Đối diện sâm lâm chi vương, Thái thản cự viên, tuyệt đối là bá chủ nơi đây. Không có hồn thú nào dám đắc tội với nó, bởi vì kết quả đều là tử vong. Loài hồn thú khỉ đột này là loài sở hữu lực lượng cùng tốc độ vô cùng khủng bố, công kích phòng ngự cơ hồ không có gì là khuyết yếu... Theo cách nghĩ đơn giản của Bạch Li là giống tinh tinh này có thể nói là một trong những hồn thú đứng đầu trong chuỗi tuần hoàn thức ăn... ừ suy nghĩ như thế dễ hiểu hơn (=w=)
“Tôn kính vua sâm lâm, chúng ta không có ý mạo phạm ngài. Nếu đây là lãnh địa của ngài, chúng ta nguyên ý rời đi ngay lập tức” Triệu Vô Cực trầm giọng, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ biết con hồn thú trước mặt hắn đã trên vạn năm, nó có thể hiểu tiếng người.
Thái thản cự viên cũng không có để ý tới lời Triệu Vô Cực nói. Nó chỉ làm một động tác đơn giản khiến cho tim mọi người giật thót... nó tiến đến từng bước. Nếu so sánh bước đi của người thường với bước đi của người khổng lồ thì hãy đặt ra câu hỏi, một bước của người khổng lồ bằng bao nhiêu bước của người thường? Nếu có người hỏi Bạch Li câu hỏi này, cô sẽ trả lời ngay lập tức mà không cần suy nghĩ gì nhiều “Suýt đạp chết người“... nghe câu trả lời thật lạc đề... (==) Nguyên nhân cô trả lời như vậy là khi Thái thản cự viên bước tới... nó suýt đạp trúng cô. Nhìn cái chi trước của con gorilla khổng lồ cách bản thân khoảng 5mm, Bạch Li có loại xúc động muốn ngất luôn cho rồi. Cô hoảng hồn, ngay lập tức cô nhanh chóng lùi ra xa, ai biết dược trong lúc sơ ý con khỉ này có đè cô không chứ?! Vả lại khí tức của nó khiến cô chịu không nổi.
Lúc này đây, Triệu Vô Cực băn khoăn không biết nên làm gì... cắn răng một cái, hắn trầm giọng “Ta ngăn trở nó, các ngươi lập tức ăn Ma cô tràng của Áo Tư Tạp rời đi. Ta sợ rằng kiên trì không được lâu, các ngươi phải thật khẩn trương” Xong chưa kịp để ai nói hay phản đối, Triệu lão sư hít vào một hơi, trên người bảy cái hồn hoàn loé sáng, hướng về phía Thái thản cự viên vọt tới.
Thấy vị lão sư tôn kính của mình chiến với Sâm lâm chi vương “Đường Tam, ngươi giúp mọi người chạy, ta đi giúp Triệu sư phụ” Đới Mộc Bạch không ngần ngại mà lao theo Triệu Vô Cực, hắn gầm lên một tiếng, đồng thời phát động hồn kỹ, Bạch Hổ kim cương biến... rồi lao vào trợ giúp gấu lão sư.
“Các ngươi mau đi đi, ta phải giúp bọn họ, không thể đi được” Một âm thanh ôn nhu nhưng kiên định của Trữ Vinh Vinh vang lên, Thất bảo lưu ly tháp huyễn lệ từ trong lòng bàn tay nàng xoay tròn hiện ra “Thất bảo hữu danh, đệ nhất: Lực. Thất bảo hữu danh, đệ nhị: Tốc”
Kế tiếp, lần lượt từng người, từng người tiến lên, không ai bỏ ai, họ cùng nhau hỗ trợ tìm cách tìm đường sống trong chỗ chết. Đới Mộc Bạch, Mã Hồng Tuấn cùng Triệu Vô Cực trực tiếp tấn công, Đường Tam lại sử dụng Lam ngân thảo quấn quanh cổ Thái thản cự viên, hy vọng có thể hạn chế hành động của nó. Chu Trúc Thanh thì lúc nhìn theo thân ảnh Đường Tam lao ra cũng đồng thời biến mất... nàng đứng gần Triệu Vô Cực, tích tụ lực lượng, chờ thời cơ thích hợp để phát động công kích. Tiểu Vũ cơ hồ là động cùng lúc với Chu Trúc Thanh, nhưng nàng lựa chọn lánh vào một cây đại thụ... Áo Tư Tạp thì lại không có vọt tới trước, nhưng trong miệng hắn cũng không có ngừng lẩm nhẩm hồn chú, cố gắng chuẩn bị thật nhiều ma cô tràng giúp mọi người có thể chạy trốn.
