Ta Là Pokemon (Pokemon - Đấu La)

Chương 21: Chương 21: Nhiệm vụ




Ánh mặt trời ló dạng dần qua cửa sổ ký túc xá, soi xuống cục lông nâu đang cuộn tròn trên giường. Tiếng chim hót chào mừng ngày mới đánh thức ai đó... lỗ tai Bạch Li nhếch nhẹ lên, cô lờ mờ mở mắt ra. Đón chào cô là căn phòng trống rỗng... Được rồi trừ cô ra còn có một người đang ngồi thiền ở trên giường đối diện với cái cô đang nằm, không phải ai xa lạ, chính là xúc xích đại thúc. Cô duỗi người, ngáp một cái thật dài, sau đó nhìn qua cửa sổ. Thì thấy ở xa xa là bóng dáng Đường Tam đang luyện tập ám khí, nhìn lên trời thì mặt trời cũng vừa ló dạng được một lúc rồi “Ai da... mình ngủ lâu ghê, mới đó mà ngủ hết một ngày rồi” Cô thầm nghĩ “Nha... mình bỏ lỡ buổi học đầu tiên rồi a~”

Nhảy ra khỏi cửa sổ, đứng ở một bên quan sát Đường Tam luyện tập mãi cho đến khi khí lạnh buổi sáng ấm lên. Bạch Li cười cười, rồi chạy đến bên hắn, cô vui vẻ chào “Tam ca, buổi sáng tốt lành~” “Vi eeve~”

“Chào buổi sáng Tiểu Vi” Đường Tam cười nhìn cô “Cuối cùng cũng tỉnh rồi hả?” Bạch Li cười ngượng, thật sự là lâu lắm rồi cô mới được ngủ đã như thế... lại lên cơn bệnh lười rồi. Cười hì hì cho qua, cô ngồi trên vai Đường Tam, cùng hắn đến thực đường để ăn sáng.

Trong nhà ăn không có ai trừ Đường Tam với Bạch Li, hắn lấy đồ ăn cho bản thân với cô rồi cả hai cùng ăn sáng. Hôm nay trừ bánh bao với trứng luộc thì cô được thêm chân gà nướng, nói gì chứ? Kiếp trước cô thích nhất là ăn gà chiên giòn với gà nướng a~ Nói chung ăn là cô thích à... tất nhiên là cô không có mập... E hèm! Dù sao thì sau khi ăn xong với vệ sinh tay chân và miệng thì nhà ăn đón thêm một người nữa. Đới Mộc Bạch âm trầm vào nhà ăn, thấy Đường Tam với Bạch Li thì gật đầu như chào hỏi sau đó bắt đầu ăn bữa sáng “Mới sáng sớm mà sao mặt mày âm u thế” (==) Một chút sau thì Tiểu Vũ, Mã Hồng Tuấn với Chu Trúc Thanh bước vào. Thấy Tiểu Vũ, Bạch Li vui vẻ chạy qua nhào vào lòng cô nàng “Vii~”

“Chào buổi sáng Tiểu Vi, đã ăn sáng chưa?” Tiểu Vũ ôm Bạch Li, nàng cười cười nhìn cô. Cô gật đầu, nàng xoa đầu cô sau đó lo lắng nhìn qua Đường Tam, thấy hắn bình thường không có gì nên nàng yên tâm mà ăn bữa sáng. Bạch Li nhìn qua giữa hai người... cô bỏ lỡ cái gì sao? (°v°) Mà cái không khí nặng nề trong phòng ăn là gì nữa? (=,=”) Mà cô chắc chắn là nó bắt nguồn từ tên mèo bự nào đó...

Mãi cho đến khi sắp xong bữa sáng, Đới Mộc Bạch đột nhiên nói “Mập mạp, ban đêm bộ ngươi không có đi chơi sao?”

Mã Hồng Tuấn gật đầu, thấp giọng nói “Hôm qua tà hoả trong người ta bình thường lại rồi, hai ngày tới ta hẳn không đi”

“Tốt lắm, tối nay ngươi ở lại ký túc xá, ta đi tìm song sinh tỉ muội lần trước”

Tên béo hai mắt tỏa sáng “Đới lão đại, không lẽ ngươi định ăn thịt mà bắt ta húp cháo sao?”

