn thú tương tự hay khác gần đó? “

“Dạ không, chỉ có Tiểu Vi thôi” Đường Tam lắc đầu “Sư phụ, rốt cuộc Tiểu Vi là hồn thú gì?”

“Ta không biết” Nghe câu trả lời của sư phụ hắn khiến hắn ngạc nhiên “Ta mấy ngày nay đều tìm kiếm trong những tài liệu cổ, mà vẫn không tra ra được. Không những vậy, ta không tìm ra có báo cáo nào mô tả về Tiểu Vi nên ta có 2 kết luận” Đại sư giơ 2 ngón tay lên “Thứ nhất, Tiểu Vi là một trong những loài hồn thú cổ xưa nhất, đến mức mà những tài liệu về nó đã mất. Thứ hai, nó là loài mới mà vẫn chưa được biết” Nghe Đại sư nói vậy, Đường Tam liếc nhìn Bạch Li

“Cả hai điều trên là khả năng hợp lý nhất mà ta có thể tìm được” Đại sư thở dài “Theo ta thấy thì nó khá là nhút nhát với người lạ, nhìn kích thước của nó thì Tiểu Vi cũng chỉ là hồn thú không quá 2 hoặc 3 năm tuổi thôi” Đại sư nhìn cô “Nếu đúng như ngươi nói về khả năng của Tiểu Vi, thì ta nghĩ nên để cho nó hỗ trợ ngươi trong chiến đấu là một ý tốt” Đại sư nhìn qua Đường Tam “Ngươi cứ chăm sóc nó, ta đã xin phép viện trưởng cho nó ở đây, và báo xuống cho mọi người trong học viện rồi. Nếu có người nào hỏi nữa thì cứ nói ngươi thay ta chăm sóc nó là được”

“Vâng” Đường Tam gật đầu “...Sư phụ...Tiểu Vi là đực hay cái thế?” Đường Tam cười ngượng hỏi, khiến cho căn phòng trở nên im ắng lạ thường “Tam ca...vụ gì nữa đây?” (=-=) Bạch Li nhìn Đường Tam, Đại sư cũng nhìn hắn một hồi mới trả lời được

“Ngươi không biết?” Đường Tam gật đầu “Nó là cái”

“Sư phụ kiểm tra rồi?”

“Không, nó không cho ta kiểm, ta hỏi nó” Đại sư ho khụ một tiếng

“...” Đường Tam....

(=_=) Bạch Li

“Được rồi, hôm nay cho nghỉ, tối không cần qua đây học. Tuy bây giờ chưa vào năm học nhưng không được lơ là tu luyện, tối mai cứ đến đây học như thường lệ” Đại sư dặn dò Đường Tam, hắn chào Đại sư rồi đến ký túc xá, vào trong thì chỉ thấy mình Tiểu Vũ đang ngồi đợi hắn

“Tiểu Tam, ngươi về rồi” Tiểu Vũ cười nhìn Đường Tam, nàng lập tức nhìn thấy Bạch Li trên vai hắn “Đây là?”

“Tiểu Vũ, đây là Tiểu Vi” Đường Tam cười “Tiểu Vi, đây là muội muội mà ta nhận, nàng tên Tiểu Vũ” Bạch Li nhìn Tiểu Vũ rồi cười “Vi~”

“Thật dễ thương” Tiểu Vũ lại gần nhìn cô, nàng bế cô lên “Tiểu Vi, từ nay về sau ta là Tiểu Vũ tỷ của ngươi a” Nàng cười rồi nhìn sang Đường Tam “Tiểu Tam thấy chưa~ Ta nói là ngươi sẽ sớm gặp lại thôi mà”

“Ngươi nói đúng” Đường Tam cười, không khí bây giờ vô cùng vui vẻ, hắn mỉm cười nhìn Tiểu Vũ với Bạch Li

“Vậy ngươi biết nó là hồn thú gì hay gì chưa?”

“Chưa, sư phụ cũng không biết” Đường Tam nhìn Bạch Li đang được Tiểu Vũ vuốt ve trong lòng “Điều mà sư phụ có thể khẳng định được là Tiểu Vi là hồn thú chưa quá 2 hoặc 3 năm tuổi” Nghe Đường Tam nói, nàng nhìn vật nhỏ trong lòng...không biết nàng nghĩ gì, nhưng hành động vuốt ve Bạch Li lại rất dịu dàng

“Vậy Tiểu Vi là nhỏ nhất trong chúng ta rồi” Tiểu Vũ cười dịu dàng, rồi nâng Bạch Li ngang tầm mắt của mình “Tiểu Vi, ta là lão đại ở đây. Sau này có ai khi dễ ngươi, ngươi cứ tìm ta hoặc Tam ca cáo trạng, nghe chưa?” “Vi!” Bạch Li cười gật đầu, bây giờ cô có thêm người nhà rồi, hỏi sao cô không vui được chứ?

...

“Tiểu Tam, vậy rốt cuộc Tiểu Vi là đệ đệ hay muội muội thế?”

“...Muội muội” Đường Tam bất đắt dĩ trả lời, khiến cho Tiểu Vũ trố mắt nhìn hắn còn Bạch Li thì (==)

“Ngươi kiểm qua?”

“Không... Sư phụ ta hỏi qua nó”

“...”

Bạch Li ở trong lòng Tiểu Vũ, đen mặt, khoé miệng cô giật giật “Cho dù hiện giờ tôi được coi là hồn thú...nhưng hồn thú cũng phải có tôn nghiêm chứ! Cho dù muốn nói về việc này thì cũng nên nói ở chỗ nào không có mặt tôi chứ!” (=_=)

....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.