Bạch Li biết công kích của bản thân không có tác dụng gì đối với con tinh tinh, cô lợi dụng thân hình nhỏ bé của mình làm lợi thế để phân tán sự chú ý của Thái thản cự viên. Dùng Quick attack để tăng tốc lúc cần thiết, và những lúc tấn công gây sự chú ý là dùng shadow ball hoặc swift... mà điều làm cô không ngờ rằng lúc mọi người cùng hợp sức thì có làn khí đen bao trùm Thái thản cự viên, trước khi Bạch Li kịp nhân ra chuyện gì xảy ra thì tất cả đòn tấn công của mọi người đều bị phản lại và bị đánh bay... cô cũng không ngoại lệ, may mà cô được Tiểu Vũ tiếp lấy... Tuy nhiên nàng cũng bất hạnh không thoát được, bị phản đòn đánh bay...
Con gorilla tựa hồ bị chọc giận, đồng thời khi màn hắc khí bộc phát, thân thể khổng lồ của nó làm một vài động tác kịch liệt. Lấy tốc độ mà mắt thường không nhìn được, nhảy lên và hướng cả nhóm đáp xuống. Thấy chiêu này làm cho Bạch Li không nhịn được mà giật giật khóe miệng “Đây là trong truyền thuyết lấy thịt đè chết người sao?!” (=-=”)
Không biết có phải do lúc này phản ứng của mọi người bất đồng hay do chấn động lúc Thái thản cự viên đáp xuống hay không, Tiểu Vũ đột nhiên đẩy cô ra khỏi lòng bản thân khi con tinh tinh đột nhiên làm động tác chộp lấy nàng... Có lẽ tình cảnh quá mức kinh hãi nên cũng không ai để ý tới Tiểu Vũ vì sao phải đẩy cô ra... nếu có thì cũng cho rằng nàng không muốn cô bị nguy hiểm... mà đúng là thế, một phần khác trong lòng nàng nghĩ cho dù Bạch Li là hồn thú lạ nhưng nếu lỡ như cô biết bí mật của nàng mà thay đổi phản ứng giữa cả hai... Tiểu Vũ biết rất rõ, so với những hồn thú khác thì cô rất thông minh.
“Không! Buông Tiểu Vũ ra!!!”
“Vii!”
Mắt thấy Tiểu Vũ sắp rơi vào tay Thái Thản cự viên, con mắt Đường Tam nhất thời đỏ rực, không đợi thân thể ổn định trên mặt đất, đạp một cước mạnh hướng xuống đất, mượn một cây đại thụ bên cạnh làm bàn đạp để nhảy lên. Hai tay như chớp từ hai bên hông vung ra, hơn mười đạo hàn quang đồng thời bắn thẳng lên, nhằm vào mắt của con tinh tinh phi tới. Con mắt, có lẽ là một yếu điểm trong một số ít yếu điểm của nó
Triệu Vô Cực rốt cục cũng rơi xuống đất... Tiểu Vũ như thế nào bị Thái thản cự viên tóm lấy, hắn đã thấy từ đầu đến cuối. Hắn gầm lên, gấu lão sư không chút do dự xuất ra toàn lực Đại lực kim cương hùng, hướng vào bàn tay của Thái thản cự viên đang hướng tới tóm Tiểu Vũ... Nhưng hoàn toàn thất bại, bất kể là ám khí của Đường Tam hay thực lực của Triệu lão sư, cả hai đều thất bại trước vị vua sâm lâm này... Vị vua tinh tinh nào đấy... có thể nói là làm lơ đòn tấn công của hai người... nhưng hai người này làm cũng đủ chọc giận nó. Thái thản cự viên tóm được người mà nó muốn, sau đó tức giận rống lên một tiếng... vận dụng làn hắc khí, nó toàn lực đem Đường Tam cùng ám khí của hắn chấn ra xa, mạnh bạo đập vào một thân cây cổ thụ.