Đới Mộc Bạch bực mình “Chuyện này phải tình nguyện mới vui vẻ, cưỡng ép không hay cho mấy” Nói rồi cố ý liếc qua Chu Trúc Thanh. Băng sơn mỹ nhân một chút cũng không có phản ứng, nàng lạnh nhạt ăn chén canh. Khóe miệng Bạch Li giật giật “Đới lão đại... anh hết cách rồi hay sao mà dùng cách này để thu hút người ta hả?” (==”) “Mà rốt cuộc, tối qua có chuyện gì thế?”

Thấy Bạch Li bối rối, Tiểu Vũ vuốt nhẹ đầu cô “Tiểu Vi không cần để ý đâu” Nàng đương nhiên đồng ý với Đường Tam là cô còn quá nhỏ để hiểu chuyện người lớn...

Chiến tranh ngầm giữa mèo và hổ diễn ra không quá lâu thì hồi chuông tập hợp vang lên. Bạch Li nhảy lên vai Tiểu Vũ, nàng đi kế bên Đường Tam và khi ra sân tập hợp, một bóng người đã ở đó trước họ. Trữ Vinh Vinh nhìn tiều tụy, đôi mắt đỏ hoe, dường như nàng đã khóc rất nhiều. Bạch Li nhướng lông mày... có vẻ như tối qua cô bỏ qua khá nhiều chuyện... mà thôi! Qua thì cho qua

Đợi một lúc thì Phất Lang Đức đi tới, lão liếc ngang qua nhìn Trữ Vinh Vinh sau đó nhìn đám đệ tử trước mắt “Hôm nay là khóa thứ hai, Áo Tư Tạp đâu? Hắn còn đang nướng à?”

Đường Tam vội nói “Lúc sáng ta đi ra ngoài thì hắn còn đang tu luyện, chắc là đang nhập định nên không kịp tỉnh dậy”

Phất Lang Đức nhíu mày “Bài học hôm nay thiếu hắn là không được, Đường Tam ngươi đi kêu hắn”

Đường gật đầu, rồi xoay người đi gọi Áo Tư Tạp. Đi được hai, ba bước thì Đại thúc xúc xích chạy từ ký túc xá ra, trên mặt hắn là sự vui vẻ phấn khởi

“Áo Tư Tạp, không phải ngươi muốn bị phạt chạy chục vòng chứ?” Phất Lang Đức trợn mắt nhìn hắn

Áo Tư Tạp vội vã lắc đầu “Không, viện trưởng, xin ngài nghe ta giải thích. Ta vừa đột phá 30 cấp”

“Cái gì?!” Không chỉ có Phất Lang Đức mà tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn hắn. Viện trưởng gian thương hai mắt tỏa sáng “Tốt lắm, tốt lắm, Áo Tư Tạp ngươi quả thật không làm ta thất vọng. Hiện giờ ngươi là đệ tử thứ hai đạt được 30 cấp, ta đại biểu học viện chúc mừng ngươi”

Tất cả mọi người đều tiến lên chút mừng hắn, ngay cả vẻ mặt âm trầm của Đới Mộc Bạch cũng biến mất mà tiến lên chúc mừng. Chỉ có Trữ Vinh Vinh, ánh mắt nàng có chút phức tạp nhìn Áo Tư Tạp, còn Chu Trúc Thanh thì cúi đầu không biết nghĩ gì.

“Tốt lắm, giáo trình hôm nay bắt đầu” Phất Lang Đức gọi, tập trung sự chú ý của mọi người “Giáo trình rất đơn giản. Hôm nay Áo Tư Tạp làm chủ đạo, các ngươi mỗi người ít nhất phải ăn hai cây hương tràng do Áo Tư Tạp tạo ra”

“Cái gì?!” Tiểu Vũ nghe xong thì giật mình “Viện trưởng, cái này cũng gọi là giáo trình sao?”

