“Đường Tam, mập, các ngươi đang làm gì thế?” Đới Mộc Bạch hỏi sau khi đến gần và thấy rõ tình hình, tuy cũng đoán được một hai, nhưng hắn cũng không quá chắc chắn. Còn Bạch Li thì sao? Khi Đới Mộc Bạch vừa hỏi xong thì cô từ trên vai hắn nhảy xuống, vui vẻ nhào vào lòng Tiểu Vũ “Vi~”
“Tiểu Vi tỉnh rồi à? Đã khỏe lên chưa? Có chỗ nào khó chịu không?” Tiểu Vũ hỏi Bạch Li đang được nàng ôm trong lòng. Cô lắc đầu, rồi trèo lên vai nàng, lấy đà nhảy qua bên Đường Tam. Cô vui vẻ ngồi trên vai hắn, dụi dụi mặt lên má hắn. Đường Tam cười cười vuốt đầu cô, thấy cô như vậy thì hắn lẫn Tiểu Vũ đều yên tâm. Tiểu Vũ liền nhìn Đới Mộc Bạch, nàng hừ một tiếng trả lời câu hỏi của hắn “Đang làm gì ư? Ngươi hỏi tên béo này đi, tên này ban ngày ban mặt khi dễ nữ hài tử. Chúng ta thấy thế mới giáo huấn hắn một chút”
Khuôn mặt của Đới Mộc Bạch đang lạnh lùng, khi nghe Tiểu Vũ nói thì hắn phì cười “Tiểu Vũ, ta nghĩ là ngươi hiểu lầm rồi. Thuý Hoa cô nương cũng không chịu nổi hắn sao?” Câu cuối là nhìn sang nữ tử nhà nông
Cô gái nhà nông, Thuý Hoa đỏ mặt, gật gật đầu rồi bỏ chạy. Tên béo Mã Hồng Tuấn lần này cũng không cản nàng ta, gương mặt trở nên bạc nhược. Đường Tam nghi hoặc, quay sang Đới Mộc Bạch hỏi
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Đới Mộc Bạch nhìn sang tên mập hỏi “Tự ngươi nói hay là ta nói?”
Mã Hồng Tuấn liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó cúi đầu “Ngươi nói đi”
Đới Mộc Bạch cười to “Sao?! Tên mập chết tiệt nhà ngươi cũng biết thẹn thùng à? Được rồi, để ta thay ngươi nói” Xong rồi thì quay qua Đường Tam với Tiểu Vũ hai người... nếu tính thêm Bạch Li trên vai Đường Tam là ba “Còn nhớ lời ta từng nói không? Trong học viện, kể cả ta thì cũng chỉ có ba học viên”
Đường Tam lập tức hiểu ra “Ngươi nói hắn chính là...”
Đới Mộc Bạch vuốt cằm, gật gù “Đúng vậy, tên béo này là người thứ ba. Hắn đến học viện này sớm hơn các ngươi. Chuyện vừa rồi dù ta không tận mắt thấy, nhưng cũng đoán được đại khái một hai phần. Kỳ thật thì không thể trách tên này, có trách thì trách cái võ hồn như con gà mái kia thôi” Nghe được câu này, Bạch Li thật muốn lăn ra cười
“Đánh rắm! Võ hồn của ngươi là gà mái thì có! Võ hồn của lão tử đây là phượng hoàng! Cho dù võ hồn của trưởng bối ta đều là gà, nhưng của ta là phượng hoàng. Ngươi chưa từng nghe qua trong ổ gà mái cũng có phượng hoàng hay sao?!” Mã Hồng Tuấn tức giận
“Vii” “Chưa từng” (°-°) Bạch Li lắc đầu, kêu lên. Hành động đáp lời này của cô khiến cho xung quanh im ắng một cách cổ quái... Giống như cả bốn người đều hiểu cô muốn nói gì... thực sự là quá rõ ràng, Đường Tam cùng Tiểu Vũ làm lơ, nhịn cười, không nói gì. Đới Mộc Bạch thì cả người run run, một tay ôm người, một tay bịt miệng. Mã Hồng Tuấn thì càng bực mình, nhưng không có chỗ cho hắn phát tiết. Bạch Li thì... (°w°”)... cô là nói thật mà... cô chưa từng nghe câu đó bao giờ... chỉ là do theo quán tính mà trả lời thôi a~
Đới Mộc Bạch cười lớn, nói “Phượng hoàng cũng được thôi, coi như là phượng hoàng cũng được. Đường Tam, tên béo này có võ hồn rất quái dị, viện trưởng nói là do võ hồn hắn biến dị”
“Võ hồn biến dị? Biến dị do võ hồn nào với võ hồn nào sinh ra?” Đường Tam liền hỏi
Đới Mộc Bạch liền giải thích rằng cả gia đình của Mã Hồng Tuấn đều có võ hồn là gà, nhưng không hiểu sao tên mập này lại biến dị thành phượng hoàng... tà hoả phượng hoàng. Hoả diệm vô cùng mạnh, rất có khả năng không kiềm chế được... thì sẽ bị tà hoả bạo lên mà chết... cách giải quyết để dập tắt tà hoả thì... () Khụ khụ khụ! Bạch Li nghe xong thì ho khụ một chút “Chẳng trách vì sao phương diện quan hệ nam nữ của tên này mạnh như vậy” Khụ! Tốt nhất là cô không nên nghĩ về vấn đề này nữa, cứ lờ nó đi. Còn về việc võ hồn của Mã Hồng Tuấn lại biến dị trong gia đình của hắn thì... Bạch Li nghĩ nghĩ một chút... việc võ hồn của cha hoặc mẹ truyền cho con trong gia tộc, cô thấy rất có nét giống gien di truyền trong môn sinh học.