“Không được!” Tiểu Vũ nhìn thấy Đường Tam bị đánh bay, kinh hô một tiếng.
Thái thản cự viên cúi đầu nhìn xuống nhìn Tiểu Vũ đang bị nắm trong bàn tay, trong miệng lại phát ra một tiếng gầm nhẹ. Lúc này, nó không có để ý gì đến Triệu Vô Cực đang tiến tới, chợt phóng người lên cao nhảy ra xa trăm thước, biến mất vào trong sâm lâm... Triệu Vô Cưc muốn đuổi theo, nhưnglại phát hiện tốc độ của bản thân so với Thái thản cự viên còn kém quá xa... tuy nhiên hắn thấy được, trước khi Thái thản cự viên biến mất vào trong sâm lâm... một bóng dáng nhỏ nhanh nhẹn trong chốc lát, từ cây đại thụ gần đó nhảy lên bám vào một chi của Thái thản cự viên... Triệu Vô Cực thật không biết nên nói gì với thành viên duy nhất không phải là nhân loại trong nhóm, hắn nên nói Tiểu Vi quá trung thành hay ngu ngốc đây?
...
Lúc Bạch Li chân chạm được mặt đất... phải nói rằng... rơi xuống từ độ cao bằng mấy chục tầng lầu, nếu không ngỏm thì cũng chấn thương nặng. Cô may mắn, lúc rơi xuống có mấy cành cây tiếp để giảm tốc độ rơi... có điều khi chạm đất thì đầu cô choáng váng, một chân trước thì thấy hơi đau. Vừa mới ngước đầu lên là thấy cảnh Đường Tam bị đánh bay, cắn răng, bơ đi cơn đau ở chi trước. Cô lợi dụng cây cối xung quanh để nhảy lên người của Thái thản cự viên, cho dù là người nhà của Tiểu Vũ nhưng ai biết được con tinh tinh này có vô tình lỡ tay làm Tiểu Vũ bị thương không cơ chứ?!
Có điều... bây giờ cô thật muốn khóc a~ (TT,TT) Bám một trong tứ chi của con khỉ đột này đúng là sai lầm mà... Thái thản cự viên di chuyển mau lẹ mà không hề hay biết mình bị bám vào chân, Bạch Li thật may mắn là nhờ vào hệ thống che chở... mà cái cảm giác như tàu lượn siêu tốc này thật sự khiến cô muốn khóc... Không phải là cô sợ tàu lượn siêu tốc hay gì, cho dù có sợ thì tàu lượn siêu tốc còn có đai an toàn a~ còn hiện giờ... trừ nhúm lông của loài linh trưởng thì không có gì đảm bảo an toàn... “Mấy nhúm lông ngắn này thì sao mà an toàn được gì hả trời?!” (TT□TT) Cô thầm khóc thét trong lòng... với cái tốc độ này... ai mà không sợ thì cô khâm phục khẩu phục! Chân trước lại đau, đúng lúc này Thái thản cự viên lại nhảy qua thân cây đại thụ đã đổ xuống... Bạch Li không chịu nổi nên trượt chân mà rơi xuống, đập vào thân cây, cành cây rồi xuống đất, đầu choáng váng, cộng thêm cơn đau từ chân trước truyền lên não, cô ngất đi...
...
Bạch Li tỉnh lại cũng là một lúc sau... cả người đau nhức, đặc biệt là chân phải chi trước... bình tĩnh nhớ lại với sắp xếp sự việc, cô thầm thở dài “Aizz... biết là Tiểu Vũ tỷ không sao, mà mình lại... xúc động đúng là ma quỷ a” Từ hệ thống lấy ra thuốc hồi sức cấp 2, hồi phục 50HP trị một nửa thương tích... có điều chân cô vẫn đau... kiểm tra thì phát hiện ra... gãy chân! Thế mà hệ thống lại không có thuốc trị vụ này a! Cô bình tĩnh lại... bây giờ làm sao để trở lại mới là quan trọng.