“Cái này gọi là huấn luyện thích ứng. Ta hỏi các ngươi, tánh mạng với sĩ diện cái nào quan trọng hơn? Trong hai điều trên, các ngươi chọn điều nào? Hồn chú của hắn tuy có vẻ hèn mọn, nhưng Áo Tư Tạp là tiên thiên mãn hồn lực thực vật hệ hồn sư, thiên phú cực cao. Hương tràng do hắn chế tạo là cực phẩm trong vũ hồn hệ thực vật. Hắn là một thành viên trong học viện, là đồng đội của các ngươi, nếu các ngươi cùng hắn không thể phối hợp nhau thì sẽ lãng phí mất một tốt nhất phụ trợ đồng đội” Âm thanh của Phất Lang Đức nghiêm khắc, rất ra dáng giáo viên, hắn nhìn qua từng người sau đó nói tiếp

“Vả lại đây là các ngươi tình nguyện chấp nhận huấn luyện, ngay cả việc này còn không làm được thì làm sao mà tồn tại trong giới hồn sư? Vì sinh tồn, không cần chấp nhất phương pháp. Đừng nói chi có một cây hương tràng, lúc nguy cấp, cho dù con gián, con giun, con chuột cũng phải ăn” Nghe đến câu cuối của Phất Lang Đức, ba thiếu nữ... nếu tính thêm Bạch Li là bốn người đều xanh lè xanh lét, Trữ Vinh Vinh suýt nữa là muốn nôn rồi...

Khi khóa trình bắt đầu, người đầu tiên ăn là Trữ Vinh Vinh, việc này khiến cho mọi người khá là bất ngờ. Sau đó lần lượt từng người từng người ăn cho đến người cuối cùng là Chu Trúc Thanh. Nàng ta hơi cắn răng, vẻ mặt chần chờ nhìn Áo Tư Tạp

Phất Lang Đức đột nhiên nói “Chu Trúc Thanh, sau này nếu ngươi muốn đánh bại Đới Mộc Bạch. Đạp hắn dưới chân ngươi, thì sao lúc này lại chần chờ?” Nghe vậy, Bạch Li khóe miệng giật giật “Đây là kích thích dụ dỗ a~ Không hổ danh là gian thương viện trưởng” (=-=”) Sau khi mọi người ăn xong, Phất Lang Đức định nói tiếp, nhưng một tiếng kêu của tiểu thú nào đó cắt đứt hắn

“Vii” Bạch Li nhảy xuống vai Tiểu Vũ, đứng trước mặt Phất Lang Đức, kêu lên rồi nhìn qua Áo Tư Tạp rồi kêu thêm một tiếng “Evee” Cô đây là rất rất muốn ăn xúc xích a~

Mọi người trố mắt nhìn cô, bây giờ ánh mắt cô đầy ánh sao, miệng cười với vệt chất lỏng khả nghi bên môi. Đường Tam hồi phục tinh thần đầu tiên, hắn khụ một tiếng rồi nhìn qua viện trưởng

“Viện trưởng... có thể cho Tiểu Vi ăn chứ?”

Phất Lang Đức hơi thất thần một chút sau đó gật đầu với Áo Tư Tạp. “Vii vi~” “Cảm ơn nhiều~” Nhận được hai cây xúc xích, Bạch Li vui vẻ cám ơn rồi bắt đầu ăn. Mọi người thấy cô ăn ngon lành, lại vui vẻ nên hầu như ai nấy khóe miệng đều giật giật. Đường Tam với Tiểu Vũ thì bất đắt dĩ cười, họ biết là cô thích ăn... hễ cứ liên quan đến ăn ngon là cô mắt sáng như vậy đấy. Trong lúc cô đang nhấm nháp xúc xích ngon lành thì Phất Lang Đức bắt đầu thông báo việc săn hồn thú cho Áo Tư Tạp “Ừm chuyến đi này Tam ca với Tiểu Vũ tỷ đều được luôn hồn hoàn thứ ba thì phải” Cô nghĩ nghĩ thì đột nhiên nghe tiếng của hệ thống

[Nhiệm vụ: Tìm Pokemon trong Tinh Đấu đại sâm lâm. Lưu ý: Đây là nhiệm vụ có thời gian, thời gian là bắt đầu từ bây giờ cho đến khi nhóm Đường Tam săn xong hồn thú và rời khỏi rừng]

“Hả?!” (O_o) Cô muốn mắc nghẹn, trời đánh còn tránh bữa ăn mà... “Hệ thống nói gì cơ?!”

...

Mình xin lỗi, chương này hơi ngắn một chút... Sorry~ E hèm! Dù sao thì...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.