Mã ADN giống, tương tự hoặc liên quan tới nhau mà chồng lên nhau nhiều lần thì... nhất định đứa nhỏ sẽ bị vấn đề “Vấn đề là vấn đề về sức khỏe, cơ thể... Nên may mắn là gần hơn nửa thôn có võ hồn là gà nên việc ADN chồng lên nhau là không quá lo đi” Cô nhìn Mã Hồng Tuấn một chút rồi nghĩ tiếp “Nếu di truyền võ hồn tương tự với di truyền ADN...” Đột nhiên nghĩ đến vị Đại sư nào đó thì cô thở dài “Nếu vậy thì có thể giải thích vì sao võ hồn của Đại sư là biến dị trong gia tộc”
Đường Tam nhịn không được hỏi “Mã Hồng Tuấn vậy sau này ngươi tính thế nào? Chẳng lẽ ngừng tu luyện?”
Mã Hồng Tuấn nhún nhún vai “Còn tính làm sao đây? Tính mạng vẫn là quan trọng nhất, có lẽ ta nên hỏi viện trưởng xem hắn có cách gì không”
Tiểu Vũ đột nhiên lên tiếng “Ở đây nhà ăn ở chỗ nào vậy? Ta đói chết rồi”
Đới Mộc Bạch liền nói “Vậy thì theo ta”
Cả nhóm vừa đi vừa nói chuyện đến nhà ăn thì Bạch Li bèn suy nghĩ về việc dập tắt hoả diệm của tên mập... dù sao sau này đều ở chung với nhau, nên giúp đỡ nhau một chút thì không có vấn đề gì đâu... nhỉ? Không biết hoả thạch, thủy thạch hoặc mấy hòn đá, vật hỗ trợ hoặc tiến hoá cho Pokemon có giúp được cho việc tu luyện của hồn sư không đây? Có lẽ tối nay cô nên hỏi hệ thống, cho dù không dập tắt được thì ít ra cũng phải làm dịu tà hoả. Cô tin ít ra có thể tìm được gì đó, bởi vì mọi thứ luôn có thiên địch của riêng nó... đó là điều hiển nhiên nha? “?!!” Nghĩ đến đây thì cô chợt ngẩn ra... thất thần một lúc mới chú ý được cô đang ở thực đường.
Nhìn quanh thấy Đới Mộc Bạch đang giới thiệu lẫn nhau cho mọi người làm quen, Trữ Vinh Vinh cùng Tiểu Vũ ngồi kế nhau, Chu Trúc Thanh cũng ngồi gần đó, gương mặt nhìn tốt hơn hôm qua. Mọi người tuy có chút gượng gạo nhưng Bạch Li biết, trong tương lai gần tới. Bảy vị học viên trong học viện này thân nhau, hiểu nhau như anh em ruột thịt... “Hiển nhiên...sao” Lúc này cô chợt nhớ đến một câu nói của một nhân vật trong anime “Trên thế giới này không hề có sự trùng hợp hay ngẫu nhiên, tất cả điều là hiển nhiên” Cô mỉm cười nhẹ nhàng, có lẽ... việc cô ở nơi này đã được sắp đặt nhỉ (Bạch Li nghĩ là định mệnh sắp đặt, chứ nếu chị thực sự biết là chị bị sắp xếp bởi hai ông thần... chắc chị tức đến hộc máu quá)
“Được rồi Đới lão đại, nghe nói ngày hôm qua tân đệ tử cùng với thú sủng của hắn làm khó Triệu lão sư là ai?” Mã Hồng Tuấn nhìn qua Đới Mộc Bạch hỏi
“Ngươi chả phải vừa cùng hắn giao thủ sao? Bất quá ngươi quả thật là may mắn không được gặp Triệu sư phụ để được đãi ngộ a” Đới Mộc Bạch chỉ Đường Tam cùng với Bạch Li “Còn thú sủng là Tiểu Vi đang ngồi trên vai Đường Tam đấy”
Mã Hồng Tuấn không thể tin được trố mắt nhìn hai người trước mặt, đặc biệt là tiểu thú trên vai ai đó “Không đúng, ngươi mặc dù hồn lực cao hơn ta, nhưng có vẻ không cao nhiều lắm, cùng lắm là không quá cấp 30” Sau đó nhìn Bạch Li “Còn tiểu sủng vật này của ngươi nhìn giống như 10 năm hồn thú thôi, các ngươi lại làm cho Triệu sư phụ chật vật... Dù sao hắn cũng là hồn thánh cấp 76, ta không tin!”