“Hệ thống, tôi ngất được bao lâu rồi?”
[Khoảng 6 tiếng] Nghe vậy thì Bạch Li thầm nghĩ
“Chắc bây giờ Tam ca cũng có hồn hoàn thứ ba rồi” Nghĩ nghĩ “Nhưng làm sao để quay về a? Hệ thống không có chức năng theo dõi... mà có về được thì chân của mình” Nhìn chân phải, cô thầm thở dài “Phải đi cà nhắc thôi... chắc luôn!”
Đang băn khoăn không biết nên làm gì thì lúc này Bạch Li cảm thấy trong không khí có một trận dao động linh khí rất mạnh... kèm theo mùi như mùi thịt bị cháy khét... thường thường trong những tình huống đáng ngờ này là cô sẽ quan sát với đề phòng. Thế mà lúc này cô lại bỏ qua hết, đi cà nhắc cà nhắc hướng về mùi thịt khét... một phần là do cô bị lôi kéo, không phải là cô bị thôi miên hay gì, cô rất chắc chắn rằng cái nguồn của mùi khét là thứ đang lôi kéo cô... đồng thời không hiểu sao cô lại biết nguồn khét sẽ không gây nguy hiểm gì cho mình...
Một phần khác là do mùi... rất có nét khá giống mùi thơm thịt nướng bị cháy... được rồi, cô thừa nhận là cô lại lên cơn thèm ăn (=w=)
Tìm được nguồn khét là một vật thể sống đang nằm dưới gốc cây khiến cho Bạch Li đơ người. Vật thể bị cháy bỏng, mùi khét là từ da thịt của nó... mà làm sao cô biết vật thể còn sống thì nhờ vào việc nó đang hít thở, cơ thể phập phồng a~ Mà nguyên nhân khiến cô đơ người ra chính là sinh vật sống đang nằm ngất ở trước mắt cô rất quen thuộc... kiếp trước cô từng thấy nó trên TV với game... Tai nhọn dài có nét khá giống tai thỏ, toàn thân là lông đen với một vài hoa văn hình oval màu xanh dương... tuy màu sắc hơi khác với màu gốc trong trí nhớ nhưng cô vẫn nhận ra...
“Một con shiny Umbreon!” Làm sao cô biết? Vì kiếp trước, lúc coi hình trên mạng những con shiny pokemon... chúng sẽ khác màu gốc... nói chung là đột biến gien đi... cực hiếm! Tỷ lệ xuất hiện một con shiny là 0,001% a~ Mà một con shiny pokemon lại ở trước mắt cô... Bạch Li rất kích động rồi, lúc này thì nghe thấy tiếng của hệ thống
[Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ: Tìm Pokemon trong Tinh Đấu đại sâm lâm]
“...” (==)
...
Cuối cùng thì nam9 cũng lên sàn! (^o^) Mình xin lỗi vì đăng chương trễ, mình bận làm đồ án nên đành phải kéo dài đến bây giờ, vả lại do hồi giữa tháng 5 mình đi nha sĩ niềng răng... răng đau... không ăn được gì trừ súp... ăn suốt hơn hai tuần nên tâm trạng không được tốt lắm, vì sợ tâm trạng ảnh hưởng viết truyện nên mình mới ngưng. Mãi đến khoảng đầu tháng này mới khá lên được một chút thì lại vướng làm đồ án (TT^TT)
Một lần nữa, mình xin lỗi và đồng thời cám ơn các bạn đã ủng hộ mình
Về nam9... mình xây dựng Dạ Lãnh Thiên là người lạnh lùng, trừ người thân và người nam9 quan tâm ra thì người ngoài là sống chết mặc bay... lần đầu viết truyện nên mình hơi lo là mình sẽ miêu tả không đúng... nếu có gì mình hy vọng các bạn nhắc mình nếu trong tương lai mình lỡ làm lệch sai Dạ Lãnh Thiên.