Đường Tam cười cười đáp lời, còn Bạch Li thì nhảy xuống bàn, mặc kệ tên mập. Dù sao hình dạng này của cô, không ai nghĩ rằng thực lực của cô như thế... đó cũng tính là một lợi thế nha. Cô mặc kệ ai nghĩ sao thì nghĩ, cô cứ là chính mình là tốt rồi. Cô nên tập trung những gì trước mắt cô thì hơn (=w=)+ và trước mắt cô là cái đĩa có cái bánh bao và cái trứng luộc mà Tiểu Vũ truyền đến trước mặt cô. Bạch Li cười nhìn nàng, kêu một tiếng tỏ ý cám ơn sau đó bắt đầu ăn bữa sáng... Ừm cứ kệ mọi người nói gì đi, đang ăn mà nói chuyện là bất lịch sự. Trong ngày, bữa sáng đương nhiên là quan trọng nhất, có thực mới vượt được đạo mà lị (°w°)
Ăn xong cô nhàn nhã ngáp một cái rồi nằm ườn trên vai Đường Tam, mơ mơ màng màng không để ý xung quanh, nên tranh thủ nghỉ ngơi thêm chút nào hay chút nấy a~ Nếu được thì cô hy vọng hôm nay được lười biếng suốt một ngày.
...
“Râu mép của ngươi?” Đường Tam nhịn không được hỏi người thanh niên tuấn tú trước mắt. Bạch Li lười biếng nhìn một cái, trông Áo Tư Tạp sạch sẽ hơn hôm qua nhiều. Hắn cạo râu xong, lại ăn mặt sạch sẽ, cộng thêm gương mặt tuấn tú với đôi mắt hoa đào... trông cứ như một vị quý tộc... nhưng quý tộc trên tay lại cầm xúc xích thì... Bạch Li nhận xét thế này “Cảm thấy quái quái thế nào ấy?” Sau đó cô cũng không quá quan tâm việc con trai nói chuyện với nhau cho đến khi vị hiệu trưởng của Sử Lai Khắc học viện xuất hiện.
Tiểu Vũ kinh ngạc “Đây chẳng phải là giang thương đại thúc sao?”
Áo Tư Tạp giật mình “Cái gì mà gian thương đại thúc? Hắn chính là viện trưởng của chúng ta, là người sáng lập ra Sử Lai Khắc học viện. Tứ nhãn miêu ưng Phất Lang Đức, 78 cấp hồn thánh. So với Triệu sư phụ thì mạnh hơn. Hơn nữa ông ấy còn có phi hành thú vũ hồn, trong giới chiến hồn sư rất là hiếm thấy. Tên bàn tử chính là đệ tử chân truyền của ông ấy”
Tiểu Vũ thì thào “Còn may, chỉ là cấp 78...” Bạch Li thầm lắc đầu “Tiểu Vũ tỷ cứ liên tục hỏi vấn đề liên quan đến phong hào Đấu la thế nào cũng bị nghi ngờ... Haizz tỷ sợ cũng phải a” Và tất nhiên Đường Tam cũng có chút thắc mắc
“Tiểu Vũ ngươi làm sao vậy?”
Tiểu Vũ lắc đầu, có chút vội vàng “Không có gì. Tiểu Tam, ngươi nói vị gian thương đại thúc có hay không nhớ rõ chúng ta?”
Đường Tam cười khổ “Mới có hai ngày, chắc hắn không quên được chúng ta. Bất quá, hắn là viện trưởng, chắc sẽ không so đo việc ngươi mạo phạm hắn”
Áo Tư Tạp hắc hắc cười, nhẹ giọng nói “Lần này ngươi sai rồi, Phất Lang Đức viện trưởng là một người thù dai. Đương nhiên, ưu điểm lớn nhất của lão là lấp liếm điều sai trái của mình” Nghe vậy, Bạch Li liền nhìn vị trung niên đằng sau, không xa lắm, rồi nhìn Áo Tư Tạp. Cô đổ mồ hôi hột “Nói xấu viện trưởng ngay trước mặt hắn... đúng là gan cùng mình” (=,=”)
...